Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1374: Ra tay trước

Nhà cũ của gia tộc Văn Nhân.

Mặc dù Văn Nhân Đình lão gia bệnh nặng, nội bộ gia tộc Văn Nhân vừa mới trải qua thanh tẩy, nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn giữ thói quen làm việc và nghỉ ngơi tốt.

Hơn nữa, nàng càng chăm chỉ hơn trước kia. Mỗi ngày đều chạy tới công ty xử lý một số công việc. Vị trí gia chủ gia tộc Văn Nhân không quan trọng, quan trọng là xí nghiệp của gia tộc Văn Nhân nắm trong tay mình.

Mặc dù nàng một mẻ hốt gọn mấy nhân vật trọng yếu của gia tộc Văn Nhân, toàn bộ đều nhốt vào phòng người giúp việc của hậu viện nhà cũ. Nhưng mà, cuối cùng vẫn còn một số cá lọt lưới ở bên ngoài, nàng không thể để cho bọn họ gây sóng gió, ảnh hưởng đại cục.

Sáng sớm mỗi ngày nàng đều dạy lúc 7h, tắm rửa rửa mặt, ăn sáng, lại rửa mặt, sau đó thay áo quần đi ra cửa công ty. Quá trình này phải 1 tiếng đến 2 tiếng.

6h, còn chưa tới thời gian thức dậy. Nhưng mà, nàng lại bị một hồi đập cửa đánh thức.

Văn Nhân Mục Nguyệt bò dậy từ trong chăn, hỏi: "Chuyện gì?"

" Tiểu thư, Nhị gia bị bệnh. Không ngừng co giật". Giọng bác Thủy từ cửa truyền vào.

"Gọi Tần Lạc". Văn Nhân Mục Nguyệt định nói để Tần Lạc đi qua xem thử, nhưng nghĩ tới Tần Lạc đã không còn ở đây, liền sửa lời nói: "Gọi bác sĩ Vương qua xem thử".

"Xem rồi. Bác sĩ Vương cũng không tìm ra nguyên nhân". Bác Thủy nói.

"Cháu đi xem thử". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Vâng". Bác Thủy đáp ứng. Sau đó bên ngoài vang lên tiếng bước chân rời đi.

Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi ngơ ngác trên giường, sau đó đi tắm rửa, rửa mặt, mở tủ quần áo ra lựa một cái áo sơ mi đen, cái áo này khiến nàng trông có vẻ kiên cường, không phải là cô nàng yếu đuối mặc người khi dễ.

Sau khi đổi giày xong, lúc này mở cửa đi xuống lầu.

Văn Nhân Chiếu mở cửa phòng trong khi mắt còn buồn ngủ, nói: "Chị, bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?"

Văn Nhân Mục Nguyệt vốn không muốn trả lời, nhưng suy nghĩ một chút, nói với hắn: "Đi rửa mặt, sau đó đi qua với chị".

"Hay là em về rồi lại rửa nha?" Văn Nhân Chiếu nói.

"Ngay bây giờ".

Hắn không dám trái ý chị, vội lủi vào phòng mình.

Đợi đến khi hắn đi ra ngoài lại, mặt đã rửa qua, ít nhất trên mắt không còn dính ghèn nữa. Tóc đã chải, áo ngủ trên người cũng thay rồi, là một cái áo T-shirt cùng quần cao bồi.

"Chị, rửa mặt xong rồi". Văn Nhân Chiếu nói giống tranh công. Tâm tư đứa nhỏ này luôn đơn thuần như vậy.

"Đi theo ta". Văn Nhân Mục Nguyệt đi đầu, bước xuống lầu. Văn Nhân Chiếu chạy châm theo ở phía sau, hỏi: "Chị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nghe bên ngoài có tiếng ồn ào".

Văn Nhân Mục Nguyệt không có trả lời, trầm mặc, ngẩng cao đầu, giống một con thiên nga trắng cao quý đi về phía hậu viện.

Nhà cũ của nhà Văn Nhân chiếm diện tích phi thường rộng lớn, tiền viện là để chủ ở lại, chỉ có hai tòa tiểu lâu tinh xảo. Phòng không nhiều lắm, ngược lại có một bãi đỗ xe khổng lồ cùng một tòa tiểu hoa viên xinh đẹp. Còn có một bể bơi ngoài trời, có điều kể từ sau khi xây xong chưa từng có người dùng qua.

Bởi vì gia đình cứ luôn không hòa thuận, tất cả mọi người không muốn cởi sạch đứng ở trước mặt người khác. Chủ không xài, người giúp việc không dám dùng. Nên cứ để trống như vậy.

Hậu viện là chỗ ở của người giúp việc cùng vệ sĩ, rộng hơn tiền viện gấp mấy lần, hơn nữa phòng ốc cũng nhiều, chừng hơn mười dãy.

Giữa tiền viện cùng hậu viên cách một cánh cửa sắt, cho dù trời sáng đêm tối đều có người gác. Như vậy tránh cho buổi tối bọn người giúp việc tùy ý đi loạn, xông vào phòng chủ hoặc là mấy chỗ quan trọng như thư phòng.

Văn Nhân Mục Nguyệt cùng Văn Nhân Chiếu đi qua cửa sắt kia, bước tới dãy biệt thự thứ hai. Đám người Văn Nhân Không, Văn Nhân Trăn bị giam ở trong này, có vệ sĩ chuyên phụ trách giám sát.

Còn chưa đi vào, bên trong đã truyền tới tiếng ồn ào.

"Có ai không. Có người bệnh, bác hai sắp chết rồi, người đâu mau tới cứu mạng".

"Văn Nhân Mục Nguyệt, mày thả bọn tao ra, nếu không bọn ta không để yên cho mày đâu".

"Ông, ông tỉnh lại đi, ông tỉnh lại cứu bọn cháu đi, Văn Nhân Mục Nguyệt muốn nuốt một mình tài sản, nó muốn giết người diệt khẩu".

Chân mày Văn Nhân Mục Nguyệt khẽ nhíu, nhưng chợt lóe rồi biến mất.

Văn Nhân Chiếu ngược lại giận đến chửi ầm lên, nói: "Những người này đúng là đáng hận. Chị muốn nuốt tài sản một mình lúc nào? Chỉ có bọn họ luôn có tâm tư hư hỏng như vậy thì có".

Ngay cả chỉ số thông minh như Văn Nhân Chiếu cũng có thể nhìn ra ý nghĩ của bọn họ, chứng minh bọn họ vô pháp vô thiên, làm thật quá mức.

Thấy Văn Nhân Mục Nguyệt cùng Văn Nhân Chiếu tới, bốn vệ sĩ gác cửa lập tức cùng hành lễ, nói: "Tiểu thư, thiếu gia".

"Mở cửa ra". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Vệ sĩ lấy chìa khóa mở một nắm chìa khóa đồng gia cố trên cửa chính biệt thự.

Hai vệ sĩ tiến lên đẩy cửa ra, có hai vệ sĩ khác bảo vệ ở bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt cùng Văn Nhân Chiếu.

Bọn họ vừa đi vào, cửa lại đóng lại.

"Tiểu thư, cháu đã đến rồi". Bác Thủy vào trước vội ra đón. Bên cạnh ông cũng có hai vệ sĩ áo đen đi theo, xem ra mọi người đều vô cùng phòng bị với mấy người trong nhà này.

"Ừm. Tình hình thế nào?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

"Vẫn đang co giật. Không có cách gì khống chế được". Bác Thủy nói. Ông đi tới trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Trên người đều đen. Xem ra giống trúng độc".

"Trúng độc?" Sắc lạnh trong mắt Văn Nhân Mục Nguyệt lóe lên rồi biến mất. Vốn nàng còn hoài nghi là bác hai Văn Nhân Trăn cố ý giả bộ bệnh, dùng việc này để bức bách mình thả bọn họ ra.

Nếu như là trúng độc, tình huống liền trở nên phức tạp.

Hơn nữa, có thể hạ độc với bác hai ở trong nhà cũ của gia tộc Văn Nhân, như vậy, người kia là ai? Nhà cũ của Văn Nhân vẫn không an toàn sao?

"Đây chỉ là hoài nghi của bác. Bác sĩ Vương cũng nói như vậy ". Bác Thủy nói. Ông cũng không dám nói hết câu này. Bây giờ lão thái gia ngã bệnh, tuy nói cô nàng Văn Nhân Mục Nguyệt này bình thường coi như tôn trọng ông, nhưng không tính là thân thiết. Mấy ngày nay ông coi như hiểu rõ, thủ đoạn cô gái này rất độc. Nếu không cẩn thận trêu chọc đến nàng, nói không chừng nàng cũng nhốt mình vào.

Văn Nhân Mục Nguyệt đi tới gian phòng Văn Nhân Trăn ở, bên trong đã đầy ắp người. Hai đứa con của Văn Nhân Trăn canh ở trái phải giường, giả bộ hiếu thảo.

Thấy Văn Nhân Mục Nguyệt đi vào, hai người lập tức lao đến.

" Văn Nhân Mục Nguyệt, mày mau đưa ba tao vào bệnh viện, chẳng lẽ mày định đuổi tận giết tuyệt à? Nếu mày dám làm thế, bọn tao liều mạng với mày".

"Nếu ba tao chết, mày cũng đừng mong có ngày tốt. Mọi người cá chết lưới rách. Mày là cháu gái của ông, ba tao vẫn là con ruột của ông đấy, sau này mày làm sao ăn nói với ông".

" Mục Nguyệt, đưa bác hai vào bệnh viện đi. Mặt đều đen rồi, cũng không thể đợi thêm nữa".

" Bác sĩ Vương, tình huống thế nào?" Văn Nhân Mục Nguyệt không để ý đến kêu la của bọn họ, mà gọi Vương Đào qua hỏi. Ở trong mắt nàng, những người này đã không còn bất cứ giá trị gì, cũng sẽ không có bất kỳ uy hiếp gì.

Vương Đào mấy ngày nay quả thật có chút sứt đầu mẻ trán. Bệnh Văn Nhân Đình lão gia còn chưa chữa khỏi, bây giờ lại xuất hiện một căn bệnh không biết chứng bệnh.

Mặc dù cầm không ít tiền từ nhà Văn Nhân, nhưng chuyện cũng thật sư quá nhiều.

"Đại tiểu thư, tình huống rất bết bát". Vương Đào lộ vẻ ưu sầu nói. "Lúc tôi được gọi tới, bác hai đã lâm vào hôn mê, thân thể cứ luôn co giật. Cả người đều lạnh, bọc mấy chăn ấm cũng không được".

"Trước kia tôi còn tưởng là cảm mạo, cho hắn uống chút thuốc kháng bệnh, châm một châm, nhưng không ngờ tình hình càng ngày càng nghiêm trọng. Cơ thể bác hai đều lạnh cóng, tái xanh, con mắt thâm vàng, mặt biến thành đen. Tôi hoài nghi".

" Hoài nghi cái gì?"

"Là trúng độc ". Vương Đào cắn răng nói. Hắn biết điều này có thể có liên quan đến ân oán nhà quyền thế, hắn không muốn tham dự vào chút nào. Nhưng mà, chuyện phát triển đến bước này, dù sao hắn cũng phải cho nói rõ cho người ta biết một tiếng.

Sao bàn giao? Chỉ có thể ăn ngay nói thật.

Đây tương đương với đặt cửa đánh bạc hoặc là đứng về phe nào. Hy vọng người quản cái nhà này - Văn Nhân Mục Nguyệt có thể giữ vững vị trí trong gia tộc. Sau này có thể ưu đãi bác sĩ gia đình là hắn nhiều một chút.

"Độc gì?"

" Không biết".

" Có giải dược không?"

" Còn cần nghiên cứu thêm".

Văn Nhân Mục Nguyệt có hơi tiếc nuối. Vương Đào chung quy không phải là Tần Lạc, hắn không phải là vạn năng.

Đáng tiếc, Tần Lạc không có ở đây.

Lại lần nữa, Văn Nhân Mục Nguyệt cảm giác được người kia quan trọng với mình như thế.

" Lý Tư. Anh dẫn người đưa bệnh nhân tới viện điều dưỡng". Văn Nhân Mục Nguyệt bắt đầu hạ lệnh. "Phong tỏa tin tức. Ngoại trừ bác sĩ, không cần bất cứ kẻ nào tiếp xúc với ông ta".

Một người đàn ông trẻ tuổi ở sau lưng Văn Nhân Mục Nguyệt trầm giọng đáp. Sau đó vung tay lên, có mấy người áo đen xông lại nâng người lên.

Hai người Văn Nhân Tự Tức cùng Văn Nhân * muốn đi theo, lại bị những người áo đen khác cản lại.

" Phùng Luân, anh phụ trách điều tra tất cả người từng đụng vào thức ăn, tìm ra hung thủ hạ độc".

Có một thanh niên khác đáp dạ.

" Tiêu Hà".

"Vâng".

"Tăng cường đề phòng trong viện. Khống chế nghiêm nhân viên ra vào".

Vệ sĩ này hung hăng đáp dạ. Xảy ra chuyện như vậy, hắn và bác Thủy cũng phải có trách nhiệm.

"Bác Thủy".

"Đại tiểu thư". Bác Thủy bước tới.

" Trông chừng ông cho tốt". Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyen360.com

"Vâng. Tiểu thư". Trong lòng bác Thủy cảm động một trận. Nàng giao chuyện quan trọng như vậy cho mình, chứng minh nàng vẫn tin mình.

Đi ra biệt thự, Văn Nhân Mục Nguyệt thở dài.

"Bọn họ đã ra tay sao?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất