Xảy ra chuyện gì?
Trương Chí Tân cúi đầu nói với người bệnh một câu:
- Chờ một chút.
Sau đó kéo Trần Thương đi ra ngoài. - Xảy ra chuyện gì?
Trương Chí Tân nhíu mày hỏi.
Từ Nhu hỏi:
- Có người gây sự!
Mặc dù trong hành lang, nhưng giọng nói đã truyền đến!
- Thương gia vô lương tâm, lừa gạt tiền tài người khác!
Trương Chí Tân nghe xong, vội vàng chạy xuống lầu dưới!
Trần Thương cũng sốt ruột lao nhanh xuống lầu, vừa tới cửa ra vào, lập tức truyền đến mùi hôi thối!
Phân!
Một hương vị giống như trong hố rác đập vào mặt, Trần Thương rất quen thuộc, hương vị giống như phân móc ra từ nhà xí ở nông thôn.
Hôi thối lan đến toàn bộ các phòng đâu đâu cũng có, khách hàng đang ở đại sảnh đợi khám bệnh hoặc là hỏi ý kiến bất đắc dĩ che mũi.
Bởi vì hương vị quá nức mũi!
Bên cạnh cánh cửa lớn bằng kính là một đống phân lớn, làm cho người buồn nôn muốn ói.
Mấy mấy nhân viên lễ tân đã không nhịn được quay lưng đi.
Trương Chí Tân hít sâu một hơi muốn để mình tỉnh táo một chút, thế nhưng hương vị quá nặng, mới hít nữa hơi đã cảm thấy muốn ói.
- Ngươi trước dẫn khách hàng đến phòng khách quý, chiêu đãi họ thật tốt.
'Từ Nhu vội vàng gật đầu, đứng dậy bận rộ. Mà Trần Thương thì đi theo Trương Chí Tân ra ngoài. Vừa mới đi ra ngoài liền giật nảy mình.
Một đám người đứng trước cửa ra vào, mang theo khẩu trang thật dày.
Đám người này có mười người, la lớn:
- Thương gia vô lương tâm!
Trương Chí Tân vội vàng la lớn:
- Ta là người phụ trách của bệnh viện chỉnh hình,
bệnh viện chúng ta nếu có làm cái gì không đúng chọc giận mọi người, mong rằng có thể chỉ rõ.
Lúc này, một người phụ nữ từ trong cỗ BMW X 5 bước xuống, thân cao... xe BMW cũng không cao bằng, hình thể hơi nở nang, hoặc là nói mập mạp thì sẽ phù hợp hơn, chỉ là người phụ nữ đeo kính đen, mặc một bộ sườn xám, mang giày cao gót, cực kỳ giống phú bà trong. phim Hongkong.
Phú bà này bỗng nhiên đưa tay, xung quanh nháy mắt ngừng lại.
- Ta đến làm gì hả? Ha ha... Trong lòng các ngươi không rõ à?
Trương Chí Tân thản nhiên nói:
- Ta bình thường bỏ bê quản lý nơi này, còn hi vọng phu nhân có thể đề điểm một phen.
Không phải Trương Chí Tân nhỏ con!
Ngược lại, hắn cao 1m85, thân hình cao lớn, tăng thêm hói đầu cực kỳ giống người xã hội đen, mà Trương Chí Tân hiểu, hắn là mở cửa làm ăn, nơi này không phải bệnh viện, phải để ý hòa khí sinh tài.
Hiện tại mọi chuyện chưa rõ ràng, nếu ngươi làm ầm ï lên, có phải không muốn kiếm tiền nữa không?
Không quản ai đúng ai sai, đều không phải chuyện tốt đối với bệnh viện chỉnh hình.
Chuyện này, chắc chắn phải xử lý thích đáng!
Đương nhiên, không phải Trương Chí Tân sợ, mà ngược lại, mở bệnh viện chỉnh hình sao có thể không có người chống lưng, thế nhưng chuyện Trương Chí Tân có thể tự mình xử lý, liền tự mình xử lý, xử lý không được, tự nhiên cũng không sợ.
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng: - Tiêu Điền Hoa ta đời này rất thẳng thắn, có ân báo ân có cừu báo cừu, đương nhiên sẽ không cố tình gây sự.
Nói xong, trực tiếp lấy xuống khẩu trang cùng kính râm, nói:
- Đây là ta chỉnh con mắt ở chỗ các ngươi, lão nương bỏ ra 300 ngàn, mà giờ như vậy? Các ngươi cảm thấy tiền ta dễ bị lừa hả???
Lúc này, người vây xem cùng nhau nhìn kỹ lại!
Đến cùng con mắt thế nào mới phải chỉnh hơn 300 ngàn!
Người phụ nữ này cũng bưu hãn, đứng ở đó để mọi người nhìn!
- Con mắt này... Thật ra, nếu chỉ nhìn riêng mắt thôi cũng rất đẹp...
- Thế nhưng đặt trên khuông mặt này, làm sao lại cảm thấy hơi kỳ quái chứ?
- Nào chỉ là kỳ quái, thật... Thật sự hơi nhìn không được.
- Mắt ta hơi cay! Sao cảm giác muốn rơi lệ...
- Ngươi bị vậy là do đống phân lớn gây ra đó...
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng:
- Đây chính là con mắt của Vương Tổ Hiền mà các ngươi nói hả? Ta nhổ vào!
- Ta nói cho các ngươi biết, nếu các ngươi không làm xong cho ta, mỗi ngày ta đều phái người đến phát! Đến lúc đó chúng ta liền thử một chút, là phân nhà ta nhiều hay là các ngươi nhiều người!