Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1001: Một mình chiến lại một đám người

Các cụ ngày xưa thường hay nói, kẻ cầm dao bao giờ cũng có lợi hơn kẻ tay không để nói lên ưu thế giữa người có vũ khí và người tay không.

Dĩ nhiên phi tiêu, hay phi đao thì nằm ngoài phạm trù này rồi.

Vì phi tiêu không những là vũ khí, mà cự ly càng gần sát thương càng lớn và chính xác. Trong cự ly năm mét dĩ nhiên sẽ chính xác và ngấm thịt hơn cự ly năm trăm mét rồi.

Ngoại trừ mấy tên lính cần súng Sniper Rifle ra, thì chưa nghe nói ai đứng cách xa năm trăm mét đánh chính xác hơn năm mét cả. Vì nói cho cùng họ cũng phải suy nghĩ tới sức cản của gió và sự cọ sát với không khí nữa.

Ly đúng là rất căm Hoàng Thiên Trọng, do vậy mà khi ra tay nàng đã tung luôn bảo bối tuyệt chiêu của mình ra mà chẳng cần suy nghĩ nhiều.

Nàng thậm chí còn cầm luôn cả chìa khóa xe của mình làm ám khí, ném bừa luôn vào Hoàng Thiên Trọng bất chấp tất cả.

Và dĩ nhiên chiêu thức quái dị và đầy bất ngờ này của Ly sẽ gây cho Hoàng Thiên Trọng rất nhiều khó khăn.

Hoàng Thiên Trọng bị phản đòn bất ngờ, toàn bộ thân thể vội vã vồ sát xuống đất, sau đó nhanh người lăn lộn, cứ như mấy con lừa lăn lộn giữa mấy đống bùn bẩn thỉu vậy.

Hành động này của Hoàng Thiên Trọng đúng là không đẹp mắt chút nào, nhưng lại chỉ có hành động này mới có thể thoát khỏi màn bạo vũ lê hoa của ma nữ Ly mà thôi.

Bất kể mũi châm nào cắm vào da thịt, thì Hoàng Thiên Trọng đều phải trả cái giá bằng máu. So với việc đổ máu, thì việc lăn lộn mất mặt dưới đất có đáng là cái gì đâu?

Ngoài ra Hoàng Thiên Trọng cũng tự biết rằng, quan hệ giữa hắn và mọi người ở đây là vô cùng xấu, do vậy xung quanh hắn trong vòng chu vi năm trăm mét sẽ chẳng có ai đoái hoài tới hắn.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc hắn có lăn lộn trên đất có giống một con chó đi chăng nữa, thì cũng chẳng sợ có ai trông thấy mà mất mặt cả.

Chờ cho đợt phong ba bão táp, bạo vũ lê hoa của Ly ầm ầm phóng qua, Hoàng Thiên Trọng mới uốn người lấy thế, sau đó búng người phóng tới Ly như một mũi tên.

Hắn quyết định tấn công bên dưới hạ bàn của Ly.

Ly vội vã lui lại tránh né, nhưng tốc độ của nàng lại không thể nhanh bằng Hoàng Thiên Trọng, do vậy mà chân trái của nàng đã bị Hoàng Thiên Trọng bắt được.

Hoàng Thiên Trọng một tay chống đất, còn tay kia cầm chân của Ly thì giật mạnh ngược lại. Thân hình của Ly bị cú giật này làm ngã ngửa ra phía sau.

Phù ……

Khi bị Hoàng Thiên Trọng giật chân, Ly liền xoay người một trăm tám mươi độ theo một tư thế vô cùng quái dị. Làm cho tư thế ngã của nàng chuyển từ ngửa thành sấp, sau đó cái chân còn lại của nàng đạp mạnh thẳng vào thóp của Hoàng Thiên Trọng không hề thương tiếc.

Huỵch …

Hoàng Thiên Trọng vội vả từ bỏ thành quả thắng lợi trong gang tấc mà bỏ tay ra, còn Ly thì nhẹ nhàng xoay người đáp đất.

Lần biến đổi chiêu thức này của Ly vừa nhanh vừa chuẩn, nàng lại dồn trọng lượng cơ thể của mình lên Hoàng Thiên Trọng, vì thế mà nàng mới làm cho hắn không kịp nhanh tay bỏ chân nàng ra, sau đó mới có cú quay người đá móc đẹp hoàn mỹ như vậy.

Cú đá hoàn hảo này hoàn toàn là nhờ tới sự giúp đỡ của Hoàng Thiên Trọng mới hoàn thành mỹ mãn như vậy, nếu như ở đây có người đứng xem, thì họ chắc chắn sẽ nghĩ Ly và Hoàng Thiên Trọng là hai người ở trong đoàn xiếc.

Hoàng Thiên Trọng hai chân búng lên bật người nhỏm dậy, còn Ly thì sau cú nhảy hoàn mỹ kia, nàng lui lại hai bước đứng đối diện với Hoàng Thiên Trọng luôn.

"Cãi lại quân lệnh, đánh lại cấp trên, cô có biết là mình phạm vào tội gì không?" Hoàng Thiên Trọng sa sầm nét mặt gầm lên.

"Tùy anh." Ly biết Hoàng Thiên Trọng đang cố gắng tìm lý do để kiềm chế áp lực tâm lý, hắn muốn nàng biết đánh lại cấp trên sẽ nhận hậu quả như thế nào. Thật đúng là thằng ngu, đến lúc này rồi thì còn có ai quan tâm tới chuyện đó cơ chứ?

"Vậy thì hôm nay tôi sẽ thanh trừ môn hộ."

Dứt lời thì Hoàng Thiên Trọng lại một lần nữa phóng người tới, lần này hắn ra đòn một cách quang minh chính đại, tung thẳng nắm đấm vào cơ thể Ly.

Bởi vì Hoàng Thiên Trọng hiểu rằng, đàn bà luôn luôn bất lợi khi đánh đấm tay chân, đây chính là ưu thế trời cho của đàn ông với đàn bà.

"Hây ya ……"

Hoàng Thiên Trọng trông bề ngoài có vẻ nho nhã, nhưng khi chiến đấu thì hắn trở nên hoang dại. Hắn gầm lên tung luôn một quyền nhanh như điện vào giữa ngực Ly.

Một là đỡ, hai là tránh.

Ly chỉ có hai sự lựa chọn này.

Nhưng nàng hiểu rõ rằng, nếu nàng cố đưa tay lên chống đỡ, thì nắm đấm của nàng chắc chắn sẽ bị tổn thương.

Bởi vì thằng chó chết đó không biết tự lúc nào đã đeo bao tay vào. Một cái bao tay gai góc nhọn hoắt.

Đây chính là đồ vật luyện tập hàng ngày trong Long Tức, và cũng là trang bị thích hợp nhất của Hoàng Thiên Trọng lúc này để đối phó với Ly.

Lực đạo của nắm đấm của Ly vốn đã không bằng Hoàng Thiên Trọng, giờ trong tay hắn lại có cái bao tay bọc thép này, nếu mà đỡ thì chẳng khác nào tự tìm cái chết?

Tránh?

Tránh thì dễ, nhưng chỉ cần Ly né tránh cú đấm này của Hoàng Thiên Trọng, thì nàng chắc chắn sẽ bị cuốn vào vòng chiến đấu do Hoàng Thiên Trọng khống chế.

Thế nào là khống chế trận đấu?

Đó chính là hắn ở vào trạng thái tấn công chủ động, còn bạn thì ở trạng thái bị hắn tẩn. Nó hoàn toàn thuận theo đà cũng như nhịp tấn công của Hoàng Thiên Trọng, cho tới khi trận chiến kết thúc, và bạn sẽ bị hắn tẩn cho nhừ tử.

Sự lựa chọn thứ hai thì Ly lại càng không muốn, nắm đấm thịt của nàng làm sao mà đương lại với nắm đấm thép kia?

Ly nghiến răng, rồi nàng vẫn quyết định nghênh đón nắm đấm kia.

"Ha …………"

Ly hét lên, trong tay nàng đã lấp ló một ngọn đao sắc lẹm.

Mũi đao đó lập tức ngắm thẳng về phía nắm đấm của Hoàng Thiên Trọng đâm tới, cứ như muốn đẻo một lỗ thịt trên nắm đấm đó vậy.

Không thể như vậy được, bàn tay đẹp đẽ của ta không thể để con điếm thối tha này làm hỏng được.

Hoàng Thiên Trọng căm hận vô cùng, hắn vừa rồi đã tận mắt chứng kiến Ly đã phóng hết phi đao rồi cơ mà? Sao lại vẫn còn vũ khí trong tay thế này?

Nhưng chiêu đã xuất ra rồi, có muốn thu lại cũng đã quá muộn.

Nhanh như chớp, Hoàng Thiên Trọng xòe nắm đấm ra.

Biến nó thành chưởng.

Vút!

Một cảnh tượng kinh ngạc diễn ra, Hoàng Thiên Trọng đã dùng hai tay nắm chặt lấy mũi đao của Ly.

Kẹp rất chặt.

Đội trưởng Long Tức tay không đoạt lấy đao trong tay của thành viên cao cấp, đây chính là tuyệt chiêu của Hoàng Thiên Minh, một trong ba người sáng tạo ra Long Tức.

Hoàng Thiên Minh anh tài chết sớm, tất cả mọi người cứ tưởng rằng ông ấy không kịp truyền thụ lại cho con trai mình cái gì, nhưng không ngờ Hoàng Thiên Trọng đã học được rồi.

Năm ngón tay của Hoàng Thiên Trọng như nhũng mũi đinh quặp chặt lấy mũi dao, mặc cho Ly có dùng sức đến mấy cũng không thể nào thu được con dao về.

"Cô cứ tưởng tôi là kẻ bất tài vô dụng lắm hay sao?" Hoàng Thiên Trọng trợn mắt nhìn Ly, cười lạnh nói: "Con trai của Hoàng Thiên Minh sao có thể là kẻ vô dụng được? Nếu như tôi vô dụng, thì con chó già Long Thiên Trượng kia việc gì phải dè chừng tôi như vậy?"

Ly không hề tiếp lời, mà chỉ lấy hết sức cố kéo con dao của mình về.

"Bị nắm chặt chết rồi, đây là chính tông đó, cô không lấy lại được đâu." Hoàng Thiên Trọng đắc ý nói. Hắn chỉ khẽ dùng lực ở đầu ngón tay búng lên một cái, ngọn dao trong tay hắn lập tức phóng vút ra ngoài.

Ly bị mất đà lùi lại đằng sau, Hoàng Thiên Trọng thuận thế chạy tới tung luôn một cước vào thẳng bụng của Ly.

Hự!

Ly không kịp né tránh, bị đá trúng vào bụng, lực đạo tứ chi của nàng lập tức bị đánh cho phân tán, khí huyết sôi lên cuồn cuộn, toàn thân nàng bị đá bay ra xa phía đằng sau.

Huỵch ……….

Toàn bộ thân thể nàng kéo lê ma sát trên mặt sàn, cho tới khi đập vào góc tường mới dừng lại.

Ly đứng lên nhìn về phía Hoàng Thiên Trọng đang mỉm cười ngạo nghễ mà không tin nổi vào mắt mình nữa.

Giấu nghề!

Thằng khốn này đúng là đã giấu nghề.

Từ ngày đầu tiên vào trong Long Tức, cho tới khi bị đuổi khỏi Long Tức, Hoàng Thiên Trọng đều không hề có biểu hiện nào quá đặc biệt trong võ nghệ cả.

Nếu như không phải vừa rồi mình sử dụng dao, thì không biết thằng khốn này còn định giấu nghề tới lúc nào nữa? Hắn thực sự là muốn đối phó với ai?

"Ngạc nhiên lắm phải không?" Hoàng Thiên Trọng bước tới gần Ly nói: "Có phải là rất kinh ngạc không? Trong mắt cô, một thằng vô dụng như tôi lại có thể đánh thắng cô. Nên chắc rằng khó lòng mà tin nổi đúng không?"

"……" Ly đưa tay lên quệt vết máu trên khóe môi mình, nhìn thẳng vào mặt Hoàng Thiên Trọng không hề sợ hãi.

"Cái cảm giác bị người khác đánh đúng là không dễ chịu chút nào, đúng không? Tôi đã từng trải qua cái cảm giác tồi tệ này, tôi vốn chỉ định dùng nó để đối phó với Quân Sư cơ. Nhưng các người càng lúc càng không ra đâu vào với đâu cả, nên tôi mới cho cô nếm một chút lợi hại. Ai bảo cô là con gái nuôi của ông ta chứ?"

"Giao thủ với Quân Sư ư? Anh chẳng đáng đâu." Ly ương nghạnh nói, nàng cố gắng dựa lưng vào tường để đứng cho vững hơn.

Mặc dù bụng nàng rất đau, cứ như lục phủ ngũ tạng của nàng bị tan nát sau cú đá vừa rồi, như thế thì đã làm sao?

Nàng là một chiến binh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com

Chiến binh thì một khi chưa chết trên chiến trường, một khi vẫn còn sức chiến đấu, thì họ sẽ chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.

Đây là bẩm sinh, cũng là thiên chức của họ.

"Để tôi cho cô xem tôi có xứng đánh hay không nhé." Hoàng Thiên Trọng vừa dứt lời, thì hắn lại vồ tới người của Ly.

Đúng lúc này, một vật thể đen nhỏ bỗng nhiên xé gió bay tới.

Hoàng Thiên Trọng vồ đến nhanh, mà né tránh cũng nhanh.

Đùng!

Viên đạn cắm ngập sâu vào trong tường, cát và bụi bị bắn văng tung tóe.

Hoàng Thiên Trọng đứng thẳng người lên, đưa tay xoa vào vết thương còn bỏng rát trên mặt, nhìn vào vệt máu trên tay, hắn căm hận gào lên: "Mày dám dùng súng bắn đội trưởng hả?"

Hoàng Thiên Trọng tức đến hộc máu mồm, đám thủ hạ này đúng là không coi hắn ra cái cóc khô gì cả, dám dùng súng bắn thẳng về phía hắn. Con bà chúng mày, có còn vương pháp nữa không hả?

"Có cần kiểm nghiệm lần nữa không?" Hỏa Dược chỉa thẳng súng vào Hoàng Thiên Trọng rồi nhanh chân đi tới chỗ của Ly.

"Tao cũng muốn xem xem mày có dám giết tao không?" Hoàng Thiên Trọng lộ vẻ đanh ác, hai mắt lạnh lẽo khiêu khích nhìn vào họng súng đen ngòm của Hỏa Dược.

Hỏa Dược khẽ rùng mình, đưa ngón tay lên áp vào cò súng.

Chỉ cần khẽ dùng lực thôi, thì cái gáo dừa của Hoàng Thiên Trọng sẽ bị đục thủng một lỗ.

"Hỏa Dược, cần gì phải phân thắng bại một cách gấp gáp như vậy? Đội trưởng tạm thời muốn tìm chúng ta tập luyện, thì chúng ta cứ từ mà chơi với anh ta không phải hay hơn sao?" Tiểu Lý Thám Hoa cười hềnh hệch bước vào, sau lưng anh ta là Chuột và Khỉ.

"Tốt lắm, đều đến rồi hả?" Hoàng Thiên Trọng nhếch mép cười nói: "Lần này chúng ta sẽ giãi quyết vấn đề tại đây luôn."

"Dĩ nhiên rồi, phương pháp giải quyết vấn đề của quân nhân là chiến đấu." Tiểu Lý Thám Hoa nói: "Chiến binh có tôn nghiêm của chiến binh, thà chết chứ không bao giờ đầu hàng. Tôi nghĩ là đội trưởng tạm thời đã sẵn sàng chuẩn bị một mình chiến đấu với chúng tôi rồi nhỉ?"

Đánh nhau có rất nhiều phương thức, một là một chọi một, và hai là một chọi với một đám người.

Xem tình thế này thì Hoàng Thiên Trọng đã bị ép vào thế một người đánh với một đống người rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất