Trần Thương:
- Phẫu thuật chỉnh ngực!
Tần Duyệt nghe xong, lập tức không tự chủ cúi đầu nhìn thoáng qua, tiếp đó nhìn ánh mất trêu tức. của Trần Thương nhìn mình, lập tức đỏ mặt
- Lưu manh!
Nói xong Tân Duyệt đi nhanh lên phía trước.
Trần Thương lập tức sững sờ, mau đuổi theo ra ngoài:
~ Ai ai ai, làm sao lại tức giận rồi?!
Tần Duyệt không quay đầu lại, cũng không lên tiếng.
Trần Thương lập tức nói ra:
- Anh đây là phẫu thuật mà... Bệnh không kị y, trong mắt bác sĩ chỉ có người bệnh, không có cái khác... A nha, sao anh lại thành lưu manh rồi
Trần Thương đuổi theo phía sau, thế nhưng Tần Duyệt không quay đầu lại
Rốt cục, không biết đi bao lâu, Trần Thương mua một ly trà sữa về, lúc này Tân Duyệt mới tiêu tan nguôi giận.
~ Có trời đất chứng giám, anh thật không có suy nghĩ lung tung, cái này còn không giống như phẫu. thuật bình thường à?
Trần Thương thở phì phò, giải thích nói.
Tân Duyệt biến sắc:
~ Có thể giống nhau hả?
Trần Thương thề:
- Tuyệt đối giống!
Tân Duyệt hạ giọng, thần bí hỏi:
~ Anh nhìn thấy nhiều như vậy, không có... Cái kia chứ?
Đang lúc nói chuyện, cô đưa tay phải ra, gảy một cái ngón tay... Ý chào một cái.
Trần Thương lập tức xấu hổ, đến cùng ai mới là lưu manh hả?
Trần Thương vỗ bộ ng ực:
- Thiên địa chứng giám, thầy thuốc nhân tâm, tuyệt đối không, chị đại à, em nghĩ gì thế?
Tân Duyệt biến sắc:
~ Anh nói ai là chị đại, anh chê em già hả?
Trần Thương muốn khóc:
~ Không có, không có! Em còn trẻ như thế, đáng yêu như thế, làm sao già được?!
Tần Duyệt khuôn mặt lại biến đổi
- Anh ghét bỏ của em nhỏ! Em giết anhhhhh!
Trần Thương bất đắc dĩ, mẹ nó, thật mệt mỏi.
An Mạnh Quân đang trực ca đêm, ngồi ở bên trong phòng làm việc của khoa cấp cứu, cảm khái mãi không thôi.
Đi vào làm ở Tỉnh Nhị Viện chớp mắt đã qua mười năm, làm bác sĩ cấp cứu mười năm, cũng học đủ loại kỹ năng.
Lúc đầu, anh xuất thân ngoại khoa tay, năm bốn mươi tuổi, dường như càng đi càng lệch.
Kỳ thật đây mới là chuyện bình thường, đối với chức vụ bác sĩ cũng là trong năm nay, thời đại bọn họ mới xuất hiện, đại đa số đều dựa theo chức vụ học vấn kỹ thuật, thiếu cái gì bù cái đó.
An Mạnh Quân vốn dĩ cho rằng sau này nhất định có thể dùng thân phận một bác sĩ cấp cứu về hưu, không nghĩ tới bốn mươi tuổi lại dừng tay bên ngoài vũ đài.
- Bác sĩ An! Cảm ơn ông, tay của con gái tôi đã tốt hơn nhiều, hiện tại khôi phục chức năng tốt vô cùng!
~ Chủ nhiệm An, thật sự là cảm ơn ông, tay của mẹ tôi hiện tại đã nấu cơm đều không có ảnh hưởng gì!
~ Chủ nhiệm An...
...
Trong đầu lại nhớ đến "Huân chương” nhận được trong khoảng thời gian này, An Mạnh Quân cảm giác hạnh phúc tràn đầy.