Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1128: Bát nước bẩn

Không nghi ngờ gì nữa. Người chết tuyệt đối không có khả năng phát tán ảnh chụp. Người phát tán là một người khác.

Thế nhưng Tôn Trung Hoa đã chết hai ngày rồi , hung thủ mới phát tán ảnh. Vì sao hắn lại làm như vậy?

"Có phát hiện dấu vết gì trong phòng không?" Tần Lạc hỏi.

"Không." Jesus nói: "Kẻ ra tay chính là một cao thủ. Bàn tay hắn rất sạch sẽ. Trước khi chúng tôi tới, cửa phòng vẫn khóa, giống như người chết đã tự sát vậy."

"Hắn không có lý do để tự tử." Tần Lạc nói. Tôn Lệ để em trai cùa mình tham gia vào chuyện này, nhất định là sau khi vụ việc thành công, sẽ chia cho em mình một số tiền lớn. Bất kỳ kẻ nào đang có cơ hội phát tài, nhất định sẽ không dễ dàng chấm dứt cuộc đời của mình.

"Có cần mang thi thể về không?" Jesus hỏi.

"Mang xác chết làm gì? Hãy mang máy tính là được."

"Được."

Kết thúc cuộc điện thoại với Jesus, Tần Lạc đi tới trước mặt Lâm Hách Uy, đá vào mặt ông ta, nói: "Ngoại trừ ông, Tôn Lệ và Tôn Trung Hoa ra, còn có ai biết chuyện bức ảnh đó không?"

Lâm Hách Uy bị Tần Lạc đá bầm dập mặt mũi, nước mắt nước mũi tuôn trào, ông ta ôm quai hàm nói: "Không có mà, thực sự không có. Chúng tôi chỉ đi tim Tôn Trung Hoa nhờ giúp đỡ, còn Tôn Trung Hoa có nói với những người khác hay không, chúng tôi không biết."

"Tôn Trung Hoa đã chết rồi." Tần Lạc nói.

"Đã chết?" Tôn Lệ lồm cồm bò dậy, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Tần Lạc: "Em trai tôi … nó chết rồi sao?"

"Đúng vậy, đã chết." Tần Lạc quả quyết, trong lòng có sự khoan khoái mơ hồ. Nếu như không vì ả đàn bàn này tham lam vô độ, cô tao sao có thể rơi vào hậu quả này, em trai cô ta sao có thể chết được? Con người đáng thương đó, cuối cùng cũng có điều đáng tiếc trong khi đó ả đàn bà này không đáng tiếc chút nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyen360.com

"Tuyệt đối không đâu. Mày đang gạt tao … không thể nào đâu." Tôn Lệ điên cuồng lắc đầu. "Sao nó có thể chết được? Sao nó có thể chết được? Ngoại trừ chúng ta, không ai khác biết bức ảnh đó … nó căn bản không có chuyện gì. Vì sao nó lại chết?"

"Là mày. Nhất định mày đã giết nó. Đúng, là mày cho người giết nó …"

Đột nhiên Tôn Lệ vùng lên, cô ta hung hăng nhào tới, dùng đầu húc vào bụng Tần Lạc.

Tần Lạc không né tránh. Khi Tôn Lệ húc đầu tới, hắn tung chân đá vào gáy cô ta.

"A …"

Đầu Tôn Lệ trúng một cước, người cô ta lảo đảo ngã về sau.

Bịch …

Đầu Tôn Lệ nặng nề đập vào tường, máu chảy tung, cô ta cứ vậy ngất xỉu.

Tần Lạc không có tâm trạng quan tâm xem Tôn Lệ sống hay chết, hắn túm lấy Lâm Hách Uy, lạnh lùng nói: "Trong tay ông có tất cả mấy bức ảnh?"

"… ba."

Binh …

Tần Lạc vung tay tát, mắng: "Ông còn dám nói dối một câu nữa, tôi cắt ngay cái tai ông … ông nghĩ rằng tôi không dám giết ông hả?"

"Năm tấm. Là năm tấm." Lâm Hách Uy vội vàng đổi giọng: "Còn có hai tấm khác không nhìn thấy hình ảnh."

Binh …

Tần Lạc lại vung tay tát, quát to: "Ông còn muốn nhìn thấy hình ảnh gì?"

Lâm Hách Uy bị Tần Lạc đánh tới mức ngây người, run rẩy, không dám nói tiếp.

"Hồng Phu." Tần Lạc gọi to.

"Chuyện gì vậy?" Hồng Phu đi vào trong.

"Cho mỗi người ăn một con rắn." Tần Lạc nói.

"Vì sao?" Hồng Phu khó hiểu hỏi: "Xem ra bọn họ đều nói thật. Không nên dùng hình thức đó để bức cung bọn họ."

"Ai bảo tôi chuẩn bị bức cung?" Tần Lạc nói: "Tôi chỉ muốn cho mỗi người ăn một con rắn."

"…"

"Bọn họ luôn làm những chuyện tồi bại khiến tôi rất chán ghét. Tôi không thể làm mấy chuyện ác độc với bọn họ sao?"

Vì để thỏa mãn ý thích của Tần Lạc, Hồng Phu tàn nhẫn nhét một con răn nhỏ vào trong miệng Tôn Lệ và Lâm Hách Uy.

Hơn nữa vì muốn đạt tới hiệu quả của kẻ làm ác, Tần Lạc đã xoa bóp cho Tôn Lệ một lát khiến cô ta tỉnh dậy từ trạng thái hôn mê. Hắn muốn hai người giương mắt nhìn con rắn nhỏ đang từ từ tiến vào trong bụng mình.

………………….

Khi một lần nữa đứng trước cửa biệt thự Lâm gia, Tần Lạc có cảm giác như đã cách xa cả một thế giới.

Lần này hắn ra ngoài không lâu, thậm chí còn không lâu bằng khoảng thời gian hắn tới nước Pháp và Hàn Quốc nhưng hành trình lần này là nguy hiểm, gian khổ nhất, lâm vào tình cảnh thập tử nhất sinh, thậm chí hắn đã hoàn toàn chuẩn bị tâm lý có đi mà không có về.

Trên thế giới này quả thật có quá ít người tốt khiến ngay cả ông trời cũng phải thương tiếc. Tần Lạc không chết, hắn lạ đã quay về, một lần nữa đứng trước cửa nhà mình.

Thế nhưng chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi này đã xảy ra khá nhiều chuyện.

Tần Lạc đẩy cánh cổng bước vào trong nhà, Bối Bối tóc bím đôi, tay cầm quả táo đang ăn dở vội vàng chạy tới, giọng nói ngọt ngào, lanh lảnh vang lên: "Ba, ba đã về."

Tần Lạc ngồi xổm, ôm Bối Bối vào lòng, khẽ cắn mấy cái vào mặt cô bé, cười hỏi: "Bối Bối, mẹ có nhà không?"

"Mẹ không ở nhà, chỉ có con và ông ở nhà." Bối Bối ôm cổ Tần Lạc, nói giọng ngây thơ. Thế giới của trẻ con vô cùng tốt đẹp, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh mình.

"Tần Lạc." Lâm Thanh Nguyên đứng ở cầu thang nhìn Tần Lạc gọi.

"Ông." Tần Lạc bế Bối Bối đi tới.

"Ừ." Lâm Thanh Nguyên giơ tay sờ đầu Bối Bối nói: "Bố Bối đi xem phim "Mèo và Chuột" đi. Ông và cha cháu cần nói chuyện một lát."

"Ông, cháu cũng muốn nói chuyện với cha." Bối Bối ôm cổ Tần Lạc không chịu buông: "Cháu còn chưa nói với cha lần thi này cháu được hai điểm một trăm."

"Ông nói trước. Sau khi ông nói xong sẽ trả cha cháu cho cháu, được không?" Mặc dù sắc mặt Lâm Thanh Nguyên rất xấu nhưng ông vẫn kiên nhẫn thuyết phục Bối Bối. Bối Bối là con gái của cô Tần Lạc, căn cứ theo thứ bậc, Bối Bối cần phải gọi ông là ông cố nhưng cô bé không gọi theo thứ bậc thông thường, gọi Tần Lạc là cha, Hoán Khê là mẹ vì vậy Lâm Thanh Nguyên cũng nâng cấp lên thành ông. Trong khi đó Lâm Thanh Nguyên thật sự giống như ông nội của Bối Bối. Mỗi tối đều ngủ với cô bé, hàng ngày đưa đi học. Thật sự còn thân thiết hơn so với ông nội thật.

Bối Bối nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Được, thế nhưng hai người phải nó nhanh lên nhé."

Tần Lạc biết rõ Lâm Thanh Nguyên muốn nói chuyện gì với mình, hắn đi theo Lâm Thanh Nguyên vào trong thư phòng của ông.

Lâm Thanh Nguyên vốn là bệnh viện trưởng, đương nhiên trong thư phòng có rất nhiều sách y học và tài liệu nghiên cứu. Ông là một ông già rất chăm chỉ, mặc dù hiện nay đã lớn tuổi nhưng hàng ngày vẫn đọc tạp chí, tài liệu. Ngay cả Tần Lạc cũng cảm thấy không bằng ông ở phương diện này …

"Tần Lạc, ngồi đi." Lâm Thanh Nguyên chỉ vào một vị trí ở ghế salon, giơ tay nói với Tần Lạc.

Tần Lạc ngồi xuống đối diện với Lâm Thanh Nguyên, như vậy tiện cho cuộc nói chuyện của bọn họ.

"Mới về à?"

"Dạ." Tần Lạc gật đầu: "Mới về từ Dương Thành. Cháu ở Dương Thành hai ngày."

"Hẳn nên quay về thăm người nhà một chút." Khi Lâm Thanh Nguyên nói chuyện, ánh mắt ông tản mát, không hiểu ông đang suy nghĩ điều gì đó.

"Ông, ông không nên lo lắng. Không có chuyện gì đâu." Tần Lạc nắm bàn tay khô gầy của Lâm Thanh Nguyên, an ủi ông. Không nghi ngờ gì nữa, ông già này có một sự nghiệp khá thành công nhưng trong gia đình, đó thật sự là một thất bại. Ông có một người con trai đốn mạt, làm hỏng thanh danh một đời của ông.

Lâm Thanh Nguyên gật đầu, rốt cuộc thần thái cũng xuất hiện lại trong ánh mắt ông. Ông chăm chú nhìn Tần Lạc hỏi: "Cháu biết chuyện của Hoán Khê chưa?"

"Cháu biết rồi." Tần Lạc nói.

"Đó không phải là Hoán Khê." Lâm Thanh Nguyên gần như gầm lên như là một con báo già bị chọc giận: "Người phụ nữ đó không phải là Hoán Khê."

Tần Lạc sửng sốt hỏi: "Ông, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm Thanh Nguyên nắm chặt tay Tần Lạc nói: "Người phụ nữ trong ảnh không phải là Hoán Khê, là Lâm Tử, mẹ của Hoán Khê. Đó là bức ảnh chụp đã nhiều năm trước rồi. Khi đó Hoán Khê vẫn chỉ là một đứa trẻ, sao có thể là nó được? Cháu không nên tin lời đồn đại bên ngoài, Hoán Khê vô tội. Nó là một đứa bé ngoan mà."

Khi nói xong từ cuối cùng, giọt lệ già nua của Lâm Thanh Nguyên trào ra, trong lòng cực kỳ chua xót, bi thương.

Cháu gái mắc bệnh nhiều năm vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, sao lúc này còn gạp phải chuyện này nữa hả trời?

Ông trời ơi, rốt cuộc ông chuẩn bị ban cho nó bao nhiêu nỗi khổ cực đây?

"Ông, không có ai nói đó là Hoán Khê." Tần Lạc nói.

"Cháu không biết, cháu không biết." Lâm Thanh Nguyên dùng tay áo dài lau nước mắt, nói: "Bọn họ nói người phụ nữ đó là Lâm Hoán Khê. Sao Hoán Khê có thể có bức ảnh như vậy?"

Tần Lạc lập tức chạy tới bàn làm việc của Lâm Thanh Nguyên mở máy tính, sau đó truy cập vào truyen360.com, tra cứu tên Lâm Hoán Khê.

Bởi vì có sự hổ trợ của Văn Nhân Mục Nguyệt, tuy ở một vài tran web lớn trong nước không tìm được tin tức có liên quan nhưng ở những trang web nhỏ và vừa, ở các diễn đàn vẫn còn lưu lại bức ảnh đó: hội trưởng, Lâm Hoán Khê, hội trưởng hội Trung y lộ ảnh nude, có thể người bạn trai Tần Lạc vì yêu sinh hận thù, cố tình trả thù …

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất