Đi ngược dòng tất lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Văn Nhân Mục Nguyệt tiếp nhận quản lý gia sản của gia tộc Văn Nhân, lúc đó gia tộc Văn Nhân đã có một gia sản khổng lồ nhưng từ khi nàng tiếp nhận tài sản của gia tộc Văn Nhân tăng lên với tốc độ nhanh chóng điều này làm cho các thành viên của gia tộc Văn Nhân vô cùng ngạc nhiên.
Phải biết rằng từ tay trắng làm ra một đồng rất dễ dàng. Từ một triệu là ra năm triệu cũng rất dễ dàng nhưng từ mười tỷ làm ra hai mươi tỷ thì không phải bất kỳ ai cũng có thể làm được.
Khi phát triển tới cực thịnh tất sẽ suy. Cho dù là một gia tộc hay một quốc gia. Một khi đã phát triển lên tới đỉnh điểm nếu như không có một người nào đó đủ sức làm cho nó tiếp tục tiến lên vậy nó tất đi xuống, đành phải giương mắt nhìn đối thủ cạnh tranh của mình mạnh mẽ vượt qua mình.
Vì vậy tất cả thành viên trong gia tộc không hài lòng khi thấy Văn Nhân Đình lão gia chọn người cháu gái trẻ tuổi Văn Nhân Mục Nguyệt làm người tiếp quản gia tộc thế nhưng thành tích mà Văn Nhân Mục Nguyệt đạt được đã khiến cho những người chỉ trích phải câm lặng.
Văn Nhân Không đã từng kín đáo gặp cha mình để bày tỏ thái độ. Ông ta nói nên để thế hệ con cái tiếp nhận việc quản lý gia sản của gia tộc, việc để cho một người cháu gái tuổi còn trẻ quản lý là việc làm không thích hợp.
Văn Nhân Đình lãnh đạm liếc nhìn con trai của mình và nói: "Nếu ai cảm thấy bản thân mình có thể là tốt hơn Mục Nguyệt khi ngồi vào vị trí đó thì bất kỳ lúc nào cũng có thể tới tìm ta, yêu cầu ta thay đổi".
Vì thế cho tới bây giờ cũng không có ai tự tin tới gặp Văn Nhân Đình lão gia.
Văn Nhân Mục Nguyệt là một người cực kỳ thông minh, gian quản lý công ty tài giỏi đương nhiên nàng cũng cực kỳ nhạy cảm. Text được lấy tại http://truyen360.com
Văn Nhân Chiếu bất hoà với Tần Lạc đương nhiên nàng hoàn toàn biết. Văn Nhân Chiếu không chỉ một lần chạy tới văn phòng của nàng kể tội, nói xấu Tần Lạc, cả hai như ở thế kẻ thù không đội trời chung. Hơn nữa Văn Nhân Chiếu có quan hệ thân thiết với Tần Túng Hoành, hắn đã từng không ít lần bào chữa cho Tần Túng Hoành.
Lần trước khi Tần Lạc dạy dỗ Văn Nhân Chiếu ở vườn hắn đã khóc lóc. Lần này Văn Nhân Chiếu đột nhiên gọi Tần Lạc là anh rể. Điều khác thường này tất có nguyên nhân, Văn Nhân Mục Nguyệt đương nhiên phải tìm ra câu trả lời.
Tần Túng Hoành có thể sai em trai nàng vạch trần mới quan hệ của nàng với Tần Lạc sau đó có thể dồn Tần Lạc vào thế đối nghịch với toàn bộ gia tộc. Đương nhiên Tần Túng Hoành hiểu rõ tính cách của Tần Lạc, hắn biết Tần Lạc không có khả năng quan hệ hoà thuận với các thành viên trong gia tộc Văn Nhân.
Tần Túng Hoành xuất thân từ một gia tộc giàu có và quyền lực, đương nhiên việc sử dụng một thủ đoạn nhỏ nhoi này đối với hắn dễ như trở bàn tay. Tần Túng Hoành hiểu rằng bây giờ Tần Lạc đang nắm lợi thế nhưng Tần Lạc không thể vượt qua cuộc sát hạch của gia tộc.
Làm sáng tỏ mối quan hệ mập mờ giữa Văn Nhân Mục Nguyệt và Tần Lạc đó chính là cách mượn đao giết người, tạo nên một lực cản ngăn cản Tần Lạc tiến vào gia tộc Văn Nhân.
Thật ra trong lòng Văn Nhân Mục Nguyệt đã có câu trả lời. Nhưng điều làm nàng tức giận là người em trai ngốc nghếch của nàng lại không có bản lĩnh. Tại sao lại để người khác sử dụng như một con tốt?
Thế nhưng tình huống lúc này đã thay đổi. Hình như người em trai của nàng bị oan ức.
Văn Nhân Chiếu khóc lóc thảm thiết, gương mặt nhỏ nhắn ràn giụa nước mắt làm người khác phải cảm thấy thương cảm.
Tần Lạc tiến tới vỗ vai Văn Nhân Chiếu nói: "Lần trước anh đã bảo em làm đàn ông phải như nào. Tại sao em phải khóc? Có người đàn ông nào khóc lóc như em không?"
"Ai bảo chị ấy đổ oan cho em?" Văn Nhân Chiếu giận dữ nói. Hắn dùng tay gạt nước mắt trên mặt nói tiếp: "Mẹ mất sớm, cha cũng không chăm sóc hai chị em. Dù trước đây em rất ghét anh ấy nhưng con người có thể thay đổi chứ. Hơn nữa lần trước anh ấy còn khuyên bảo em phải bảo vệ chị, em thấy anh ấy nói rất đúng. Em là đàn ông em phải bảo vệ chị. Ngoại trừ anh ấy hơi xấu trai một chút, còn có điểm nào không xứng là anh rể của em?"
Mấy câu trước Tần Lạc nghe có vẻ sầu thảm quá. Hắn thầm nghĩ cậu bé đáng thương này không chỉ thiếu tình thương của mẹ mà còn thiếu cả tình thương của người cha.
Chính bản thân mình, một người đàn ông dậy dỗ cậu bé này một trận, dậy cho cậu ta biết làm một người đàn ông thì phải như thế nào vì thế cậu ta coi như đã tìm thấy tình cảm của người cha hiếu hụt đã lâu ở bản thân mình nhưng mấy câu sau cậu ta nói gì vậy? Câu nói đó về mình sao?
"Tôi xấu lắm hả?' Tần Lạc nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Chiếu, nén giận hỏi.
Đôi mắt trong veo như làn nước của Văn Nhân Chiếu chăm chú nhìn gương mặt Tần Lạc rồi hắn dè dặt nói: "Cũng không phải… là quá xấu".
Đứng trên lập trường của Văn Nhân Chiếu, hắn đương nhiên có đủ tư cách nói ra những lời này. Ai bảo Văn Nhân Chiếu hắn là người đẹp như một bông hoa?
"Cô có nghĩ vậy không?" Tần Lạc cười tủm tỉm hỏi Văn Nhân Mục Nguyệt. Con mắt thẩm mỹ của đàn ông và phụ nữ khác nhau mà.
"Nói chung khá xấu trai" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"…"
Tình huống này rõ ràng hai chị em đã vào húa với nhau bắt bạt mình.
Văn Nhân Nhã Ca đứng ở trước cửa vườn nhìn ba người Tần Lạc đứng nói chuyện với nhau, trong mắt nàng hiện lên sự đắc ý. Nàng gọi to: "Tần Lạc, có người tìm anh'.
"Ai tìm tôi?" Tần Lạc hỏi.
"Đương nhiên là người gia tộc Văn Nhân. Anh có đi không đây?" Văn Nhân Nhã Ca lãnh đạm nói. Bản thân nàng cũng là một mỹ nữ tuyệt sắc, mắt hạnh, má đào, môi hồng, răng trắng nhưng nếu so sánh với một người không một khiếm khuyết như Văn Nhân Mục Nguyệt thì vẫn còn kém xa.
Điều quan trong nhất, cho dù là với đàn ông hay với phụ nữ chính là phong cách. Có người không đẹp lắm nhưng phong cách xuất chúng vẫn thu hút được sự chú ý của người khác. Có người gương mặt đẹp nhưng phong thái thô tục, ngôn ngữ, cử chỉ, quần áo, trang điểm giống như một bà bán cá ngoài chợ, thì không bao giờ có thể có được tình cảm của người khác.
Phong thái của Văn Nhân Mục Nguyệt vô cùng kiêu ngạo, lãnh đạm. Phong cách cao quý. Với phong cách đó cho dù nàng có làm diễn viên điện ảnh, truyền hình, hay kịch đều cũng sẽ trở thành một minh tinh vô cùng hiếm thấy. Gia tộc Văn Nhân sinh ra mỹ nữ, tuấn nam thế nhưng ngoại trừ Văn Nhân Mục Nguyệt, Tần Lạc không còn thấy ai gây ra cản giác như hoa thơm cỏ lạ.
"Tôi bận lắm" Tần Lạc nói. Ngay cả người muốn gặp mình là ai cũng không nói mà lại muốn kêu mình đi gặp người đó, cô nghĩ rằng cô là ai chứ?
Tôi là khách mời của Văn Nhân Đình lão gia, tôi không phải là người hầu của gia tộc nhà cô.
Hơn nữa bọn họ cũng hiểu lầm một vấn đề đó là bản thân mình không có khát vọng trở thành con rể của gia tộc Văn Nhân vì thế bản thân mình cũng không phải chạy đi lấy lòng bất kỳ ai.
Cùng lắm thì sau này không tới đây nữa.
"Anh…" Văn Nhân Nhã Ca giận dữ nói. Nàng không ngờ Tần Lạc lại trả lời nàng như vậy, hắn không lẽ phép chút nào. Ngay cả khi Tần Túng Hoành tới nhà chơi anh ta cũng phải khách khí với bản thân mình nữa là.
Tần Lạc hắn có thể so với một người như Tần Túng Hoành sao?
"Là chú ba tìm anh" Văn Nhân Nhã ca dù không muốn nói nhưng rốt cuộc nàng vẫn phải nói người muốn gặp Tần Lạc là ai.
"Cha em hả?" Văn Nhân Chiếu nngạc nhiên hỏi.
"Cha cô hả?' Tần Lạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn bình thản như không, không biết nàng đang nghĩ gì.
"Thôi được. Tôi sẽ đi gặp. Con rể xấu phải luôn gặp mặt bố vợ" Tần Lạc trêu chọc nàng.
Gương mặt của Văn Nhân Mục Nguyệt thoáng hiện lên vẻ ngượng ngùng rồi nhanh chóng biến mất.
Văn Nhân Nhã Ca dẫn Tần Lạc đi qua một hành lang rồi nàng đứng lại trước cửa một căn phòng và nói: "Anh hãy vào đi. Tôi không làm người hầu cho anh nữa'.
Nói xong Văn Nhân Nhã Ca xoay người bỏ đi.
Tần Lạc cười, hắn biết những người trong gia tộc Văn Nhân không ưa hắn. Nói chính xác bọn họ không thích Văn Nhân Mục Nguyệt vì thế ghét ai thì ghét cả tông ti họ hàng nên hắn cũng bị ghét lây.
Một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế da màu nâu trong phòng, đó là người Tần Lạc đã gặp qua lúc ở đại sảnh. Nhìn thoáng qua ông ta mới hơn ba mươi tuổi nhưng nếu người này là cha Văn Nhân Mục Nguyệt chắc chắn tuổi sẽ nhiều hơn rất nhiều. Ông ta mặt một cái áo len màu đen, một cái quần ngủ màu đen, một đôi giày da đen buộc dây. Nếu ông ta đi ngoài đường cũng có thể khiến cho một cô bé hét toáng lên vì sợ.
Ông ta đang ngồi pha trà, dáng vẻ rất chăm chú nghe thấy tiếng bước chân Tần Lạc đi vào cũng không ngẩng đầu lên.
Tần Lạc đi tới cười nói: "Chú tìm cháu?'
"Ừ. Ngồi đi" Văn Nhân Tiệp vẫn không ngẩng đầu lên. Sau khi ông ta hoàn thành việc pha trà, lần lượt rót cho bản thân mình và Tần Lạc mỗi người một chén rồi mới ngẩng đầu nhìn Tần Lạc và hỏi: "Cháu chính là Tần Lạc?"
"Dạ vâng" Tần Lạc gật đầu. Tần Lạc vốn định trả lời là không thể giả được nhưng hắn cảm thấy như vậy thì đùa hơi quá mà cũng chưa chắc ôgn ta có thể hiểu được câu nói đùa của hắn.
"Chú biết chuyện của cháu và Mục nguyệt" Văn Nhân Tiệp nói thẳng vào vấn đề chính.
"Chuyện gì ạ?' Tần Lạc hỏi.
Văn Nhân Tiệp khẽ nhíu mày. Rõ ràng Tần Lạc đã biết rồi mà còn làm bộ. Ông ta bưng chén trà Ô Long uống rồi thờ ơ nói: "Đương nhiên đó là chuyện phúc chỉ vi hôn* giữa cháu và Mục Nguyệt".
Tần Lạc sửng sốt. Hắn thầm nghĩ bản thân mình đã tới đây thối hôn. Ông ta là cha của Văn Nhân Mục Nguyệt sao lại không biết sự việc này?
Điều này cũng dễ hiểu tại sao Văn Nhân Chiếu oán trách cha mình không quan tâm tới mình. Xem ra đó là sự thật. Trong tim ông ta con cái không có một vị trí đặc biệt nào hết.
"Vậy ý của chú là gì?" Tần Lạc cố ý hỏi. Hắn muốn dò xét suy nghĩ thực sự của người đàn ông làm cha này.
"Chú không thích cháu" Văn Nhân Tiệp nói. "So với những người khác cũng đang theo đuổi Mục Nguyệt, cháu không có điểm nào làm người khác yêu mến".
Văn Nhân Tiệp thầm nghĩ với thái độ ngạo mạn vừa rồi của cậu đương nhiên sẽ không ai trong gia tộc thích cậu.
"Thì sao ạ?" Tần Lạc tiếp tục hỏi. Nụ cười vẫn thường trực trên gương mặt hắn.
Văn Nhân Tiệp thấy chán ghét. Chỉ riêng cái bộ mặt tươi cười này cũng đủ làm người khác ghét rồi. Nó cứ tưởng chỉ giữ cái vẻ điềm đạm, không cáu giận đó thể đủ điều kiện bước vào nhà này sao?
"Vì vậy chắc cháu hiểu… bản thân cháu nên làm gì chứ?" Văn Nhân Tiệp ẩn ý nói.
"Phải cố gắng lấy lòng chú thì chú mới thích, đúng không?" Tần Lạc lại cố ý hỏi.
"Cháu…" Văn Nhân Tiệp tức giận, ông ta bỏ chén trà xuống và nói: "Cháu hãy biết khó mà rút lui".
"Đây là ý kiến của chú?" Tần Lạc cười hỏi.
"Đúng".
"Chú là bố của Mục Nguyệt?"
"Đúng".
"Vậy chú có nghĩ Mục Nguyệt sẽ nghe lời chú không?"
"…" Mặt Văn Nhân Tiệp khẽ co quắp, ông ta nói: "Đây cũng là ý kiến của mấy bác của Mục Nguyệt".
Sở dĩ Văn Nhân Tiệp tìm Tần Lạc nói chuyện là vì ông ta bị mấy người anh trai thúc ép lúc ở đại sảnh, buộc ông ta phải có hành động rõ ràng.
'Đây là ý kiến của gia tộc Văn Nhân sao?" Tần Lạc cười nhạt. "Chú có nghĩ Mục Nguyệt sẽ nghe theo ý kiến của mấy người bác đó không?"
Văn Nhân Tiệp liên tục bị một hậu sinh như Tần Lạc dồn ép. Hơn nữa vấn đề đó cũng như một cái kim đâm trong tim ông ta. Cơn giận dữ bốc lên mặt, ông ta không nhịn được nữa, Văn Nhân Tiệp đập tay xuống bàn trà nói: "Đây là ý kiến của toàn bộ gia đình".
"Cái gì là ý kiến của cả gia đình? Ai cho phép anh thay mặt người trong gia đình nói chuyện với Tần Lạc? Anh dựa vào cái gì mà nói chuyện với Tần Lạc? Chuyện trong nhà này không có liên quan gì tới anh" Văn Nhân Đình lão gia đứng trước cửa, lạnh lùng nói. "Văn Nhân Tiệp, ta nói cho anh biết, chỉ cần Tần Lạc dám hỏi, ta sẽ đồng ý ngay'.
Tần Lạc toát mồ hôi lạnh. Hắn thầm nghĩ sao mình lại có khẩu vị quái đản thế được? Cho dù ông dám gả, cháu cũng không dám lấy. Cháu lấy một ông lão như ông làm gì?
*Ngày xưa, ở bên Trung Hoa có phong tục "chỉ phúc vi hôn" có nghĩa là "chỉ vào bụng "đang có bầu" mà định hôn nhân". Điều này thường xảy ra giữa hai gia đình quen thân với nhau khi 2 bà mẹ có bầu một lượt, hứa với nhau khi sanh ra nếu một bên sanh con trai, một bên sanh con gái thì khi chúng lớn sẽ thành vợ thành chồng