Chương 64 - Từ Huyền nhất định là lừa mọi người đó! Tôi có chứng cứ! (2)
“E rằng tự bản thân họ cũng biết rằng sau này sẽ không còn cách nào tiếp tục chăm sóc cho con gái mình nữa......”
“Cười chết, rốt cuộc bác sĩ Từ cũng thừa nhận bệnh trầm cảm của mấy vị bệnh hữu trong những lần livestream trước đều không phải thật rồi.”
“Bác sĩ Từ, tui cũng muốn mua thuốc đó của anh, có được không?”
Không ít khán giả xem live có tiền cũng hơi dao động trước “thuốc” của Từ Huyền.
Một vạn tệ, đối với bọn họ cũng không đắt lắm.
Với phương pháp thần kỳ mà Từ Huyền thể hiện, thử một lần cũng chả mất mát gì.
Biết đâu có hiệu quả thật thì sao?
Nhưng khiến bọn họ thất vọng rồi, Từ Huyền vậy mà lại mở lời từ chối.
“Thuốc này ấy à, số lượng có hạn, tạm thời không hỗ trợ bán ra hàng loạt.”
Tuy rằng tu vi của hắn đã tăng lên không ít.
Nhưng cảnh giới trước mắt cũng không thể chế tạo ra số lượng không giới hạn được.
Nếu thật sự muốn bán ra lượng lớn cho giang cư mận, chỉ sợ hắn lập tức sẽ cạn kiệt linh lực mà ngỏm mất.
Từ Huyền mở miệng: “Được rồi, bây giờ kết nối với vị bệnh nhân thứ hai. ID là “Rong Biển Xốp Giòn”.”
Nói xong, hắn nhấn vào màn hình một cái.
“Chào bác sĩ Từ.”
Một cô gái với nụ cười tươi tắn trên mặt và cũng buộc tóc đuôi ngựa xuất hiện trong màn hình.
Điểm khác biệt với “Không Muốn Sống Tiếp Nữa” ban nãy chính là.
Cô gái này mặt mũi tràn ngập ý cười, vừa nhìn đã thấy đầy sức sống.
Cô gái cười hì hì, nói: “Bác sĩ Từ, tôi tới để cảm ơn anh!”
Nhóm khán giả xem live đều cạn hết cả lời luôn.
Lại thêm một người chạy tới cảm ơn Từ Huyền nữa đấy à?
Sau khi nhìn thấy đó là một người đẹp, nhóm khán giả xem live cũng trở nên hăng hái phát màn đạn hơn.
“Bà xã ơi, sao em tới kết nối với bác sĩ Từ vậy? Cũng không nói với anh tiếng nào.”
“Miệng mồm lầu trên sạch sẽ một tí đê, ai là bà xã của anh? Đây là bà xã của tui!”
“Đừng cãi cọ! Đừng cãi cọ nữa! Vì sự yên ổn của phòng live, tui vẫn nên đưa bà xã của tui về nhà thì hơn......”
“Không ai thấy kỳ quái là tại sao em gái này lại muốn cảm ơn bác sĩ Từ hết à?”
“Cùng thắc mắc, không phải lại có liên quan tới Thám tử lừng danh Kogoro nữa đó chứ?”
Rong Biển Xốp Giòn cũng nhìn thấy màn bình luận như mưa của nhóm khán giả xem live.
Cô cười ha ha, cũng không có tức giận.
“Ừm, không sai đâu, các bạn đoán đúng rồi đấy!”
Rong Biển Xốp Giòn cười hì hì, nói: “Tôi chính là nữ sinh bị tên khốn kiếp ‘Thám tử lừng danh Kogoro’ kia đẩy xuống cầu thang vào năm cấp ba trong miệng bác sĩ Từ đây!”
“Lúc tôi lên mạng vài ngày trước, nhìn thấy video về việc có streamer tóm được thủ phạm của vụ án giết người bằng kali xyanua trên hot search.”
“Sau đó ấn mở để xem thử, chính là video quay màn hình livestream của bác sĩ Từ.”
“Người kết nối với bác sĩ Từ trong video còn là bạn học chung cấp ba của tôi nữa!”
“Tôi vội vội vàng vàng gom tất cả đồ ăn vặt mà tôi thu thập được ra, chuẩn bị vừa ăn vừa xem.”
Nói đến đây, trên gương mặt đáng yêu của cô lộ ra vẻ tức giận.
“Lúc đầu tôi vốn là muốn ăn dưa, xem náo nhiệt thôi.”
“Ai mà có dè ăn dưa lại ăn tới ngay trên người mình!”
“Khốn kiếp mà!”
“Một lần tôi ngã từ trên cầu thang xuống kia, đã dọa cho tôi phải run lẩy bẩy cả hai chân mỗi lần đi xuống cầu thang trong suốt nhiều năm!”
“Vốn dĩ còn tưởng rằng mình không cẩn thận, cũng không nghĩ gì nhiều.”
“Bây giờ mới biết hóa ra là do tên khốn kiếp kia đẩy tôi!”
“Tức chết tôi mà!”
Rong Biển Xốp Giòn thở phì phò, lại dẫn tới một tràng đau lòng của nhóm khán giả xem live lsp*.
* lsp là viết tắt theo pinyin của từ 老色批 (lão sắc phê), có nghĩa tương tự như ‘yêu râu xanh’
“Có điều tôi may mắn hơn cô gái mới nãy nhiều.”
“Chỉ hơi rách da chút thôi, chứ không nghiêm trọng như cô ấy.”
Lòng Rong Biển Xốp Giòn vẫn còn sợ hãi, cô sờ vào vị trí vết thương của mình khi ấy.
“Nhưng mà tôi vẫn muốn cảm ơn bác sĩ Từ, giúp tôi lôi tên khốn muốn giết chết tôi ra.”
“Bốn bỏ năm lên, vậy thì cứ xem như bác sĩ Từ đã giúp tôi báo được thù lớn đi, là đại ân nhân của tôi nha!”
“Nếu đã vậy, thì tôi gõ cho ân nhân một cái.”
Nói đoạn, cô cong hai ngón tay lên một chút rồi để xuống mặt bàn, đại biểu mình đã gõ qua.
Từ Huyền bật cười, gật đầu tỏ ý tiếp nhận.
Hắn mỉm cười, nói: “Vậy hôm nay cô tới đây, là có vấn đề gì, hay là thân thể có chỗ nào không thoải mái?”
Rong Biển Xốp Giòn sửng sốt một chút, “À thì là, bác sĩ Từ, tôi không có chỗ nào không thoải mái hết, chính là đơn thuần muốn cảm ơn mà thôi.”
Từ Huyền nhướng mày: “Cô ngẫm nghĩ kỹ lại xem?”
Rong Biển Xốp Giòn ra vẻ vô tội: “Thật sự là không có nha, bác sĩ Từ......”
Từ Huyền lộ ra nụ cười chứa đầy ẩn ý sâu xa.
Hắn ung dung mở miệng: “Mỗi bệnh hữu đến kết nối với tôi đều nói mình không có bệnh gì.”