Quỷ Vương Sơn.
Một ngọn núi ở ngoại thành Yến Kinh, cách trung tâm 13km, ngọn núi không cao, có lẽ chưa tới 100 mét. Vì có truyền thuyết là vào tháng 3 hàng năm, quỷ môn quan mở cửa, các tiểu quỷ tụ tập ở trên núi này nên có tên là Quỷ Vương Sơn. Có quan chức thấy nơi này gần thủ đô, gọi là "Quỷ Vương" không may mắn nên mới đổi tên thành "Thiên Vương Sơn".
Thế nhưng bọn họ có đổi tên, sửa lại bản đồ cũng không thể đổi được thói quen của người dân. Mọi người vẫn gọi theo tên củ là "Quỷ Vương Sơn".
Quỷ Vương Sơn không nổi tiếng, rất nhiều dân chúng bình thường ở Yến Kinh không biết có một nơi như vậy ở ngoại thành. Nhưng trong đám Hoàn Khố ở Yến Kinh, nó lại rất nổi tiếng.
Bởi vì địa hình Quỷ Vương Sơn hẻo lánh hơn nữa con đường nhỏ hẹp uốn khúc quanh co, chiều rộng không đồng nhất hơn nữa còn dốc, cực kỳ hiểm trở nên đã trở thành một nơi đua xe, đua ngựa của đám công tử nhà giàu ăn no rửng mỡ không có việc làm.
Trước kia chưa tới chân núi đã nghe tiếng người hò reo, tiếng động cơ ô tô, từng chiếc xe lướt nhanh như chớp, khói bụi bay lên từng mảng, chỉ cần nhìn qua cũng khiến nhiệt huyết sôi trào.
Thế nhưng tình hình hôm nay rất quỷ dị.
Yên tĩnh.
Cực kỳ yên tĩnh.
Cả ngọn núi yên ắng, không một tiếng người, không có tiếng xe, thậm chí còn không có cả tiếng chim hót.
Đường lên núi bị phong tỏa, trên núi có cảnh sát, còn cả hàng dãy những người đàn ông mặc đồ đen, sắc mặt đằng đằng sát khí.
Khá nhiều công tử và những cô gái ăn mặc khiêu gợi đứng dưới chân núi, thì thào bàn tán gì đó nhưng không một ai dám tiến lên chửi mắng, công kích đám cảnh sát như trước kia. Nếu là trước kia, đám cảnh sát phong tỏa đường của bọn họ, bọn họ đã xông tới mắng chửi. Có thể bọn họ không có nhiều năng lực nhưng tính cách bọn họ quả thật không bé.
Thế nhưng cục phó cục công an Yến Kinh, Lưu Diệu Trân lại cảm thấy không dễ dàng gì.
Lưu Diệu Trân xuất thân từ quân đội, dựa vào năng lực điều tra xuất chúng của mình, từng bước tiến lên, trở thành nữ cục trưởng công an duy nhất ở Yến Kinh. Cũng vì nguyên nhân là "nữ" nên ngay sau khi báo án, Lưu Diệu Trân được cử phụ trách vụ án này. Không còn cách nào khác. Ai bảo có người nói phụ nữ với phụ nữ giao tiếp dễ hơn nhỉ? Theo lý mà nói cục trưởng phải đích thân chỉ đạo vụ án này nhưng cái lão đầu trọc đó lại lấy lý do ra nước ngoài khảo sát để trốn tránh vụ án này.
Người phụ nữ kia có bối cảnh kinh người, tiền nhiều dọa người. Vấn đề quan trọng là thông minh cả Yến Kinh đều biết, căn bản không thể nói dối. Nếu như có sự lựa chọn, ngay cả Lưu Diệu Trân cũng không muốn tới.
"Lục soát, tiếp tục lục soát. Tôi yêu cầu các anh hãy lục soát mọi ngõ ngách ở trên Quỷ Vương Sơn này."
"Chạy trốn? Sao anh lại biết là chạy trốn? Cho dù có chạy trốn, chẳng lẽ chúng không để lại một dấu vết nào sao?"
"Người bị thương đã đua vào bệnh viện chưa? Có đảm bảo an toàn tính mạng không?"
Lưu Diệu Trân liên tục đưa ra mệnh lệnh. Cô không biết bản thân mình làm như vậy có hiệu quả hay không? Bọn cướp đã bắt đi Văn Nhân Chiếu, liệu chúng còn trốn ở trong núi này mà chưa rời khỏi đây không? Thế nhưng cô thật sự phải làm cái gì đó.
Nói cách khác khi người phụ nữ đó tới đây mà bản thân cô không làm gì, vậy ai có thể phong tỏa được lửa giận của cô ta? Nghe nói cô ta rất yêu mến người em trai ngốc nghếch của mình.
Đột nhiên đám người trở nên náo động.
Từ nơi bọn họ đang đứng ở trên cao có thể nhìn thấy toàn cảnh bên dưới. Một đội xe đang cuồn cuộn đi về bên này. Không cần phải nghi ngờ, nhất định là người phụ nữ đó đang tới. Ở Yến Kinh này cũng chỉ có cô ta khi ra ngoài mới có thanh thế lớn như vậy.
"Tới rồi. Ha ha, đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh tới rồi."
"Tôi chỉ nhìn thấy một lần. Anh đã gặp mấy lần rồi? Ha ha, cô gái này quả thật thú vị."
"Đạt huynh, hôm nay không tính là xui xẻo. Mặc dù không được xem một màn đua xe đặc sắc, kích thích nhưng có thể nhìn thấy đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh cũng không tệ."
Văn Nhân Mục Nguyệt không ngồi trong chiếc xe Rolls-Royce xa hoa đi giữa đoàn xe mà ngồi trong một chiếc Benz đi thứ ba. Chiếc Rolls-Royce chỉ là ngụy trang, một cái bia ngắm. Vì để an toàn Văn Nhân Mục Nguyệt có ba chiếc xe dự phòng trong đội xe. Mỗi chiếc đều được chế tạo đặc biệt, có thể nói độ an toàn và thoải mái thuộc hạng nhất, đạt tới cấp bậc tổng thống quốc gia. Khi ra ngoài đi chiếc xe nào là do nàng quyết định theo ý thích nên người khác rất khó dò ra quy luật của nàng.
Cho nên những kẻ tập kích cũng gặp khó khăn. Chỉ có một cơ hội nhưng lựa chọn nhiều mục tiêu tấn công, đương nhiên xác suất thành công nhỏ đi nhiều. Rất nhiều lần xe của Văn Nhân Mục Nguyệt bị sát thủ bắn nát nhưng mục tiêu chính thức lại không có mặt trong xe nên không có chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt Văn Nhân Mục Nguyệt rất không tốt nhưng vẫn chưa tới tình trạng mất khống chế. Ngược lại mỗi lần lâm vào tình cảnh nguy hiểm, Văn Nhân Mục Nguyệt càng thêm tĩnh táo so với bình thường, tính toán suy nghĩ tới mức xuất thần. Có thể đây chính là nguyên nhân Văn Nhân Mục Nguyệt có thể dùng tấm thân gầy yếu của mình kéo con thuyền công ty gia tộc khổng lồ nhưng không mạnh phát triển nhanh chóng.
Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi thẳng người, hai tay bắt chéo trước bụng, ánh mắt lạnh lùng mà có thần, giống như nàng đang nhìn con đường phía trước hay như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mã Duyệt ngồi ở phía trước nhìn sắc mặt lạnh lùng, tàn khốc của Văn Nhân Mục Nguyệt qua kính mà không biểu thị thái độ. Mấy lần Mã Duyệt muốn lên tiếng an ủi nhưng rồi lại thôi, cuối cùng lời nói ra tới mép lại biến thành tiếng thở dài.
Mã Duyệt biết tính tình tiểu thư, biết tiểu thư là một cô gái kiêu ngạo, kiêu ngạo tới mức không cần bất kỳ sự thông cảm và an ủi.
Văn Nhân Mục Nguyệt có thể xử lý tốt mọi việc, kể cả chuyện lần này.
"Cục phái ai tới?" Cuối cùng Văn Nhân Mục Nguyệt cũng lên tiếng hỏi.
"Phó cục trưởng Lưu Diệu Trân." Mã Duyệt bình tĩnh trả lời. Tính cách Mã Duyệt rất giống chủ nhân của mình, hỏi gì nói đó, không một câu nói thừa. Gần như hai người cùng một khuôn đúc ra.
"Tôi muốn tư liệu về thân thế người này." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Mã Duyệt gọi điện thoại. Sau một phút đồng hồ, điện thoại di động trong tay Mã Duyệt liên tiếp nhận được tin tức.
Mã Duyệt mở tin tức sau đó chuyển điện thoại xuống dưới.
Văn Nhân Mục Nguyệt cầm điện thoại, sau khi xem đi xem lại mấy lần, nàng trầm ngâm trả điện thoại lại.
Chiếc xe lặng lẽ dừng lại. Ngay lập tức những vệ sĩ ở những xe phía trước và sau nhanh chóng hành động. Văn Nhân Mục Nguyệt đang ngồi được vây chặt như nêm cối hơn nữa còn có một nhóm người đi lên chiếm lĩnh những điểm cao có thể tấn công ở xung quanh tránh bị đối phương tấn công từ xa.
Sau hai phút đồng hồ, cánh cửa xe được mở ra từ bên ngoài. Điều bày chứng tỏ bọn họ đã thu xếp ổn thỏa.
Văn Nhân Mục Nguyệt bước chân xuống xe sau đó bước đi trong vòng vây di chuyển của những người xung quanh, giống như một tòa thành người di động vậy.
Văn Nhân Mục Nguyệt cảm thấy rất phiền phức nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh được sự sắp đặt này.
Vì sống sót!
Đây là một câu nói rất đơn giản nhưng đối với Văn Nhân Mục Nguyệt thì vô cùng gian nan.
Văn Nhân Mục Nguyệt tới khiến những người đang có mặt ở hiện trường rơi vào một hồi náo động mới. Mặc dù mọi người biết hoan hô trong trường hợp này là không đúng nhưng mọi người vẫn không kìm lòng được thì thào nói chuyện với nhau. Nhiều người, đương nhiên âm thanh cộng hưởng to lên, tiếng bàn tán lọt vào tai Văn Nhân Mục Nguyệt.
Văn Nhân Mục Nguyệt không nghe, không hỏi, chỉ đi thẳng về phía trước.
"Tiểu thư, Lưu cục trưởng muốn gặp chị." Mã Duyệt đi tới, nói vớ Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Xin mời." Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời.
Đội vệ sĩ tự động tách ra, hình thành một lối đi cho Lưu Diệu Trân đi vào.
Sắc mặt Lưu Diệu Trân ửng đỏ, đầu đầy mồ hôi. Trước đây cô đã trải qua nhiều trận chiến nhưng lú này nhìn thấy người phụ nữ trong truyền thuyết, Lưu Diệu Trân vẫn căng thẳng.
"Chị Văn Nhân. Rất hân hạnh được quen biết chị." Lưu Diệu Trân kính cẩn nói. Lưu Diệu Trân giơ tay ra nhưng lại vội vàng rụt lại. Không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng đột nhiên Lưu Diệu Trân chột dạ, cô có cảm giác tay mình rất bẩn.
Lưu Diệu Trân không hiểu vì sao mình có suy nghĩ này nhưng khi nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt, cô đã có suy nghĩ đó.
Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh như băng nhìn Lưu Diệu Trân, hỏi mà sắc mặt không thay đổi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lập tức Lưu Diệu Trân trấn tĩnh tinh thần, cô bắt đầu báo cáo. Nguồn: http://truyen360.com
"Chị Văn Nhân, ba giờ hai mươi lăm chiều hôm nay phân cục Huyền Vũ nhận được tin báo án, nói bên Quỷ Vương Sơn náy xảy ra vụ án bắt cóc. Lập tức đồng chí Mã Siêu. đội trưởng đội cảnh sát hình sự phân cục Huyền Vũ đã dẫn đội tới nơi này, tới hiện trường sau ba mươi phút. Căn cứ vào việc điều tra hiện trường, bọn họ phát hiện có hai người đàn ông trung niên ngất xỉu trong một chiếc Audi. Thân phận của bọn họ đã được đội trưởng vệ sĩ của chị xác nhận, bọn họ là vệ sĩ của Văn Nhân Chiếu tiên sinh. Tôi đã cho người đưa bọn họ tới bệnh viện, tạm thời bọn họ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Trên đường núi cách chân núi Quỷ Vương Sơn 5km có một chiếc Ferrari màu đỏ. Chiếc xe trong trạng thái tắt máy, không có dấu vết nổ súng và va chạm, trên thân xe không có vết đạn, cũng không có dấu máu nhưng chủ xe đã mất tích. Căn cứ vào hiện trường và tư liệu do người khác cung cấp, chúng tôi biết đây là chiếc xe mới của Văn Nhân Chiếu tiên sinh."
"Có nhân chứng nhìn thấy không?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
"Không có." Lưu Diệu Trân nói: "Khi đó đang có một cuộc đua xe, ánh mắt của mọi người đang bị hút vào cuộc đua."
"Hãy rút người của chị về. Bây giờ người của tôi tiếp quản nơi này." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Chị Văn Nhân."
"Tôi đã nói rất rõ ràng."
"Được." Lưu Diệu Trân không cố gắng nữa. Trong lòng cô như có một sự giải thoát, nhẹ nhõm
Văn Nhân Mục Nguyệt quay người nhìn một người đàn ông trẻ tuổi, nói: "Hãy nói cho tôi biết. Khi không có súng nổ, không có va chạm, không có vết đạn và chảy máu, làm thế nào có thể khiến một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao đứng lại?"