"Ah". Đám tiếp viên hàng không lên tiếng kinh hô, bọn họ không nghĩ tới bên trong đúng là có người, hơn nữa nam nhân kia còn bắt cóc con tin.
Cửa phòng toilet rõ ràng là bị khóa lại sao hắn lại vào được?
"Tiên sinh, có chuyện hảo hảo nói chuyện, không nên vọng động". Tiếp viên trưởng hiển nhiên đã được huấn luyện tình huống này nên dùng thanh âm dịu dàng nhu hòa an ủi nói: "Ông có yêu cầu gì có thể nói ra, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp thỏa mãn, không nên làm thương tôn đến khách nhân vô tội này. Được không nào?"
"Tao đã nói yêu cầu rồi". Mang Phổ mặt không biểu tình nói, mặt hắn lộ ra sát ý lãnh khốc. Hắn là trợ thủ của Violet phu nhân, tinh thông nhiều loại ngôn ngữ. Hoa Hạ quốc là thị trường chủ yếu của bọn hắn cho nên tiếng Hoa cùng nói tốt, chỉ có điều bình thường hắn đi theo bên người Violet nên không có cơ hội nói mà thôi.
Đương nhiên, lúc đó cơ hội để hắn liên tục nói đều rất ít: "Các người lui ra ngoài, để tao rời đi. Bằng không thì tao sẽ giết nó".
"Không có khả năng". Tần Lạc lắc đầu nói: "Tao sẽ không để cho mày đi".
"Nó sẽ chết". Mang Phổ vừa nói chuyện nhưng thanh đao trong tay đâm về phía trước một li nhưng cùng chỉ cân một li này trên cổ con tin đã xuất hiện một lỗ hổng nhỏ, máu bắt đầu ứa ra.
"Ah -----" nữ nhân nọ rốt cuộc sợ hãi nhịn không nổi kêu to lên, nước mắt ràn rụa, thân thể như muốn quỵ xuống.
"Lý cảnh quan". Tiếp viên trưởng nóng này nhìn Tần Lạc khuyên nhủ: "Giữ an toàn cho lữ khách là ưu tiên hàng đầu". Sau đó bà ta quay người nhìn Mang Phổ nói : "Tiên sinh, chúng ta có thể thỏa mãn yêu cầu của ông. Bây giờ chúng tôi sẽ lui ra ngoài, xin ông đừng nên làm thương tổn khách nhân".
Tần Lạc mặt lộ ra vẻ thống khổ, tựa như yêu cầu này làm cho hắn phi thường khó xử. Nếu như hắn dễ dàng đáp ứng thì ngược lại sẽ làm cho Mang Phổ sinh nghi, hơn nữa hắn còn thừa thế đưa ra thêm điều kiện quá mức nữa. Nếu như hắn thật vất vã mới tranh thủ được cơ hội bỏ đi thì ngược lại sẽ khiến cho hắn tin tưởng vào thành ý của Tần Lạc.
Cho nên hắn vẫn rất thích thú chứng kiến Tiếp viên trưởng đứng ra cùng hắn "phối hợp" mặc dù bà ta rất có thể là vô tâm. Thật lâu sau hắn nói : "Được. Tao có thể đáp ứng cho mày ly khai bất quá có một yêu cầu ---"
"Mày không có tư cách đàm phán điều kiện". Mang Phổ cắt ngang lời Tần Lạc nói: "Tránh ra để tao đi".
"Không có vấn đề gì", Tần Lạc nhấc tay đầu hàng nói: "Bất quá tao khuyên mày nên tự thú đi. Quốc gia có chính sách khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Mày làm nhiều chuyện xấu như vậy không thể nào rời khỏi quốc gia này đâu"
"Mày cho tao là thằng ngu sao?" Mang Phổ rất là xem thường nhìn chằm chằm vào Tần Lạc nói: "Tự thú à, nằm mơ đi"
Thấy máu trên cổ con tin cùng con dao nhỏ trên tay Mang Phồ Tần Lạc đành tạm thời nhượng bộ. Hắn từng bước một lui về phía sau còn Mang Phổ ôm lấy con tin từng bước đi ra ngoài cabin. Hành tung của hắn đã bị lộ, hắn không có khả năng ngồi máy bay rời đi, như vậy là tự đi tìm đường chết.
Trong buồng phi cơ, có một số lữ khách vốn có hào hứng nhìn tình huống; đợi đến lúc bọn họ phát hiện đây không phải là quay phim thì cả đám kinh hô chạy ra phía ngoài, khiến cho cả buồng phi cơ cùng bên ngoài hỗn loạn.
Thấy Tần Lạc đã thối lui ra đến cửa lên phi cơ. Mang Phổ đi ra cửa máy bay mới phát hiện ra bên ngoài đã có rất nhiều đặc Công bao vây chung quanh.
Xem ra, sự kiện bắt cóc con tin phát sinh trên máy bay đã kinh động đến sân bay Yến Kinh, thậm chí là còn có lãnh đạo cao tầng xuất hiện.
Mang Phổ thấy đám nhân viên cảnh sát quây kín xung quanh thì hai mắt nhắm lại nhưng không có vẻ sợ hài hoảng hốt mà thản nhiên ôm con tin vào trong naực rồi quát to: "Tránh ra".
Một nam nhân mặc âu phục màu đen, thoạt nhìn có vẻ đầu lĩnh của đội đặc công này lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mang Phổ nói : "Thả con tin ra, nếu không thì chúng tôi sẽ nổ súng. Mày không trốn thoát đâu".
"Tránh ra". Con dao nhỏ trong tay hắn lại khẽ cử động, máu trên cổ con tin lại chảy ra nhiều hơn. Rất nhanh máu đã chảy dọc xuống cổ và thấm ướt áo cô, cô sái này thấy máu huyết sền sệt kia thì sợ tới mức muốn ngất đi, nước mắt nước mủi trộn thành một đoàn lớn tiếng gào lên: "Cứu tôi với. Cứu mạng. Không nên, tôi xin ông đấy, đừng".
Đội trưởng đội an ninh sân bay Đoạn Quốc Siêu không khỏi nhíu mày, tuy hắn không biết thân phận bọn cướp nhưng nhìn tình huống nguy hiểm này thì kẻ kia thật sự dám giết người, không chỉ là đe dọa xuông.
Hắn là người phụ trách an ninh tại sân bay Yến Kinh, nếu như Mang Phổ thât sự giết người ở đây thì hắn cũng phải gánh chịu trách nhiệm rất lớn. Hơn nữa chung quanh đây có rất nhiều người quan sát nếu hắn không đáp ứng yêu cầu của bọn cướp, để cho bọn hắn giết người thì dư luận đủ hủy diệt hắn rồi.
"Tản ra". Đoạn Quốc Siêu vung tay lên, ý bảo vòng vây ở phía trước mở ra một lối đi. Đội đặc công lập tức thi hành mệnh lệnh, rẽ ra thành hai hàng mở ra một thông đạo ở chính giữa.
Mang Phổ nhìn lướt qua thông đạo nhưng không lập tức đi qua.
"Rời khỏi đây 100m". Mang Phổ nói.
"Không được". Đoạn Quốc Siêu nói.
"Vậy thì hãy để cho cô ta chết chung với tao". Mang Phổ nói: "Cái này mày nhất định là rất muốn chứng kiến sao? Vì bắt tao mà hại chết người vô tội này, không tiếc hi sinh tánh mạng đồng bào ?"
Không thể không nói, cái mũ này có chút quá lớn. Đoạn Quốc Siêu không thể không cân nhắc yêu cầu của Mang Phổ. Nguồn: http://truyen360.com
"Để hắn đi đi", Tần Lạc nói. Hắn không thấy Jesus đâu, xem ra hắn đã đi mai phục rồi. Hắn không tin Mang Phổ có thê thoát khỏi tay của Jesus.
"Anh là ai?" Đoạn Quốc Siêu nhìn Tần Lạc hỏi.
"Anh ta là Lý Quốc Siêu tại Quốc An cục số sáu, Một tiếp viên hàng không đáp.
"Không. Tôi là Tần Lạc". Tần Lạc vừa cười vừa nói rồi bó cái mũ trên đầu xuống.
"Tần Lạc?" Đoạn Quốc Siêu kinh hãi nói.
Thân là đội trưởng an ninh sân bay Yến Kinh hắn sao lại có thể không biết Tần Lạc chứ?
Khi Tần Lạc từ Hàn Quốc trở về, mấy vạn quần chúng tự phát đến đây tiếp đón, công tác an ninh chính do hắn phụ trách. Khi công chúa Thụy Điển đến Hoa Hạ. Tần Lạc và Thứ trưởng Bộ y tế Thái Công Dân đến đây tiếp đón, công tác bảo an cũng do hắn phụ trách.
Tuy nhiên hắn không có cơ hội nói chuyện với Tần Lạc nhưng được nhìn Tần Lạc ở khoảng cách gần.
Bất quá. lúc đó hình tượng Tần Lạc rất khác, một thân trường bảo màu trấng hoặc là màu đen, quấn khăn đi giày đen, chỉ cần nhìn quần áo trên người là đã biết đó là Tần Lạc. Hôm nay hắn lại đặc biệt thay đổi, mặc quần áo thoải mái, đội mũ lưỡi trai, không cẩn thận quan sát thì thật đúng là không nhận ra.
Sau khi Tần Lạc nói rõ thân phận của mình, hắn nhìn kỹ lại thì mới xác thực đúng là Tần Lạc.
Mấy cô tiếp viên hàng không kia cũng biết đại danh Tần Lạc, thấy Tần Lạc chân nhân xuất hiện trước mặt, nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp thì các cô đều muốn xông lên xin hắn muốn chữ kí.
"Kẻ này do tôi phát hiện ra đấy". Tần Lạc nói: "Hắn rất nguy hiểm. Mọi người cần phải chú ý một ít".
Đoạn Quốc Siêu đi đến trước mặt Tần Lạc hỏi: "Tần bác sĩ, anh cảm thấy hiện tại phải làm gì?"
Hắn biết rõ bối cảnh của Tần Lạc không tầm thường, nếu có người giúp hắn gánh chịu trách nhiệm thì cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể đổ tất cả lên trên người hắng dù sao đây có thể nói là do Tần Lạc yêu cầu.
Tần Lạc ý vị thâm trường nhìn hắn một cái nhưng thực sự không có vạch trần một chút tâm tư này. Hắn xác thực cần được đám cảnh sát này ủng hộ nên dù bắt hắn gánh vác trách nhiệm hắn cũng không sự. Trên đời này việc hắn phải gánh trách nhiệm đâu có ít đâu?
Nếu như lúc này đám cảnh sát không nghe lời hắn thì mới làm cho hắn đau đầu.
"Sơ tán quần chúng. Cho cấp dưới anh rời khỏi đây l00m". Tần Lạc nói.
"Sơ tán quần chúng". Đoạn Quốc Siêu lập tức hạ mệnh lệnh: "Thối lui ra ngoài kia l00m".
Nhóm đặc công lập tức tản ra, đưa đám đông đang xem náo nhiệt đến nơi an toàn, tránh bị ngộ thương.
Tần Lạc lúc này mới nhìn về phía Mang Phồ nói : "Cái này ngươi hài lòng chưa?"
"Bọn mày cũng rút đi". Mang Phổ nói.
"Không được". Tần Lạc cự tuyệt: "Chúng tôi đã biểu đạt thành ý rồi, anh cũng nên biểu đạt ra thành ý đi, cảnh sát đã đi rồi, chúng tôi đi nữa thì ai giám sát anh? Nếu như lúc anh bỏ đi lại giết chết con tin, đạo tặc chạy, con tin bị giết, trách nhiệm này chúng tôi gánh không nổi".
Mang Phổ biết rõ Tần Lạc không thể nào đáp ứng điều kiện này nên cũng không miễn cưỡng. Hắn liền ôm con tin đi ra phía cửa ra vào.
Hắn chỉ cần rời khỏi cửa soát vé là mặc sức bay lượn rồi. Ngoài phi trường có người của hắn, bọn hắn chỉ cần tạo một ít hỗn loạn là hắn có thể đủ đào thoát rồi.
Hiện tại, đến phiên Mang Phổ cưỡng ép con tin lui về phía sau, Tần Lạc và Đoạn Quốc Siêu đi theo sát phía sau.
Sau khi bên này phát sinh sự kiện bắt cóc, toàn bộ sân bay đều chấn động. Các thông đạo an ninh đều đã sớm bày trận đón địch nhưng nay thấy Mang Phổ tới cũng đành mở ra để cho hắn ly khai.
Mang Phổ vừa mới rời khỏi thông đạo, đang chuẩn bị vứt bỏ con tin thì lại chứng kiến Tần Lạc vẻ mặt khiếp sợ từ hắn sau lưng hét lớn: "Violet, đừng mơ tương giết người diệt khẩu".
Mang Phổ kinh hãi quay người lại, sau đó Tần Lạc dùng thế như hổ đói vồ mồi lao về phía hắn đánh tới.