Bạch Phá Cục đã có kinh nghiệm trong chuyện này, cười rộ lên vẻ mặt ngại ngùng như đứa trẻ vừa mới ……..cười nói: "Tôi hiểu, có lẽ đây là cách giải quyết tốt nhất. Bgây giờ các anh có thể đi rồi."
"Còn anh? Không đi cùng chúng tôi sao?" Tần Lạc hỏi.
Bach Phá Cục chỉ vào Bạch Tàn Phổ đang nằm hấp hối, nói: "Ở đây còn một đống hỗn độn, tôi phải ở lại xử lý. Yên tâm đi, bọn họ không làm khó tôi đâu."
" Được rồi chúng tôi đi trước đây. Anh Bạch bảo trọng." Tần Lạc cảm kích nói.
" Đi nhé, vài ngày nữa tôi sẽ mời anh đi uống rượu." Bạch Phá Cục cười ha hả nói.
Đợi cho Tần Lạc và đám người đi khỏi, Bạch Phá Cục nói với thuộc hạ của Bạch Tàn Phổ: " Các người ra ngòai hết đi."
Bọn thuộc hạ nhìn nhau, không biết làm thế nào.
Nếu bọn họ đi rồi, nhỡ xảy ra chuyện với ông chủ thì sao?
" Biến!" . Bạch Phá Cục lớn tiếng quát.
Bọn thuộc hạ không dám phản kháng, rụt rè lui ra ngòai. Trong nháy mắt liền đi hết. Ngay cả Bạch Tàn Phổ cũng không làm thế nào nhúc nhích nổi, tên đầu trọc bị trúng đạn đã được bọn thuộc hạ đem đi rồi.
Bạch Phá Cục đi ra đóng cửa lại, sau đó đến trước mặt Bạch Tàn Phổ. Sờ soạng trên người nhưng không tìm thấy thuốc lá, nhìn trên bàn trà không biết ai đã bỏ lại nửa bao gấu mèo, rút ra một điều và đưa vào miệng, rồi lấy bao diêm châm điều thuốc, rít một hơi rồi mới nói: " Thế nào?"
Bạch Tàn Phổ đang nằm trên mặt đất ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: "Bạch Phá Cục, anh sao phải sợ? Anh sợ điều gì vậy hả? Chẳng nhẽ anh sợ người phụ nữ đó?"
"Anh không sợ cô ta. Anh chỉ sợ cô ta và Tần Tung Hoành hợp tác với nhau." Bạch Phá Cục thẳng thắn nói: "Em rõ ràng biết tình cảnh của anh, tại sao còn cố chấp như vậy?"
" Đây chẳng phải ý của anh sao?" Bạch Tàn Phổ nhổ ra một ngụm máu, nói.
Bạch Phá Cục lắc đầu, nói " Hắn không phải kẻ ngu dốt, cho nên về sau em đừng tự cho mình là thông minh. Hơn nữa, em không thấy chuyện này đáng ngờ sao?"
"Đáng ngờ ở điểm nào?" Bạch Tàn Phổ gắng gượng đứng lên. Cũng cầm hộp thuốc lá, rút ra một điếu cho lên miệng rít một hơi, liền bị khói thuốc làm sặc sụa.
"Em chỉ mượn cơ hội để hành động, tuy nhiên, lần này không phải chủ đích của em đúng không? Em ngẫm lại xem, em bắt đầu vào đó khi nào?". Bạch Phá Cục nhìn thấy cả người Bạch Tàn Phổ đầy dẫy vết thương hỏi.
"Em thấy đại tiểu kiều chọc giận khách, sau đó bạn bè của hắn xuất hiện ra tay đả thương người của chúng ta" Bạch Tàn Phổ nói: " Ý em là hai cô đại tiểu kiều cố ý gây chuyện?"
"Đúng thế." Bạch Phá Cục nói.
"Không lẽ…? Bọn chúng đều là một tay ta nâng đỡ lên, vì sao phải làm như vậy?"
"Mỗi người đều có giá của nó. Chỉ cần có người trả mức giá cao là họ có thể bán luôn." Bạch Phá Cục cười lạnh.
"Chẳng lẽ em tin tưởng ở sự trung thành này sao?"
"Là Tần Tung Hoàng…?" Bạch Tàn Phổ âm trầm nói.
"Em không dám chắc, chỉ là phỏng đoán thôi." Bạch Phá Cục cười nói. "Tất cả chỉ là phỏng đoán, cho nên, em phải làm sao cho đại tiểu kiều còn sống. Hơn nữa, còn phải sống tốt hơn trước nữa kia."
"Em đã hiểu phải làm thế nào." Bạch Tàn Phổ âm trầm, khàn khàn nói.
Trời đầy sao, trăng tròn treo cao, mặc dù không cần đèn soi, ngoài sân cũng sáng như ban ngày.
Tần Tung Hoành đứng trước cửa sổ, ánh trăng làm bóng hắn kéo dài ra đến bên ngoài viện, có vẻ thanh mảnh. Khuôn mặt đẹp trai, hài hòa vẫn mang theo nụ cười dịu dàng. Hắn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Ngay sau đó, hắn ngắt điện thoại rất nhanh.
"Đã xong!" Hắn nói.
Một người đàn ông đi tới, tóc chổng ngược như mào gà, miệng ngậm thuốc lá cười nói: "Xem ra kết quả không được như ý muốn?"
"Bạch Phá Cục xuất hiện." Tần Tung Hoành nói. "Anh em bọn chúng bất hòa, anh không nên xuất hiện."
"Nếu hắn không để lộ ra, với tính cách ngông cuồng của Bạch Tàn Phổ, hiển nhiên sẽ dẫn đến xung đột với Tần Lạc. Nếu Tần Lạc bị thương hoặc chết ở đó, Mục Nguyệt sẽ san bằng Đồng Tước Thai bất luận lý lẽ lẽ thế nào. Text được lấy tại http://truyen360.com
Trên khuôn mặt Tần Tung Hoành nở một nụ cười tinh tế, cũng không có gì đáng ngạc nhiên nếu mọi người nhìn thấu kế hoạch của hắn, nói: "Chẳng lẽ Bạch Phá Cục không biết chuyện gì sao?"
"Rất có thể! Hắn có thể nói cho Tần Lạc hay không?"
" Không! Nếu hắn nói cho Tần Lạc, hắn không xứng đáng làm đối thủ của tôi." Tần Tung Hoành khẳng định dõng dạc.
"Như vậy, sẽ chỉ làm Tần Lạc hoài nghi và trốn tránh trách nhiệm."
"Đại tiểu kiều thật nguy hiểm." Điền Loa nói.
"Không! Các nàng không liên quan, Tuy Bạch Phá Cục là người thông minh nhưng hắn không có chứng cứ nào cả. Điều ta lo lắng chính là đại tiểu kiều vẫn còn sống, đây là nước cờ quan trọng."
"Hay là tôi ra ngoài một chuyến xem sao?" Điền Loa cười hỏi. Chuyến đi lần này có thể sẽ có người phải câm miệng vĩnh viễn.
"Không cần, muộn rồi." Tần Tung Hoành lắc đầu.
Sau đó, hắn như sực nhớ tới điều gì, quay sang nhăn mặt hỏi: "Cậu nói, hắn vận khí công không thật tốt. Như vậy thì giết hắn cũng không khó"
Điền Loa cũng thấy thú vị, cười nói: "Chỉ sợ sau đêm nay, thanh danh của hắn đã chấn động cả Yến Kinh. Bọn hắn ngông cuồng cướp người từ trong tay "kẻ điên" kia, không nghĩ rằng tên này lại khó đối phó đến như vậy."
"Hắn là người của Long Tức?"
"Có lẽ là vậy! Hình như Long Tức còn rất trọng dụng hắn." Điền Loa cười khổ. "Đại chủ, anh sẽ không khiến hắn phải dời đi chứ? Long Tức là đàn quái vật, chúng ta không nên dây vào."
Chiếc xe thể thao BMW của Vương Cửu Cửu dẫn đầu đoàn, đám người của Gay theo sát phía sau, nhanh như chớp đã tiến vào trong thành phố, đoàn xe dừng lại.
Tần Lạc đẩy cửa xe đi xuống rất nhanh. Tôn Nhân Diệu từ phía sau đi ra bên cạnh Tần Lạc
"Thế nào? Có muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi không?" Tần Lạc cười hỏi.
"Không cần." Tôn Nhân Diệu cười lắc đầu nói. Hắn liếc nhìn Vương Cửu Cửu nói: "Tôi không phải là người không biết ý, tôi sẽ không phiền hai người nữa, hãy đi làm việc của mình đi. Ngày mai, tôi sẽ liên lạc lại, còn bây giờ tôi có một số việc cần làm."
Tôn Nhân Diệu cũng không vì viêc này mà nói lời cảm tạ đến Tần Lạc, hắn biết rõ ràng Tần Lạc cũng không muốn quá khách khí.
" Cẩn thận nhé!" Tần Lạc gật đầu.
" Không sao đâu!" Gay nở nụ cười có vẻ quyến rũ nói. "Tôi biết phải làm gì mà."
Tần Lạc vẫy tay chào, sau đó trở lại chiếc xe thể thao BMW. Lát sau, chiếc xe màu đỏ quyến rũ đã lao vút khỏi tầm nhìn.
Tôn Nhân Diệu không lên xe, chính là muốn ở lại dã ngoại. Bọn thuộc hạ thấy vậy cũng xuống xe đi theo hắn.
"Tôn Thiếu, chúng ta đi đâu tiếp đây?" Người đàn ông trẻ, cao to, đeo một mắt kính hỏi.
"Trương Thông, buổi tối hôm nay tùy cậu sắp xếp, tiếp theo đến đâu, tự cậu lo liệu. Giờ hãy còn sớm, cậu không phiền nếu tôi muốn đi nghỉ một chút chứ? Tôn Nhân Diệu nhìn Trương Thông cười khanh khách.
"Tất nhiên là không." Trương Thông cười nói. Tôi biết một chỗ toàn là tuyệt sắc giai nhân. Tôi sẽ gọi điện sắp xếp hai người để Tôn Thiểu xả stress."
"Kể ra cũng không tệ." Tôn Nhân Diệu cười nói. "Nhưng các nàng sẽ không vì ta nữ tính mà ghét bỏ ta chứ?"
"Chuyện này…Tôn Thiểu, các nàng nào dám." Trương Thông vã mồ hôi lạnh. Vẻ mặt xấu hổ cười ngượng ngùng.
"Thế nào mà không dám? Nhìn hai kỹ nữ kia xem, không phải vậy sao?" Tôn Nhân Diệu cười lạnh nói, hai khuôn mặt xinh xắn kia cũng lộ rõ vẻ mặt kinh sợ.
"Tôn Thiểu, lần này nhất định sẽ sắp xếp thật tốt, sẽ không có chuyện như vậy nữa". Trương Thông run giọng nói.
"Lần này sắp xếp tốt, vậy lần trước thế nào mà như vậy?" Tôn Nhân Diệu quát lớn. Khi hắn tức giận, giọng điệu càng sắc nhọn. Đó không phải chủ ý của hắn, mà là tự nhiên như vậy. Chính Tần Lạc mỗi lần gần gũi hắn cũng phải tắm qua nước lạnh, không phải hắn không có khả năng khống chế.
"Trương Thông, vì sao họ nói muốn đi hội hè ở Dương Thành, Bắc Kinh, trong khi cậu đề nghị bọn họ đi Đồng Tước Thai?"
"Tôn Thiểu…Tôi thật sự không biết lại có chuyện như vậy." Trương Thông vẻ mặt đau khổ nói. Tôi nghe nói ở Đồng Tước Thai có chương trình rất hay, hơn nữa tôi lại là thành viên trong đó…"
"Cậu xem… nếu cậu đã sắp xếp tất cả, vì sao không nói cho bọn kỹ nữ đó biết những điều cấm kỵ? Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên cậu ra ngòai hay sao mà không hiểu quy củ hả?"
Trương Thông vội quỳ xuống đất, ấp úng giải thích." Tôn Thiểu, tôi đáng chết, là do tôi sơ sẩy. Tôi không nghĩ lại xảy ra chuyện như vậy….Tôi không nghĩ rằng hai con tiện nhân kia không biết đến quy củ. Tôn Thiểu, tôi thực lòng không có bán đứng anh. Thực tình tôi không biết, Tôn Thiểu….."
"Cậu đứng lên đi."
Tôn Nhân Diệu nói. "Tôi cũng không nói cậu bán đứng tôi. Chỉ là tôi có một số điều chưa hiểu mà thôi."
"Tôn Thiểu, người phải tin tưởng tôi." Trương Thông khóc lóc.
"Tôi tin ở cậu, tôi có bao giờ không tin cậu đâu?" Tôn Nhân Diệu cười cười.
"Đứng lên đi. Chúng ta là bạn bè. Cậu quỳ trước mặt tôi như thế còn ra thể thống gì nữa?"
Trương Thông run rẩy, nhưng vẫn nghe lời Tôn Nhân Diệu đứng lên.
"Lần sau, hãy xem kỹ mọi việc và sắp xếp cho chu toàn. Được chứ? Tôi không thích vì một chút chuyện nhỏ nhặt mà ảnh hưởng đến tâm trạng." Tôn Nhân Diệu nghiêm mặt nhìn Trương Thông dặn dò.
"Tôi nhất định sẽ làm như vậy. Hãy để tôi đi sắp xếp buổi tối nay, nhất định sẽ không có chuyện như vậy nữa." Trương Thông gật đầu nói.
"Được rồi, cậu đi làm đi." Tôn Nhân Diệu vỗ vai hắn , cười nói.
Trương Thông cảm kích rơi nước mắt, lấy điện thoại ra tra số.
Bằng!
Đột nhiên Trương Thông ngừng lại, cả người đổ quỵ xuống mặt đất.
Đằng sau gáy hắn xuất hiện một lỗ nhỏ. Máu tươi từ chỗ đó chảy ra như dòng suối nhỏ.