Quả nhiên khi Thái Công Dân nhìn thấy Tần Lạc, câu đầu tiên ông nói là: "Tần Lạc, tôi cần cậu đi cứu hỏa".
"Cứu hỏa?" Tần Lạc hỏi lại.
Mới rồi Hậu Vệ Đông có nói với hắn là đi "cứu hỏa" bây giờ Thái Công Dân thấy hắn đã nói là đi "cứu hỏa". Xem ra sự việc thật sự nghiêm trọng.
Thái Công Dân mời Tần Lạc ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, ông bắt đầu đun nước pha trà. Thái Công Dân thích uống trà, ông càng thích nghệ thuật uống trà phương nam. Trong khi đó nghệ thuật uống trà rất rườm rà, bảo thư ký trợ giúp lại không tiện, tự mình pha trà nhấm nháp mới cảm nhận được hương vị của nó.
Chính vì vậy nếu là khách có quan hệ thân thiết với ông, ông đều tự tay pha trà đãi khách.
"Tần Lạc, mấy ngày nay cậu có xem ti vi không?" Thái Công Dân hỏi.
"Có xem. Ngày nào cũng xem" Tần Lạc vừa trả lời vừa suy nghĩ ý tứ trong câu hỏi của Thái Công Dân. Chuyện này có liên quan gì tới sự kiện chất phóng xạ trên ti vi gần đây không?
"Vậy cậu có quan tâm tới chuyện động đất ở đảo Honshu Nhật Bản không?"
"Biết" Tần Lạc không nhịn được mỉm cười. "Hòn đảo Honshu này cũng xui xẻo quá mức. Năm trước mới xảy ra trận động đất 9 độ richter. chưa tới một năm lại xảy ra trận động đất 7,3 độ. Cái đó thì có liên quan gì tới chúng ta?"
Nói thật đảo Nhật Bản là một đất nước xảy ra nhiều động đất. Với những gì được giáo dục và những việc chân thực hắn biết, bản thân Tần Lạc hoàn toàn không có tình cảm đối với đất nước này.
Chính vì vậy khi Tần Lạc biết tin đảo Honshu Nhật Bản xảy ra động đất, hắn không quá quan tâm tới trận động đất đó, hắn chỉ thờ ơ đóng vai người xem mà thôi.
Thế nhưng bây giờ Thái Công Dân lại bảo hắn đi cứu hỏa, sự việc lại có liên quan tới trận động đất ở Nhật Bản khiến hắn cực kỳ hiếu kỳ.
Thái Công Dân liếc nhìn Tần Lạc một cái và nói: "Nhật Bản là đất nước hay xảy ra động đất, đặc biệt là đảo Honshu. Tháng 3 năm ngoái đã từng xảy ra trận động đất 9 độ hơn nữa còn nảy sinh sự kiện dò rỉ chất phóng xạ vô cùng nghiêm trọng, cho tới lúc này vẫn chưa xử lý xong. Không ngờ năm nay lại xảy ra động đất, khoảng cách chưa tới một năm"
"Tôi nghĩ chính phủ Nhật Bản đã có biện pháp ứng phó rất hiệu quả" Tần Lạc nói. Nói chính xác câu này của hắn có ý từ chối. Là một thầy thuốc năng lực của hắn có hạn. Nếu như có thể lựa chọn, hắn muốn trước tiên cứu chữa người dân trong nước.
Thái Công Dân lắc đầu nói: "Tai họa lớn trôi qua tất có bệnh nặng. Cho dù là hạn hán hay là lũ lụt, sau đó đều nảy sinh dịch bệnh. Nhẹ thì làm tổn thương người, nặng thì mất mạng".
Tần Lạc học y, hắn hiểu rõ đạo lý đó. Hơn nữa trong sách y học đã vô số lần ghi lại những điều đó.
"Hiện nay quốc tế đối phó với dịch bệnh chủ yếu là dùng kháng sinh. Mỗi khi xuất hiện một loại dịch bệnh, sẽ nghiên cứu ra một loại kháng sinh tương ứng kháng bệnh. Siêu vi rút không ngừng tiến hóa, thuốc kháng sinh cũng không ngừng tiến bộ".
"Bây giờ ở Nhật Bản xuất hiện một loại dịch bệnh lây truyền, ở giai đoạn ban đầu, nó có vẻ rất yếu ớt, không nguy hại nên dễ dang bị con người bỏ qua, ở giai đoạn cuối, cả người thối rữa khí quan suy kiệt mà chết, thậm chí các cơ quan nội tạng trong cơ thể con người cũng thối rữa theo" Thái Công Dân nghiêm túc nói: "Đây là một hình thức bệnh siêu vi rút, bên Nhật Bản đã thử qua tất cả các loại thuốc kháng sinh nhưng không thể nào chữa trị được".
Nhìn thấy sắc mặt Tần Lạc không mấy hứng thú. Thái Công Dân không khỏi thở dài nói: "Nhật Bản đã đưa ra đề nghị với những quốc gia Âu Mỹ có nền y học phát triển. Các nước Mỹ, Anh, Đức, Thụy Điển, mười mấy nước đã phái đội y học tới hỗ trợ Nhật Bản điều trị căn bệnh này".
"Đáng tiếc những đội điều trị này không những không thể dập tắt được căn bệnh này mà ngược lại trong quá trình nghiên cứu bệnh, bọn họ phát hiện ra một sự thật kinh người".
"Sự thật gì?" Tần Lạc thoáng rùng mình hỏi. "Có phải loại vi rút này không ngừng tiến hóa? Giết mà không giết được, đúng không?"
Thái Công Dân kinh ngạc nhìn Tần Lạc nói: "Tại sao cậu lại biết? Cậu thông qua phương pháp khác tìm hiểu chuyện này phải không? Chuyện này tới nay vẫn giữ bí mật mà".
"Đây là vấn đề con người đương nhiên sẽ gặp phải" Cuối cùng sắc mặt Tần Lạc trở nên nghiêm trọng. "Từ khi con người sản xuất ra loại kháng sinh đầu tiên, sự thật này sớm muộn cũng xảy ra nhưng tôi thật sự không ngờ nó lại tới quá sớm mà thôi".
"Chúng ta cũng hiểu rõ rằng quả thật thuốc kháng sinh có tác dụng cực kỳ hiệu quả với vi rút chính là kiềm chế và tiêu diệt nhưng điều đó cũng có khả năng thúc đây vi rút phân chia và tiến hóa. Vi rút mạnh mẽ phân chia, thuốc kháng sinh sử dụng cho cơ thể con người cũng mạnh mẽ phân chia. Vi rút cường thịnh lại bắt đầu phân chia. Thuốc kháng sinh ngày càng lợi hại đặc biệt mấy chục năm gần đây, ngành sản xuất thuốc kháng sinh đột nhiên tăng trường mạnh mẽ. Tốc độ tiến hóa của nó có thể dùng từ nhật nguyệt để hình dung. Thế nhưng cuối cùng chúng ta sắp sửa phải đối mặt với một loại vi rút nào đó có khả năng kháng mạnh mẽ với các loại kháng sinh. Kháng sinh chúng ta nghiên cứu không theo kịp tốc độ hồi phục của vi rút. Tình huống là như vậy, tai họa tự sinh ra".
Thái Công Dân kinh hãi nhìn Tần Lạc, hồi lâu mà ông không nói gì.
Một lúc sau ông thở dài nói: "Tôi vẫn coi cậu như một người trẻ tuổi tài cao. Xem ra tôi quá sai rồi. Kiến thức của cậu vượt xa trình độ của người hành nghề y hiện nay. Có một vài người cũng hiểu đó là sự thật vấn đề là lợi nhuận của thuốc kháng sinh quá lớn, lớn tới mức đủ khiến bọn họ vẫn im lặng".
"Cậu đã biết đạo lý này thì tôi cũng không giải thích thêm. Nếu như chỉ mình đảo Honshu mắc bệnh dịch đó, cậu không muốn đi tôi cũng không ép. Nhưng mà nếu như phải đối mặt với dịch bệnh siêu cấp không ngừng phát triển kia tôi vẫn muốn cử cậu đi, cậu hắn phải hiểu rõ Trung Quốc không phải là một hậu phương lớn. Chuyện này có liên quan mật thiết tới chúng ta".
Hiển nhiên Tần Lạc hiểu rõ ý tứ của Thái Công Dân. Nếu như không có biện pháp loại trừ vi rút gây bệnh ở đảo Honshu, như vậy không chỉ một mình Nhật Bản đối mặt với nguy hiểm mà cả thế giới.
Có lẽ lần này con người sẽ bị diệt tuyệt sao?
Đó không phải là chuyện giật gân mà điều này hoàn toàn có thể xảy ra.
Cũng như Thái Công Dân nói Tần Lạc hoàn toàn có thể từ chối không đi. Thế nhưng tới khi căn bệnh này bùng nổ, muốn khống chế và tiêu diệt nó thì đã muộn.
"Bên Nhật Bán có gửi để nghị tới chúng ta không?" Tần Lạc hỏi.
"Có" Thái Công Dân gật đầu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
Tần Lạc bĩu môi nói: "Bọn họ quả thật rất quan tâm tới Trung Quốc".
Nếu như bọn họ thật sự cho rằng Trung Y lợi hại trong nhóm danh sách các nước đầu tiên hẳn phải có tên Trung Quốc. Thế nhưng bọn họ không làm vậy. Trước tiên bọn họ chủ yếu mời các quốc gia Âu Mỹ có nền tây y phát triển gửi đội điều trị sang trợ giúp. Bọn họ tin tưởng khoa học kỹ thuật tây y.
Thế nhưng điều bọn họ không ngờ tới chính là những chuyên gia đó không thể giải quyết được loại vi rút đó. Bọn họ không quan tâm tới thể diện, vội vàng quay sang đề nghị Trung Quốc cứu viện.
"Lần này có mời Trung Quốc, Hàn Quốc và mấy nước châu Á. Xem ra cuối cùng bọn họ cũng nhận ra sức mạnh của y học cổ truyền Trung Quốc".
"Nghe vậy cảm thấy thoải mái hơn nhiều" Tần Lạc nói. May là nhóm đầu tiên Nhật Bản không mời Hàn Quốc nếu không thì chuyện này thực sự muốn người Trung Quốc mất mặt.
Tần Lạc mới đánh bại Hàn y. Nay trong chuyện này Nhật Bản mời bên Hàn Quốc thua trận không phải rất mất thể diện sao?
Thái Công Dân đã pha trà xong, ông đặt chén trà trước mặt Tần Lạc. hỏi: "Cậu đồng ý không?"
"Tôi có thể từ chối sao?" Tần Lạc hỏi ngược lại.
Thái Công Dân cười nói: "Tần Lạc, tôi hiểu rõ tình cảm của cậu. Tôi cũng hiểu rõ tình cảm dân tộc. Nhưng đứng trên vị trí của tôi, đứng trên vị trí của cậu, chúng ta tuyệt đối không có quyền từ chối".
"Cậu không chỉ cứu đảo Honshu, cứu Nhật Bản cứu Trung Quốc, mà còn cứu vớt cả nhân loại. Tôi không có ý thổi phồng công lao. Nếu như không thể khống chế loại vi rút này, như vậy loài người thật sự gặp đại họa".
"Như vậy tôi và cậu cũng không tránh được. Đồng bào của chúng ta cũng không có cách nào tránh được, cậu là một người thông minh, cậu hắn hiểu rõ đạo lý này".
Tần Lạc gật đầu hỏi: "Khi nào lên đường?"
"Ngày mai" Thái Công Dán nói: "Thời gian gấp lắm rồi".
"Tôi hiểu" Tần Lạc nói.
"Cậu là đội trưởng đoàn đại biểu Trung Quốc. Giống như lần trước, thành viên đoàn đại biểu do cậu lựa chọn" Thái công Dân nói, ông là một lãnh đạo rất sáng suốt. Mỗi khi giao việc cho Tần Lạc, ông đều trao toàn quyền cho hắn.
"Được. Ngay bây giờ tôi sẽ về chuẩn bị" Tần Lạc sảng khoái nói. Một khi đã đồng ý, không cần phải lề mề, chậm chạp trì hoãn thời gian.
Thái Công Dân vỗ vỗ vai Tần Lạc nói: "Nhất định phải chú ý an toàn. Mặc dù bệnh này còn chưa lưu truyền công khai chỉ có một số ít người mắc bệnh nhưng cậu tiếp xúc thường xuyên với bệnh, nhất định phải chú ý an toàn".
"Tôi sẽ chú ý" Tần Lạc nói.