Bác Sĩ Đa Khoa Biết Nhiều Ức Điểm Rất Hợp Lý A!

Chương 6: Thật sự là cầm thú, tốc độ nhanh không tưởng!

Chương 6: Thật sự là cầm thú, tốc độ nhanh không tưởng!

"Trước đừng khóc, tiểu cô nương."

"Chuyện gì xảy ra? Chỗ nào không thoải mái sao?"

Phương Hiểu Nhiên lo lắng đến mức cổ họng như nghẹn lại. Cô nghĩ chắc bác sĩ thực tập này có vấn đề về kỹ thuật, khiến người bị thương phải chịu đựng đau đớn khủng khiếp.

"Không, không có chỗ nào khó chịu."

"Nhưng mà vị đại ca bác sĩ kia..." Tiểu cô nương chỉ về phía Lâm Dật đang đứng cách đó không xa. "Chỉ khâu vài mũi trên bụng tôi là xong, vết thương lớn thế mà lại lành nhanh vậy? Tôi có phải sắp chết không?"

Tiểu cô nương càng nói càng khổ sở, nước mắt cứ thế tuôn rơi như hạt châu, lốp bốp rơi xuống.

"Hey! Kém chút làm ta sợ chết mất!" Phương Hiểu Nhiên vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, rồi nói tiếp, "Tiểu cô nương đang nói linh tinh gì thế! Hắn... hắn là bác sĩ khâu vết thương giỏi nhất khoa cấp cứu của chúng ta đấy!"

Sau khi nhìn thấy tay nghề của Lâm Dật, lời này nghe không còn quá phi lý. Nhưng Phương Hiểu Nhiên vẫn cảm thấy lo lắng, nhìn quanh một vòng, cầu trời khấn Phật đừng để sư phụ nghe thấy câu này.

"Vết thương nhỏ xíu của ngươi, đối với đại ca ấy mà nói, chẳng là gì cả. Khâu nhanh như vậy là chuyện bình thường thôi."

Dù nước mắt đã ngừng rơi, nhưng tiểu cô nương vẫn tỏ vẻ không tin. Phương Hiểu Nhiên đành phải nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, chỉ vào chỗ băng gạc vừa được mở ra: "Ngươi xem xem, còn thấy vết tích nào của vết thương không?"

Phải nói, vết thương trông trơn láng như lúc ban đầu. Thân là bác sĩ, Phương Hiểu Nhiên cũng phải khen ngợi. Nếu không phải xung quanh còn có vết tích của i-ốt và thuốc khử trùng, ai có thể ngờ được nơi này từng có một vết thương khủng khiếp? Kỹ thuật khâu vết thương mượt mà đến vậy, không phải bác sĩ nào cũng làm được...

"A!!!" Tiểu cô nương kinh ngạc kêu lên. "Thật không thấy chút vết tích nào của vết thương cả! Về sau tôi lại có thể mặc những bộ đồ hở rốn yêu thích rồi! Chờ tôi khỏi hẳn, nhất định phải tặng đại ca soái ca một lá cờ cảm ơn..."

Sau khi trấn an được tiểu cô nương, Phương Hiểu Nhiên tiếp tục xử lý vết thương cho bệnh nhân khác. Thỉnh thoảng, cô lại không nhịn được nhìn về phía Lâm Dật. Nhưng càng nhìn, cô càng thấy tuyệt vọng. Bên cô còn chưa xử lý xong một bệnh nhân, thì bên Lâm Dật đã bắt đầu khâu vá cho bệnh nhân thứ tư rồi. Dương Ngọc và Lữ Đan, hai y tá kia, một người làm sạch và khử trùng vết thương trước khi khâu, một người khử trùng và băng bó sau khi khâu. Ba người phối hợp ăn ý, nâng hiệu suất khâu vá lên mức tối đa...

Không lâu trước đây, Phương Hiểu Nhiên còn thầm nghĩ hắn đang làm trò. Một bác sĩ thực tập mà cần hai y tá hỗ trợ, ngay cả chủ nhiệm khoa cũng không dám tự tin như vậy. Nhưng bây giờ, y tá bên cô gần như không có việc gì làm, trong khi hai y tá bên kia thì bận rộn không ngừng, chỉ cần chậm tay một chút là không theo kịp tốc độ của bác sĩ. Cô cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ nông cạn của mình.

...

« keng: Kí chủ đã hoàn thành mười lần khâu vá vết thương, kinh nghiệm khâu vá toàn bộ loại tăng 10%, còn cần 84% kinh nghiệm để thăng cấp lên kỹ thuật khâu vá hoàn mỹ. »

« keng: Kí chủ đã hoàn thành mười lần khâu vá, được thưởng 2000 đồng. »

Hai giờ sau, khâu vá xong bệnh nhân cuối cùng, nghe thấy thông báo của hệ thống, Lâm Dật mới thả lỏng đôi tay tê cứng. Dù thể chất tốt hơn người thường, liên tục khâu vá vết thương cho 26 bệnh nhân với cường độ cao cũng khiến anh kiệt sức. Mười lăm ca khâu vá vết thương nhẹ, được thưởng 1500 đồng, mười một ca khâu vá vết thương nặng, được thưởng 2200 đồng. Nhìn số tiền 3700 đồng trên điện thoại, Lâm Dật lại cảm thấy chưa đủ. Anh thầm ước ao mỗi ngày đều có nhiều bệnh nhân như vậy cần anh xử lý...

Cuối cùng giúp xong!

“Ai, tất cả chớ động ta, để ta nằm sấp một hồi cho khoẻ.”

Y tá Lữ Đan nằm xuống một chiếc giường bệnh trống, bắp chân vẫn còn run lên không thôi.

Mồ hôi cứ thế chảy dài xuống cằm, lưng đã sớm ướt sũng.

Nàng thề!

Làm việc suốt ngày đêm trong ca trực trước đây cũng không mệt mỏi bằng mấy tiếng đồng hồ theo sau Lâm bác sĩ như thế này.

Điều khiến nàng càng khó hiểu là:

Lâm bác sĩ trông không mấy cường tráng, lại đúng là một con mãnh thú hình người.

Một mình anh ta hoàn thành công việc của mấy bác sĩ không nói,

đến giờ vẫn chẳng có chút mệt mỏi nào, còn có thể nhảy nhót tung tăng.



“Phương bác sĩ, bệnh nhân đã khâu vá xong hết rồi.”

“Còn việc gì cần hỗ trợ không?”

Lâm Dật vừa hoạt động gân cốt, vừa chờ Phương bác sĩ khâu vá xong bệnh nhân cuối cùng, liền vội vàng tiến lại hỏi thăm.

Anh ta hiện tại cần rất nhiều ca bệnh để dưới sự hỗ trợ của hệ thống, nâng cao trình độ y thuật của mình.

Thuận tiện kiếm thêm tiền thưởng, cải thiện điều kiện gia đình.

“Xong rồi sao?”

Phương Hiểu Nhiên quay đầu nhìn xung quanh.

Lúc nàng đang khâu vá cho bệnh nhân, nhớ rõ còn có sáu người bị thương cần xử lý.

“Thật là cầm thú, tốc độ nhanh thật!” Phương Hiểu Nhiên thầm oán trách.

Rõ ràng là khi nàng đang xử lý bệnh nhân này, không thể phân tâm,

thì bác sĩ thực tập đã khâu vá xong sáu bệnh nhân kia rồi.

Khoảng cách thực lực giữa hai người lớn đến mức khiến nàng tuyệt vọng…

“Ách…”

“Ngươi đi với ta.”

Chỉ ba tiếng đồng hồ mà đã xong việc cả một ngày.

Phương Hiểu Nhiên hơi không thích ứng, đành phải dẫn Lâm Dật đi tìm thầy.

Tìm khắp phòng cấp cứu,

chỉ thấy Lục Thần Hi đang mệt mỏi nằm gục trên ghế phòng nghỉ, uống glucose để bổ sung năng lượng.

“Lục thầy, bệnh nhân cần khâu vá đã xử lý xong hết rồi.”

“Tiếp theo chúng ta…”

Phương Hiểu Nhiên chưa nói xong,

Lục Thần Hi đang nằm gục trên ghế liền trợn mắt lên, cắt ngang lời nàng:

“Cút!”

“Phương Hiểu Nhiên, ta nói cho ngươi biết, ta sắp kiệt sức rồi, không rảnh đùa giỡn với ngươi.”

“Với cái kỹ thuật mèo mả gà vườn của ngươi, khâu vá xong sáu bệnh nhân cũng không tệ rồi.”

“Đừng tìm cớ lười biếng, mau đi làm việc!”

Mới ba tiếng đồng hồ đã muốn trốn việc, Lục Thần Hi tuyệt đối không dung thứ tật xấu này ở các bác sĩ trẻ.

“Thầy Lục, thật không lừa thầy đâu.”

“Nhưng mà hầu hết bệnh nhân đều do Lâm Dật này hoàn thành.”

Phương Hiểu Nhiên chỉ vào Lâm Dật bên cạnh, vội vàng giải thích.

Công lao này dù nàng muốn cướp cũng không ai tin!

“Ngươi…” Lục Thần Hi nhìn Lâm Dật từ trên xuống dưới, lông mày nhíu lại.

“Nếu ta nhớ không nhầm, thì tổng cộng có ba mươi hai người bị thương nhẹ cần khâu vá.”

“Ba tiếng đồng hồ, cho dù là ta tự tay làm, cũng không thể xử lý xong hai mươi mấy người bị thương.”

Nói xong,

Lục Thần Hi nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Dật: “Hai người đi theo ta.”

“Ta không hy vọng, hôm nay là ngày đầu tiên, cũng là ngày cuối cùng của ngươi ở khoa cấp cứu!”

Đó là tố chất cơ bản nhất của một bác sĩ.

Bà ta ghét nhất những bác sĩ khoác lác, nói nhiều hơn làm…

“Không biết lát nữa thầy sẽ có biểu cảm ra sao đây!”

Phương Hiểu Nhiên cũng không giải thích thêm, chủ yếu là thầy cũng không tin.

Nàng chỉ đành đi theo sau thầy, tưởng tượng vẻ mặt của thầy khi bị vả mặt.

Lục thầy luôn luôn kiêu ngạo, là người đứng đầu khoa cấp cứu.

Đương nhiên, bà ta có thực lực đó, toàn bộ y tá hộ sĩ khoa cấp cứu đều phục bà ta.

Nhưng lần này!

Lục thầy chắc chắn không ngờ rằng…

Mình lại có thể phán đoán sai…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
    Tải app để đọc truyện sớm nhất