Khi Tần Lạc tới cổng Trại an dưỡng của Văn Nhân gia tộc thì thấy xe của Chiến Hiệp Ca đã đợi tại đây rồi.
Trại an dưỡng của Văn Nhân gia tộc có bác sĩ ưu tú nhất và dụng cụ hiện đại nhất, ngoài ra còn có hoàn cảnh thoải mái dễ chịu. Không thể lãng phí, Tần Lạc, vị con rể tương lai của Văn Nhân gia tộc liền đưa Chiến Hiệp Ca tới đây giải phẫu.
Không có Tần Lạc dẫn đường Chiến Hiệp Ca không thể tiến vào Trại an dưỡng này được. Tại cửa ra vào có rất nhiều vệ sỹ mặc hắc y cảnh giác đứng canh gác.
Nếu như ngạnh tiến vào mà nói, cũng không phải là không được nhưng với hiểu biết của Tần Lạc đối với Trại an dưỡng này thì cho dù đám Chiến Hiệp Ca có thực lực mạnh cũng phải trả giá thê thảm mới vào được.
Xe vừa mới ngừng lại. Tần Lạc kéo cửa xe ra nhảy xuống đi tới chỗ Chiến Hiệp Ca cười hỏi: "Chuẩn bị thế nào rồi?"
"Rất tốt". Chiến Hiệp Ca gật đầu nói. Cho tới bây giờ, hắn vẫn còn có loại cảm giác không đúng. Hết thảy đều quá dễ dàng làm cho hắn luôn hoài nghi sự chân thật của sự việc: "Hoàn toàn tuân theo lời dặn dò của cậu".
"Vậy là tốt rồi". Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Chúng ta vào đi thôi".
"Tôi còn có mấy bằng hữu đi cùng nữa". Chiến Hiệp Ca ngượng ngùng nói. Chiến Hiệp Ca không đến một mình mà còn có Lôi Hổ và hai gã đồng đội khác hộ tống đến.
Tần Lạc bảo hắn đến đây nhưng cũng không bảo không cho hắn dẫn người tới. Bọn Lôi Hổ muốn tới, hắn cũng không cố ngăn trở. Text được lấy tại http://truyen360.com
Giải phẫu có nguy hiểm, nhập môn cần cẩn thận. Bên cạnh hắn cũng cần có mấy người bạn, đáng tin nhất chính là mấy chiến hữu đã cùng hắn giết địch uống máu này.
"Không sao. Đều là người quen cũ cả". Tần Lạc nhìn đám Lôi Hổ gật đầu chào hỏi. Ngoại trừ Lôi Hổ, hai người khác Tần Lạc cũng đã gặp qua. Bất quá, lúc đó bọn họ đối với hắn tràn đầy địch ý còn bây giờ lại tương đối ôn hòa, còn có chút nịnh nọt nữa.
Cái này chính là ưu thế của bác sĩ, ngay cả đám quân nhân thiết huyết tinh anh này lúc đối mặt với bọn hắn cũng không thể không cúi thấp cái đầu cao ngạo xuống. Cái này không liên quan đến bản thân vị bác sĩ đó mà là liên quan đến chức nghiệp của họ.
Vô luận thế nào, đối với người có thể khống chế sinh tử của ngươi, ngươi đều phải tôn trọng hắn.
Tần Lạc chỉ vào đám Vương Đào cùng Vương Dưỡng Tâm đứng ở phía sau nói: "Bọn họ đều là bằng hữu của tôi, cũng là bác sĩ phi thường tài hoa, ba người chúng ta sẽ cùng làm giải phẫu này".
Vương Dưỡng Tâm là con Thần Châm Vương Tôn, lúc mổ có khả năng cần đại lượng thuốc mê. Nếu như dược vật gây tê không dùng được hoặc là không thể dùng thì cần sử dụng ngân châm gây tê. Vương Đào là chuyên gia về Trung y và Tây y, lần trước Tần Lạc phối hợp với hắn chữa trị cho Văn Nhân Đình lão gia tử, thấy y thuật tạo nghệ của hắn rất thâm hậu. Tóm lại Trung y không phải là không có nhân tài mà những người tài giỏi kia còn đang bận rộn kiếm tiền. Cho nên, Tần Lạc muốn gọi Vương Đào qua hỗ trợ.
Tần Lạc nhìn gã Đội Trưởng thủ vệ kia lên tiếng chào hỏi nói: "Huynh đệ, phiền toái".
"Tần tiên sinh, không phiền toái đâu. Chúng tôi đã nhận được điện thoại của Mã trợ lý. Gã Đội Trưởng vừa cười vừa nói rồi phất tay ý bảo mở cửa điện tử ra.
Mã trợ lý chính là Mã Duyệt, cô hiện nay phụ trách trợ lý giúp việc cho Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Đi thôi. Xe của tôi đi trước dẫn đường, xe anh đi theo sau". Tần Lạc nói.
"Tốt". Chiến Hiệp Ca đáp ứng nói.
Trong phòng giải phẫu Tần Lạc, Vương Dưỡng Tâm, Vương Đào và hai gã chuyên gia của Trại an dưỡng tạo thành một tổ nhìn chằm chằm vào một thiết bị quét ảnh tim và thương lượng đối sách.
"Sao lại bắn vào vị trí này chứ?" Vương Đào thấp giọng hô.
"Cái này làm sao lấy ra được?". Vương Dưỡng Tâm cũng trợn mắt líu lưỡi nói. Lúc Tần Lạc gọi điện thoại tìm hắn đi hỗ trợ, bảo muốn hỗ trợ chữa trị cho một bệnh nhân thì hắn vẫn nghĩ rằng bằng vào kỹ thuật của Tần Lạc, mình có tới cũng chỉ là cho vui, không nghĩ tới bệnh tình lại phức tạp đến trình độ này.
"Ở trong tim?". Lý giáo sư cũng là cau mày nói: "Viên đạn thì có thể lấy ra được thế nhưng cái này chính giải phẫu mở trái tim ra, nguy hiểm rất cao đó".
Tần Lạc gật đầu nói: "Lúc trước tôi bắt mạch phát hiện ra mạch của hắn là mạch bác mà lại đập rất cổ quái, hơn nữa ngực của hắn đau nhức kịch liệt, nhịp tim rất nhanh nên đoán là trong tim hắn có dị vật nhưng không nghĩ vị trí lại nguy hiểm như vậy".
"Hắn là quân nhân, là một gã thiết huyết quân nhân của Trung Quốc chúng ta. Nếu như không phải gặp phải tình huống vô cùng nguy hiém thì viên đạn này đã sớm được lấy ra rồi, cũng không biết tại sao lại lưu lại cho chúng ta".
"Vô luận là vì sự kiêu ngạo của quân nhân hay là vì vinh dự của bác sĩ, chúng ta đều phải nghĩ biện pháp lấy viên đạn này ra. Tôi nghĩ, cũng không phải hoàn toàn là không có cách nào".
Vương Đào gật đầu nói: "Thấy miệng vết thương trên người hắn rồi. xác thực là làm cho người ta khâm phục".
Vương Dưỡng Tâm cũng cười nói: "Chúng tôi không phải là không muốn trị mà là không dám xuống tay. Nếu xảy ra chuyện thì đám chiến hữu kia còn không xé xác chúng tôi ra?"
"Bọn hắn cũng hiểu ra rồi đấy". Tần Lạc nói: "Hơn nữa trước khi thực hiện tôi cũng giải thích rõ cho hắn rồi".
Lý giáo sư nhìn về phía Tần Lạc nói: "Tần bác sĩ, cậu đã nói như vậy thì chửng tỏ nhất định đã có phương pháp xử lý rồi hả?"
Đám bác sĩ ở Trại an dưỡng vốn rất căm thù Tần Lạc do cảm thấy hắn luồn đến cướp đoạt đi "sinh ý" của bọn hắn, làm cho bọn hắn gặp phải nguy cơ thất nghiệp. Về sau, Tần Lạc một lần nữa lại dùng y thuật cao siêu của mình chinh phục bọn hắn, hơn nữa Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không có bởi vậy mà có ý sa thải bọn hắn nên thái độ của bọn hắn cũng dần dần chuyển biến.
Lại nói, bọn họ đều rõ quan hệ giữa Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt nên có nhiều thứ không phải đố kỵ là có thể giải quyết được. Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ một sự thật, càng quan hệ tốt với Tần Lạc thì càng phù hợp với ích lợi của bản thân. Cho nên, lúc Tần Lạc cần bọn hắn, bọn hắn nhất định sẽ không cự tuyệt.
Tần Lạc lắc đầu nói: "Phương pháp ngược lại chỉ có một cái còn có thể giải quyết vấn đề hay không thì ngay cả tôi cũng không rõ ràng lắm".
Vương Dưỡng Tâm đối với Tần Lạc rất tin tưởng hỏi: "Là biện pháp gì?"
Tần Lạc dùng ngón tay lấy ra dụng cụ nói: "Làm giải phẫu này, việc cần lo nhất là trái tim bị tổn thương mà ngừng đập. Trái tim quá yếu. một khi bị tổn thương thì có thể dẫn phát phản ứng toàn thân, nếu như tôi có thể duy trì được sinh cơ cho trái tim thì các ông cẩn thời gian bao lâu có thể lấy được viên đạn ra?"
"Cậu làm như thế nào?" Vương Đào kinh ngạc hỏi: "Nếu như tình huống thật sự nguy hiểm thì đến lúc đó tuần hoàn ngoài cơ thể cũng không nhất định có thể hữu dụng".
"Ngân châm". Tần Lạc rất nghiêm túc nói.
Vương Đào suy nghĩ một chút rồi nói: "Tạm thời tôi cũng không có biện pháp xác định là cần bao nhiều thời gian nhưng chúng tôi sẽ tiến hành một cách nhanh nhất".
"Tốt". Tần Lạc gật đầu và bắt đầu phân công nhiệm vụ: "Tôi sẽ phụ trách giữ sinh cơ cho tim. Dưỡng Tâm phụ trách gây tê toàn thân. Vương Đào, Lý giáo sư, Trương giáo sư các ông đều là chuyên gia ngoại khoa, ba vị phụ trách lấy viên đạn ra".
"Minh bạch".
"Không có vấn đề gì". Mọi người hồi đáp.
Khâu nguy hiểm nhất, gian nan nhất do Tần Lạc tiếp nhận, bọn họ còn có lý do gì nữa mà cự tuyệt?
Lại nói. Tần Lạc phụ trách việc giữ trái tim, nếu như trong quá trình giải phẫu tim ngừng đập, đó cũng là vấn đề của Tần Lạc, bác sỹ khác không cần chịu trách nhiệm, đó là đãi ngộ mà bác sĩ nào cũng ao ước.
"Giải phẫu bắt đầu". Tần Lạc nói.
Cả đoàn biểu lộ ngưng trọng đi theo sau Tần Lạc vào phòng giải phẫu.
Việc thiết lập tuần hoàn ngoài cơ thể đã thành công, màng tim đã cắt ra, hiện tại đã đến thời khắc mấu chốt nhất và cũng trí mạng nhất.
Đó là lấy viên đạn ra!
Viên đạn nằm kẹt tại vách liên thất, lớp cơ giữa trái tim, ở giữa tâm thất và tâm nhĩ. Chỉ cần hơi không cẩn thận, người bệnh sẽ đi đời nhà ma.
Vương Đào trán đầy mồ hôi, quần áo giải phẫu cũng ướt đẫm.
"Kìm số 2" Vương Đào nói.
Y tá lập tức thuần thục đưa lên một cái cái kìm. Vương Đào cầm lấy rồi cẩn thận từng li từng tí tách vị trí có viên đạn ra.
Lý giáo sư và Trương giáo sư, trên mặt đầy mồ hôi, thoạt nhìn so với Vương Đào còn khẩn trương hơn. Bọn hắn một trái một phải đứng ở hai bên Chiến Hiệp Ca chuẩn bị đồ để gắp viên đạn ra.
Kìm trong tay hắn chậm rãi đưa tới, bọn họ tuy đã có vài thập niên giải phẫu người nhưng lúc này cũng khó có thể khống chế không cho cổ tay phát run.
Đúng lúc này. Vương Đào kinh hô: "Chảy máu, xuất huyết nhiều quá".
"Nhanh cầm máu, trái tim chợt kịch liệt run rẩy".
"Đập đều, nhịp nhàng, nhịp đập, tốc độ rung động giảm bớt... đình chỉ nhảy lên.... đình chỉ nhảy lên"