Lý Niệm sau khi rót cho Vương Cửu Cửu một tách trà xong liền đứng dậy đi ra ngoài, chờ cho cô ấy khép cửa phòng lại, thì căn phòng chỉ còn mỗi Cam Vân và Vương Cửu Cửu.
Cam Vân đưa mắt lên dò xét người con gái đang ngồi ngay trước mặt bà, Vương Cửu Cửu có thể nói là có một dáng hình của một hot girl chân dài tới nách, có lẽ khi đi giày cao gót thì chiều cao của nàng lên tới 1m75, ở phía nam thì một chiều cao như thế này được coi là rất lý tưởng rồi.
Nàng có một đôi lông mày thanh mỏng, đôi môi đỏ mọng rất sexy, và dĩ nhiên là các đường cong trên cơ thể nàng là không thể chê vào đâu được. Nàng mặc một chiếc áo màu hồng, và quần jean màu xanh, chẳng có gì đặc biệt, nó tuy đơn giản nhưng lại làm cho người khác cảm thấy nàng rất quyến rũ và tràn đầy sức sống.
Cái làm người ta bị hút hồn nhất có lẽ chính là đôi mắt của nàng, khi cười nó cong lại như mặt trăng lưỡi liềm vậy.
Có lẽ cũng chính vì điểm này mà khi vừa ngồi xuống nàng đã nheo mắt cười, thể hiện ngay ra ưu thế mạnh nhất trên gương mặt baby của mình.
Cam Vân càng nhìn càng cảm thấy có cảm tình với cô gái này, bà nói: "Cô Vương tới từ phương bắc phải không?"
"Cô cứ gọi cháu là Cửu Cửu được rồi." Vương Cửu Cửu vội lên tiếng chỉnh sửa cách xưng hô thay cho Cam Vân.
"Vậy, Cửu Cửu …… Cháu chắc tới từ phương bắc phải không? Các cô gái phương nam sao có được chiều cao như cháu?"
"Dạ vâng, cháu từ Yến Kinh tới đây." Vương Cửu Cửu gật đầu đáp.
"Cháu quen Tần Lạc?"
"Ngày trước anh ấy là thầy của cháu." Vương Cửu Cửu lại nheo mắt lại cười, dễ thương hết sức nói: "Bây giờ chúng cháu là bạn rất tốt của nhau."
Bạn rất tốt của nhau?
Cam Vân bất giác giật mình thon thót, câu này có nghĩa là gì thì đối với một phụ nữ như bà, cái từ bạn rất tốt của nhau này nó vô cùng nhạy cảm.
Hơn nữa nghe giọng của Cửu Cửu nhắc tới Tần Lạc mà cứ như nhắc tới người yêu của mình, thì bà đã cảm giác có điều gì đó không ổn.
Lẽ nào ….. Tần Lạc và cô bé này đã có quan hệ mật thiết ngoài quan hệ bạn bè?
Nhưng Tần Lạc đã có vợ chưa cưới là Lâm Hoán Khê rồi cơ mà?
Thằng nhãi ranh khốn kiếp này, sao lại có thể trăng hoa như vậy được? Năm xưa khi còn ở Dương Thành nó có thích đứa con gái nào đâu, đến cả bà nội còn phải lo lắng về tình trạng hôn nhân của nó nữa, thế mà bây giờ vừa mới tới Yến Kinh đã đổ đốn ra thế này đây.
"Vậy cháu tới tìm cô là muốn …..?" Cam Vân nhấp một ngụm trà lấy lại bình tĩnh.
Có lẽ sự việc cũng chưa tồi tệ đến mức mình nghĩ….. Cam Vân tự nhủ.
"Cháu nghĩ việc này cô cũng nên biết." Vương Cửu Cửu nói.
"Là chuyện gì vậy." Cam Vân có cảm giác như có chuyện to lớn gì sắp xảy ra, chắc chắn là thằng con trời đánh của bà đẵ vắt chanh bỏ vỏ, chơi con người ta xong rồi rũ đi như rũ áo, nên nó mới tìm tới đây để mà đòi nợ mà.
"Cô đang gặp nguy hiểm." Vương Cửu Cửu nói.
"Hả?" Cam Vân sững người, câu nói của đối phương hoàn toàn khác hẳn với suy nghĩ của bà, làm cho bà không kịp phản ứng gì, chỉ nói: "Tại sao cháu lại nói như vậy?"
Tần gia ở Dương Thành có địa vị độc tôn ở đây, tuy không có người trong quân đội hay chốn quan trường. Nhưng tại Dương Thành thì ảnh huởng của Tần gia là vô cùng lớn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
Ngoài ra Tần Lạc và Tôn Diệu Dương cùng với Hạ Dương tại Dương thành đã được xưng tụng là Dương Thành Tam Kiệt, bọn họ đều là những công tử khét tiếng tại đây, Tôn Diệu Dương thì rõ là dòng dõi con ông cháu cha, Hạ Dương thì lại là con em của ngành quân đội, chẳng có ai là không nể mặt. Chính vì vậy mà Tần Lạc cũng được thơm lây theo hai người này.
Ngày thường thì hai nhà họ Tôn và Hạ đều rất coi trọng Tần gia, và cũng đã cho người bảo vệ ngầm cho Tần gia.
Mặt khác cũng có người trong cục phái người tuần tra quanh khu nhà ở của Tần gia tại Dương Thành này.
Ngoại trừ tên Tần Minh đã thành công trong việc bắt cóc Bối Bối ra, thì mấy chục năm nay Tần gia đều sống trong hòa bình và yên ổn, chưa hề có bất kỳ sự cố nào xảy ra cả.
Nhưng bây giờ lại có một cô gái chạy tới đây thông báo cho bà biết là bà đang gặp nguy hiểm, điều này là cho bà kinh ngạc và có đôi chút nghi ngờ.
"Cô Tần Lam ở bên Mỹ đã gặp một chút rắc rối, cháu e rằng sẽ có người tới đây ra tay với mọi người." Vương Cửu Cửu nói thẳng vấn đề ra luôn.
"Hả? Tần Lam xảy ra chuyện rồi sao?" Chỉ vì quá nóng vội mà Cam Vân đã không để ý tới cách xưng hô của Cửu Cửu với Tần Lam: "Sao tôi lại không biết? Nó gặp chuyện gì vậy? Tần Lạc sao không gọi điện về thông báo?"
"Anh ấy không nói, chắc là không muốn cô phải lo lắng." Vương Cửu Cửu mỉm cười nói: "Những chuyện này cô cũng không giúp được gì đâu, cháu cũng vậy."
"Nghiêm trọng như vậy sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Cam Vân cau mặt lại nói. Tần Lam là em chồng của bà, ngày thường hai chị em ngồi nói chuyện với nhau cũng rất vui vẻ, quan hệ với nhau cũng tốt. Tần Lam đã ly hôn từ sớm, và sống một thân một mình nuôi con. Sau này khi Bối Bối bị bắt cóc và công ty thực phẩm xảy ra một số vụ việc, làm cho Tần Lam gặp nguy khốn cả về sự nghiệp lẫn tình cảm.
Chính vì vậy mà Tần Lam không còn mặt mũi nào để nhìn người trong nhả, cô đã để con gái mìn lại, sau đó tự thân mình tới Mỹ để khai thác thị trường.
Nhưng bây giờ tới Mỹ rồi thì cô lại gặp chuyện không hay, Cam Vân lúc này lòng như có lửa đốt.
Vương Cửu Cửu cười nói: "Cô à, Tần Lạc không nói cho cô biết là vì sợ cô lo lắng, nếu cháu nói hết ra rồi thì cũng đi ngược với ý muốn của anh ấy. Cháu tin rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thỏa thôi, cô cũng nên tin Tần Lạc sẽ giải quyết được chuyện này. Cháu nghĩ rằng cô và chú trong thời gian này tốt nhất nên về sống ở căn nhà cũ, không nên đi lại bên ngoài nhiều. Nếu như có thể thì cô và chú hãy hủy bỏ chuyến đi châu Âu luôn đi, nhân tiện cũng xin cô hủy bỏ cuộc đi tới Thượng Hải giao lưu vào hai ngày tới."
Cam Vân đưa con mắt cảnh giác lên nhìn Vương Cửu Cửu, bà không ngờ cô bé trước mặt mình lại có thể biết rõ đường đi nước bước trong nhà của mình tường tận đến vậy.
Chồng của bà đúng là đã đặt vé đi Paris, đó là vì ông tới đó làm ăn với một nhóm thương nhân ở đó.
Đám thương nhân này chính là những người đã quen Tần Lạc hồi còn ở Paris, bọn họ sau khi biết ông là cha của Tần Lạc, lại làm trong ngành y do vậy nên đều coi ông như người thân trong nhà.
Nói cho cùng, đám thương nhân này có thể sinh tồn và cải thiện cuộc sống ở bên Paris hoàn toàn đều là nhờ ơn của Tần Lạc. Uống nước thì phải nhớ nguồn, bọn họ không giúp gì cho Tần Lạc, thì lại quay sang giúp đỡ cho người nhà của hắn.
Và đáng sợ hơn nữa là Cam Vân sáng nay mới nhận được giấy mời tới Thượng Hải, bà thậm chí còn chưa nói cho người nào khác về quyết định của mình. Thế mà cô gái trẻ này đã biết rồi.
"Xin đừng nghi ngờ cháu." Vương Cửu Cửu nhận ra vẻ cảnh giác của Cam Vân liền mỉm cười giải thích: "Vì điều kiện gia đình cháu có phần đặc biệt, nên cháu mới biết được những việc mà người khác coi đó là bí mật. Hơn nữa, đây cũng chẳng có gì là bí mật cả. Chỉ cần tra tên của chú trên các hãng hàng không là biết ngay lộ trình của chú thôi. Còn về việc cô thì cháu có phần quan tâm hơn một chút, do vậy những động thái của cô cháu cũng phản ứng nhạy cảm hơn."
"Sao cháu lại phải làm như vậy?" Cam Vân nhìn Vương Cửu Cửu nói.
"Nếu như cháu đoán không lầm thì anh ấy trong hai ngày nữa sẽ tới Mỹ. Anh ấy chưa kịp làm gì, hoặc đã bỏ qua việc gì chưa làm thì cháu sẽ hoàn thành giúp anh ấy." Vương Cửu Cửu nói rất thản nhiên, không kiêu ngạo, cũng không kể công, cứ như đây là một việc nàng đương nhiên phải làm vậy.
Nếu như đến mức này mà vẫn chưa nhận ra được quan hệ giữa Tần Lạc và Cửu Cửu rất nhì nhằng, mờ ám thì có lẽ Cam Vân đã uổng công làm mẹ Tần Lạc hơn hai mươi năm này rồi.
Bà chỉ thở dài nhìn Vương Cửu Cửu nói: "Nó có biết cháu không?"
Vương Cửu Cửu nghe vậy liền nheo mắt lại cười cười nói: "Chị ấy thông minh hơn cô tưởng rất nhiều. Chẳng qua là chị ấy vờ như không biết mà thôi."
"Thật khổ cho mấy cháu quá." Cam Vân nói.
"Có những lúc cháu cũng thấy tủi thân, nhưng mỗi lần nghĩ tới cảnh nếu kết cục có thể thay đổi, có lẽ cháu lại thấy không vui. Chính vì vậy mà cháu vẫn cứ đâm đầu vào. Làm nhân vật chính hay phụ chẳng chỉ là trạng thái tâm lý của mình mà thôi. Tâm trạng tốt thì nhân vật chính hay phụ đều như nhau cả, mỗi người hãy tự diễn lấy bản thân mình cho thật tốt là được."
"Ài, con trai của cô thì cô biết chứ, nó tham quá." Cam Vân nói: "Cháu bây giờ sống ở đâu?"
"Tạm thời cháu ở Dương Thành." Vưong Cửu Cửu nói.
Cam Vân nghe vậy liền nhanh chân bước tới cái bàn cầm tấm danh thiếp tới và nói: "Cháu cần gì cứ gọi cho cô, cháu để số điện thoại ở đây có gì chúng ta liên lạc với nhau cũng sẽ tiện hơn."
Vương Cửu Cửu nghe vậy liền đọc số cho Cam Vân ghi lại.
"Rỗi rãi thì tới đây nói chuyện với cô nhé." Cam Vân nói.
Vương Cửu Cửu gật đầu đáp lại: "Vậy cháu không làm phiền cô nữa."
Cam Vân chỉ thở dài lên một tiếng rồi cũng không biết nói thêm gì nữa.
Bà đã xem quá nhiều bộ phim truyện tình cảm ướt át kiểu Hàn Quốc rồi, có rất nhiều cảnh các cô gái vì tranh giành nhau người yêu, mà đâm nhau sống chết đến hẹn lại lên. Thế mà cả hai đứa ngốc này lại hay thật đấy, một đứa cam tâm làm kép phụ còn một đứa thì lại vờ như không biết.
Thằng con trai mình không biết lấy may mắn ở đâu ra mà đào hoa thế? Nó chẳng qua chỉ là một tên bác sĩ, cũng có phải thầy mo đâu, sao lại có thể bỏ bùa mê thuốc lú cho nhiều đứa con gái trẻ đẹp như vậy?
"Cô ơi, hy vọng cô suy nghĩ về lời của cháu vừa nói, nếu như không có chuyện gì thì cháu xin phép trở về trước ạ." Vương Cửu Cửu đứng dậy lễ phép nói.
Cam Vân cũng đứng lên nói: "Ừm! Cô sẽ hủy bỏ chuyến đi tới Thượng Hải và châu Âu."
"Vậy thì cháu yên tâm rồi." Vương Cửu Cửu nói.
Cam Vân nhìn vào cô bé trẻ tuổi này mà bất giác cảm thấy chua xót trong lòng, bà tiến tới nắm lấy bàn tay của Cửu Cửu nói: "Cửu Cửu, cám ơn cháu đã yêu con trai cô."
"Cháu cũng cảm ơn cô khi đã sinh ra một người con trai như anh ấy." Vương Cửu Cửu cười đáp.
Tình yêu của phụ nữ vừa ích kỷ lại vừa to lớn, có những lúc vì một người đàn ông mà họ cao cao tại thượng không muốn bị thiệt, không muốn bị chèn ép, cũng không muốn bỏ ra một chút tình cảm gì.
Nhưng lại có lúc vì một người đàn ông mà họ chịu cam chịu khó, bất kể mệt mỏi, hay bẩn thỉu họ đều biết hy sinh vì tất cả.