Phụ nữ yêu thích hoa tươi cũng như đàn ông yêu thích người đẹp. Đây chính là cái gọi bản tính.
Mặc dù tính cách Lâm Hoán Khê lạnh băng nhưng khi nhìn thấy Tần Lạc ôm bó hoa hồng tướng đi vào, nàng không nhịn được nở một nụ cười câu hồn đoạt phách, tiếp nhận bó hoa hồng của Tần Lạc và hỏi: "Anh về rồi hả?"
"ừ
" Tần Lạc vuốt cằm hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
"Có mấy thầy thuốc nghiên cứu ra một loại thuốc pha chế sẵn loại trị mùi hôi nách trong cơ thể con người. Hiện nay có mấy nhà phản phối thuốc muốn thảo luận hợp tác hạng mục này, Em đang giám định khả năng và điều kiện sản xuất của bọn họ, xem công ty nào có điều kiện phù hợp nhất nhưng trong hiệp hội cũng có vài ý kiến khác. Có người đề nghị hiệp hội nên thành lập công ty tự mình sản xuất loại thuốc này".
Tần Lạc hỏi vấn đề này chỉ muốn để kiểm tra xem Lâm Hoán Khê có thực sự bị ảnh hưởng bởi sự kiện "hội trưởng" hay không? không ngờ Lâm Hoán Khê lại trả lời đâu ra đấy giống như bản thân đang trả lời câu hỏi của thứ trưởng.
"Em nghĩ thế nào?" Tần Lạc
"Em vẫn còn lo lắng" Lâm Hoán Khê nói: "Thế nhưng em cảm thấy hai cách này đều không tốt lắm'.
"Sao?" Tần Lạc tò mò hỏi
"Nếu như bán phương thuốc cho người ngoài thì chẳng khác nào mang tính chất mua bán sau này loại thuốc này có tiêu thụ được hay không, có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận vẫn hoàn toàn không liên quan tới hiệp hội Trung Y và người nghiên cứu. Đây chính là hành động cực kỳ thiển cận" Lâm Hoán Khê nói
"Nếu như chính chúng ta thành lập công ty tự sản xuất thì sao?" Tần Lạc lại hỏi
"Điều này cũng không làm được" Lâm Hoán Khê thẳng thừng từ chối cách làm này: "Thị trường thuốc chống hôi nách còn hoàn toàn bị bỏ trống trên thị trường. Nhất định nó sẽ được tiêu thụ mạnh. Nếu như chúng ta tự mình kinh doanh, có thể kiếm được rất nhiều tiền nhưng trước đó chúng ta đã đầu tư tiền vào hai công ty sản xuất dược phẩm. Nếu như chúng ta tiến hành thành lập nhà xưởng mới, sẽ rất thiếu nhân lực, tài nguyên, tiền bạc, có khả năng không thể quan tâm tới được. Hơn nữa công việc trọng tâm của chúng ta đã được xác định. Bây giờ thì vẫn còn ổn, vẫn có thể quan tâm tới hai công ty kia nhưng sau này có nhiều sản phẩm hơn thì sao? Chúng ta phải tiến hành sản xuất toàn bộ sao?"
Tần Lạc mỉm cười, kéo chiếc ghế ngồi trước mặt Lâm Hoán Khê nói: "Xem ra em đã có câu trả lời".
"Anh có biết quả táo không?" Lâm Hoán Khê hỏi
"Quả táo?" Tần Lạc vuốt cằm nói: "Trước đây sáng nào anh chả ăn một quả táo nhưng gần đây ít ăn hơn"
"Em muốn nói công ty quả táo"
"Phú sĩ đỏ?"
Lâm Hoán Khê cười khi một tiếng, nói: "Cũng cần phải quan tâm nhiều hơn về những thông tin mới nhất Quả táo là công ty Khoa học kỹ thuật, là công ty hàng đầu trên thế giới".
Nhìn nụ cười của Lâm Hoán Khê, tâm trạng Tần Lạc có thể nói là thoải mái một cách khác thường. Có thể khiến "lãnh mỹ nhân" này cười, không phải người đàn ông nào cũng làm được.
"Anh không hiểu nhiều về những điều này. Hãy nói anh nghe".
"Công ty Quả Táo là công ty khoa học kỹ thuật hàng đâu của nước Mỹ, máy tính và điện thoại di động của bọn họ được tiêu thụ trên khắp thế giới, thậm chí còn còn trở thành một mặt hàng tiêu thụ không thể thiếu trong cuộc sống của mọi người, một mặt hàng cần phải có. Bọn họ có thể nói là những nhân tài trong việc thúc đẩy sản phẩm ra khắp thế giới nhưng bọn bọn cũng rất chuyên tâm nghiên cứu, chính bản thân bọn họ không sản xuất ra nhiều sản phẩm. Bọn họ tìm kiếm những nhà xưởng trên khắp thế giới, giúp sản xuất sản phẩm cho bọn họ. Bọn họ chỉ phải trả một Khoản tiền thù lao cực thấp là có thể có được sản phẩm có lợi nhuận rất cao này. Ví dụ như điện thoại di động Quả Táo có lợi nhuận hàng trăm đô la Mỹ nhưng bên sản xuất chỉ có thể thu được một đô la trong số đó còn hai trăm chín mươi chín đô la rơi vào túi bọn họ" Lâm Hoán Khê giản thích cực chuyên nghiệp, thông thường, dễ hiểu. Mặc dù Tần Lạc không hiểu nhiều về khoa học kỹ thuật nhưng vẫn hiểu được: "Bọn họ khống chế vốn điều lệ, hơn nữa chủ yếu tập trung công sức vào nghiên cứu và tiêu thụ sản phẩm, làm như vậy khối lượng công việc giảm bớt, nhưng lợi nhuận lại gia tăng gấp bội"-.
"Quả thật làm rất tốt" Tần Lạc vuốt cằm nói, giống như có người mở ra một cánh cửa trong đầu hắn: "Ý của em hắn là chúng ta cũng theo mô hình thành công của Quả Táo. Chúng ta chỉ phụ trách nghiên cứu, phát triển sau đó tìm một nhà sản xuất y dược thay mặt chúng ta sản xuất sản phẩm sau đó chúng ta lại tìm công ty thay mặt chúng ta thúc đẩy tiêu thụ?"
"Đúng vậy" Lâm Hoán Khê nói: "Có thể tìm công ty sản xuất sản phẩm nhưng bổn phận tiêu thụ sản phẩm phải nằm trong tay chúng ta. Đây chỉ là suy nghĩ của em, em vẫn chưa thảo luận với những người Khác".
"Thành lập một bộ phận tiêu thụ trong hiệp hội Trung Y?" Tần Lạc hỏi
"không" Lâm Hoán Khê lẳc đầu nói: "Bộ phận tiêu thụ này có thể đặt ở Khuynh Thành Quốc Tế".
Tần Lạc cực kỳ kích động nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cười hỏi: "Tại sao em lại muốn làm như vậy?"
Trong suy nghĩ của Tần Lạc, Lâm Hoán Khê chính là băng mà Lệ Khuynh Thành chính là lửa. Điều này chẳng những nói lên tính cách của hai nàng mà còn nói lên quan hệ của chính hai người. Bình thường Lệ Khuynh Thành thỉnh thoảng vẫn nói mấy câu tới Lâm Hoán Khê nhưng Lâm Hoán Khê chưa từng nói tới Lệ Khuynh Thành một từ. Bây giờ Lâm Hoán Khê đột nhiên nói với Khuynh Thành Quốc Tế khiến Tần Lạc không khỏi rất mẫn cảm với chủ đề này.
"Bởi vì hiệp hội Trung Y hoạt động theo hình thức công ty cổ phần, phía chính phủ nắm giữ ba mươi phần trăm cổ phần. Bây giờ vì có liên quan mật thiết với Thái Công Dân, ông ấy cũng rất ủng hộ công việc của hiệp hội Trung Y vì vậy cho dù chúng ta làm gì đi nữa cũng không bao giờ gặp trở ngại. Thế nhưng sau này Khi Thái Công Dân lui xuống thì sao? Chức hội trưởng hiệp hội Trung Y thì sao? Chúng ta còn nắm giữ quyền quyết định và thực hiện nữa không? Mặc dù số cổ phần của chính phủ không đủ quá bán để quyết định, chúng ta vẫn có quyền quyết định đối với những hoạt động của hiệp hội Trung Y. Thế nhưng nếu như phía chính phủ mạnh mẽ yêu cầu, cấm chúng ta tiêu thụ sản phẩm do hiệp hội Trung Y sản xuất ra bên ngoài thì khi đó sẽ phải làm gì? Hay bọn họ muốn phải người của mình tới tiếp quản bộ phận tiêu thụ thì chúng tã phải làm gì?"
không thể không nói những lo lắng của Lâm Hoán Khê hoàn toàn có cơ sở.
không sai, Khi ban đầu ký kết hợp đồng, trong hợp đồng có quy định rõ: phía chính phủ chỉ có quyền phân chia cổ phần và quyền giám sát không có quyền hành chính và quyền quản lý thế nhưng đây chỉ là hợp đồng, ở đất nước Trung Quốc này, hiệu quả của hợp đồng không bằng câu nói của quan chức.
Bây giờ Thái Công Dân đang nắm quyền. Tần Lạc và Thái Công Dân có mối quan hệ mật thiết chính vì vậy hiệp hội Trung Y đang trong lúc hưng thịnh. Từ trước tới nay hiệp hội Trung Y không bị gây trở ngại trong bất kỳ chuyện gì. Nếu như quan chức mới thay thế Thái Công Dân không vừa ý với Tần Lạc, liệu ông ta có thể để một con gà đẻ trứng vàng nằm trong tay người khác trong khi ông ta chỉ nhận được mấy quả trứng mỗi năm không?
Ông ta có thể không gây phiền phức về phương diện hợp đồng nhưng ông ta có thể ra lệnh cho quan chức bên dưới làm việc như hạng lưu manh không ngừng chèn ép. Điều khác biệt ở đây là lưu manh làm chuyện xấu thì phạm pháp nhưng quan chức chính phủ làm chuyện xấu thì được pháp luật bảo vệ.
"Sau này hiệp hội Trung Y chỉ phụ trách công tác nghiên cứu sau đó tìm kiếm công ty tiến hành sản xuất sản phẩm. Đội phụ trách tiêu thụ sản phẩm sẽ do Khuynh Thành Quốc Tế chịu trách nhiệm. Khuynh Thành Quốc Tế có thể bình an tiến hành theo ý của mình mà
không lo bị người khác lấy đi trái táo của mình. Tất cả sản phẩm có thể được vận hành theo phương thức này. Sản phẩm tiêu thụ thành công hay không, quan trọng nhất chính là bộ phận tiêu thụ. Bộ phận quan trọng nhất này cần phải nằm trong tay người nhà mới là bình an nhất".
Tần Lạc ngày người nhìn Lâm Hoán Khê thong thả nói, một lúc lâu mà hắn không thể nói gì.
Ban đầu khi mới tiếp xúc, Lâm Hoán Khê là một giáo sư bị bệnh, kiệm lời, nay có thể trở thành nhà quả lý doanh nghiệp như ngày hôm nay, không hiểu nàng đã nỗ lực, cực khổ biết bao nhiêu? Với thân phận của mình, Lâm Hoán Khê có thể không cần làm việc quá muộn nhưng hàng ngày. Khi Tần Lạc tỉnh dậy, người đẹp trong lòng đã đi làm, chỉ còn vương lại hương thơm thoang thoảng.
Hắn đã thấy được nỗ lực của nàng.
Câu nói quan trọng nhất của nàng "Bộ phận quan trọng bậc nhất này cần phải nằm trong tay người nhà mới bình an"-.
Người một nhà. Nàng và Lệ Khuynh Thành là người một nhà?
Tần Lạc lo lắng là liệu Lâm Hoán Khê có bị kích động quá mức hay không? Nếu không tại sao nàng lại đột nhiên nói câu đó?
"Có chuyện gì vậy" Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc trầm ngâm không nói mà nghi ngờ hỏi: "Có phải em nói cái gì không đúng không?"
"không phải. Suy nghĩ rất hay. Rất hay, hay lắm" cuối cùng Tần Lạc cũng bình tĩnh trở lại. Hắn giơ tay nắm chặt tay Lâm Hoán Khê, cười nói: "Những thứ anh không nghĩ ra, em đều nghĩ rất chu đáo. Em vất vả rồi"-.
"Nếu như đã nhận phần công việc này, em nhất định phải làm cho tốt. - Lâm Hoán Khê bình tĩnh nói: "Em biết nó rất quan trọng".
"Đúng, cũng rất quan trọng với anh" Tần Lạc cười nói: "Nhưng cũng đừng vì thế mà khiến mình mệt mỏi'.
"không đâu" có vẻ như Lâm Hoán Khê không kịp thích ứng với "phong cách nói chuyện" này của Tần Lạc, nàng nghiêng đầu đề tránh nhìn vào hai mắt hắn: "Em sẽ họp với mấy người khác để thảo luận chuyện này. Nếu như thông qua, sẽ căn cứ làm như này, được không?"
"Được" Tần Lạc vuốt cằm nói: "Liệu anh có cần .., phải lên tiếng kêu gọi bên Khuynh Thành Quốc Tế không?"
Lâm Hoán Khê suy nghĩ một chút rồi nói: "Việc này cứ để em nói với cô ấy".
Mặc dù trong lòng Tần Lạc cực kỳ lo lắng nhưng lúc này hắn chỉ biết nói theo ý của Lâm Hoán Khê: "Được, được, hãy thảo luận cẩn thận".
Ý của Tần Lạc: đàm phán cẩn thận chính là vừa uống trà vừa đàm phán, đàm phán một cách hòa bình, tuyệt đối không nên gây chuyện ầm ĩ, thậm chí ẩu đả.
"không cần lo lắng" Lâm Hoán Khê như biết được nỗi lo lắng của Tần Lạc: "Đây là việc công. Em hiểu công tư rõ ràng"
"Hì hì"- Tần Lạc xấu hổ vuốt mũi, không biết cần phải nói gì tiếp nữa. Text được lấy tại http://truyen360.com
Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc hỏi: "Biết Steve Jobs không?"
"Đã nhìn thấy tên ông ấy trên báo chí" Tần Lạc nói
"Ông ấy đã chết".
"Hiệp hội sẽ trở thành một Steve Jobs thứ hai?" Lâm Hoán Khê quả quyết: "Vương quốc y dược Steve Jobs".
"Anh biết".