Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 337: Không phải tôi mặc

Nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu, thân là Thiên Hậu R & B của Đài Loan, là đề tài mà giới truyền thông luôn nhắc đến, trước đây, là cô ta để người khác đợi, có lúc nào cô ta phải đợi người khác đâu?

Nhưng, hôm nay cô ta lại phải liên tục ba lần đợi một nam nhân xa lạ. Chờ hắn đi toalet, chờ hắn ăn, lại chờ hắn tắm... còn phải chờ bao lâu nữa đây?

Mễ Tử An cảm thấy mình trải qua một ngày dài như một năm.

Tần Lạc tắm nước nóng xong, đổi một bộ trường bào màu xanh, lại dùng máy sấy để sấy tóc xong thì đi dép lê của khách sạn bước ra ngoài.

"Cô cũng đi tắm đi." Tần Lạc liếc mắt nhìn Mễ Tử An đang bực bội ngồi ở đó, nói.

"Cái gì?" Mễ Tử An trợn mắt lên, nộ khí trong lòng suýt chút nữa thì bạo phát. Cô ta từ trên ghế nhảy xuống, cái đầu đầy bím tóc vung vẩy, chỉ vào Tần Lạc, nói: "Tôi xin anh đó, anh làm rõ chuyện ra có được không? Tôi là tới để anh trị bệnh, không phải là tới cùng anh lên giường. Anh có lầm không vậy? Muốn giải quyết vấn dề ở thân dưới thì đi tìm cave đi. Anh tìm tôi làm cái gì? Có bệnh à?"

"Tôi đã nói rồi, cô phải tôn trọng tôi. Nếu không, giao dịch của chúng ta sẽ thủ tiêu." Tần Lạc nói. "Thân là một minh tinh, cô khẳng định là không thiếu tiền phải không? Cho tới hiện tại còn chưa có ai có thể giải quyết vấn đề của cô, chắc rằng bệnh này có chút gai góc đúng không nào?"

Tần Lạc quan sát từ trên xuống dưới, khuôn mặt tinh trí đáng yêu, da thịt trắng nõn và đôi môi hồng hồng, lông mi dài, bôi son hồng, ngực nhô co, chỉ là thân hình... hai cái chân hơi ngắn một chút.

Cô ta chỉ cao khoảng 1m62, so với những nữ nhân cao hơn 1m7 của Bắc Kinh thì thực sự là hơi thấp.

"Cô nghĩ xa thế, tôi không có hứng thú đối với cô." Tần Lạc nói.

Những người mà hắn tiếp túc đều là dạng cực phẩm nữ nhân, như Lâm Hoán Khê, Lệ Khuynh Thành, Vương Cửu Cửu, Văn Nhân Mục Nguyệt, Ly, thậm chí ngay cả Tô Tử ngồi xe lăn ai ai cũng đều có phong tình riêng.

Cho nên, sức dụ hoặc ít ỏi của cô gái nhỏ này đối với hắn mà nói thì không đáng là gì.

Câu này rất đả thương người khác, cũng càng kích thích thần kinh mẫn cảm của Mễ Tử An.

Cô ta tức giận nói: "Anh tưởng anh là ai? Tôi không có hứng thú với anh mới đúng. Anh có trần truồng nằm trên giường thì tôi ngay cả nhìn một cái cũng không có hứng thú."

"Điểm này tôi và cô khác nhau." Tần lạc nói: "Người ta trần truồng nằm trên giường cô cũng không nhìn, thế chẳng phải là kỳ thị người ta sao? Sao lại có người ích kỷ như cô nhỉ?"

"Ý của tôi là nói cô hiểu lầm ý tôi bảo cô đi tắm rồi. Cô có biết hôi nách là từ đâu mà ra không?"

"Hỏi thừa. Không phải chính là mồ hôi từ bên trong cơ thể sinh ra sao?" Mễ Tử An tức giận nói. Sau khi cô ta mắc bệnh này, đã vô số lần tìm đáp án của vấn đề ở trên mạng. Đã dùng qua rất nhiều các phương thuốc bí truyền, chỉ là không có trị được tận gốc mà thôi.

"Không sai. Nguyên nhân nách người ta bị hôi giống như "thông thị chi khí giả, diệc ngôn như hồ ly khí giả, cố vị chi hồ xú"." Tần Lạc thuật lại những ghi chép có liên quan đến loại bệnh này trên "Ngoại đài bí yêu". Hắn đọc các loại y thư, có một số nội dung thậm chí có thể thuộc nằm lòng.

"Anh không thể nói dễ nghe một chút à?" Mễ Tử An bảo: "Những lời này tôi nghe không hiểu."

"Chính là tuyến mồ hôi ở những bộ vị như dưới nách, hội âm, trên lưng tiết ra một loại mùi đặc biệt khó ngửi." Tần Lạc dùng tiếng Trung đơn giản rõ ràng giải thích lại một lượt.

"Cái này thì tôi tất nhiên biết rồi." Mễ Tử An nói: "Tôi là tới hỏi anh trị như thế nào."

"Mỗi người đều tiết ra mồ hôi. Mồ hôi của người khác không có mùi lạ, vì sao cô lại có? Cô biết vì sao lại xuất hiện loại tình huống này không?" Tần Lạc cười hỏi.

Hắn bước tới trà kỷ rồi ngồi xuống, mở hai chai nước khoáng rồi đổ vào trong ấm điện, sau đó ấn nút chạy, chuẩn bị pha trà.

"Không biết." Mễ Tử An lắc đầu. Thấy Tần Lạc nói rất chuyên nghiệp, thật sự có một chút khí thế của danh y, cô ta cũng yên tâm hơn.

Sự kiêu ngạo của cô ta nói với cô ta rằng nên lập tức bỏ đi, nhưng trong lòng cô ta lại thực sự hi vọng có thể trị được quái tật này. Hơn nữa, Trần Tư Tuyền đề cử hắn như vậy, chắc hắn cũng phải có chút năng lực chứ?

"Huyết khí không điều hòa, tích tụ lại, đâm ra có mùi hôi." Tần Lạc nói: "Có rất nhiều người trị bệnh hôi nách chỉ đơn thuần là bôi thuốc ở bên ngoài. Như vậy không chữa được. Huyết khí không điều hòa, tuyến mồ hồ bị tắc là vấn đề mất cân bằng bên trong cơ thể, chỉ dụng công ở bên ngoài thì không giải quyết được vấn đề then chốt, không có tác dụng."

"Vậy anh muốn trị thế nào?" Mễ Tử An dã hoàn toàn bị Tần Lạc dụ dỗ rồi. Có lẽ, cô ta đã bất giác tin tưởng rằng vị bác sĩ này có thể trị khỏi cho mình.

"Chia làm ba bước. Xoa bóp, châm cứu, sau đó dùng thuốc." Tần Lạc nói.

"Vậy anh vì sao lại muốn tôi đi tắm?"

"Trên người cô có mùi, lúc xoa bóp không tiện lắm." Tần Lạc nói.

"..." Mễ Tử An hận không được xông lên đập chết nam nhân này.

Quá đáng hận, cô ta lớn như vậy rồi mà vẫn chưa từng gặp một nam nhân nào vì trên người mình có mùi mà không chịu tiếp xúc với mình cả.

"Tôi không có quần áo để thay." Mễ Tử An nói.

"Trong khách sạn có áo ngủ."

"Không được. Tôi không mặc đồ mà người khác từng mặc."

"Nên đi tắm đi." Tần Lạc nói.

"Nếu không tắm?"

"…"

"Anh giúp tôi đi mua quần áo có được không?" Khuôn mặt lạnh lùng của Mễ Tử An đột nhiên thay đổi, nhanh đến mức Tần Lạc có chút khó tiếp nhận được.

Cô ta cười hi hi nhìn Tần Lạc, nói: "Không phải đi xa quá đâu. Dưới khách sạn có cửa hàng tự chọn đấy."

"Tôi không biết mua quần áo loại nào cả." Tần Lạc cự tuyệt. "Cô không phải là bạn gái của tôi, tôi không đi mua cho cô đâu."

"Giúp đi mà, anh biết đó, tôi mà ra ngoài rất có khả năng bị ký giả phát hiện. Nếu bọn họ thấy tôi ở đây, nhất định sẽ vây lấy chỗ này không chịu đi. Tới lúc đó, anh ra ngoài không phải là quá không tiện ư?" Mễ Tử An nhìn Tần Lạc, năn nỉ.

Tần Lạc nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý. Người nổi tiếng luôn có chỗ này chỗ kia không tiện. Nếu thực sự để những ký giả đó biết cô gái này ở trong khách sạn này, nói không chừng sẽ cả ngày đứng trông chừng ở bên ngoài mất. Tới lúc đó mình cũng rất phiền phức.

"Được, muốn mua gì." Tần Lạc hỏi.

Mễ Tử An cười nói: "Một cái quần bò, áo sơ mi hoặc là áo phông. Quần lót và áo lót... vân vân, tôi viết cỡ ra cho anh nhé, để tránh anh mua đồ không vừa."

"Chẳng lẽ tôi còn phải mua đồ lót cho cô nữa à?" Tần Lạc trừng mắt lên. Hắn đã bao giờ làm những chuyện như thế này đâu?

"Thế thì sao? Anh sờ cũng sờ rồi, cởi cũng cởi rồi, mua quần áo thì có gì mà ngại?" Mễ Tử An khinh thường nói. Từ trong túi tùy thân rút ra một cái bút rồi viết các loại cỡ của vật phẩm.

"..." Tôi cởi đồ của Lâm Hoán Khê chứ có cởi đồ của cô bao giờ đâu? vì sao phải đi mua cho cô những thứ đó. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Mễ Tử An nhét giấy ghi chú vào trong tay Tần Lạc, cười nói: "Mau đi đi, nhìn cách ăn mặc của anh, tôi cũng không quá hi vọng những quần áo mà anh mua có thể hợp gu của tôi. Tùy tiện mặc một lần là được rồi. Đằng nào thì cũng phải vứt đi mà."

Mễ Tử An đứng dậy duỗi lưng, cái chuông nhỏ màu vàng trên cái rốn tròn trịa vang lên keng keng, Tần Lạc nhìn thấy mà thầm nuốt nước bọt mấy lần. Thầm nghĩ, nếu Lâm Hoán Khê cũng đeo thứ đó trên rốn, nhất định là dễ nhìn hơn cô ta.

"Tôi đi tắm đây." Mễ Tử An liếc Tần Lạc rồi bươc vào nhà tắm.

"Chờ một chút." Tần Lạc gọi.

"Gì vậy?" Mễ Tử An quay đầu lại hỏi.

"Tiền."

"...."

o0o

Dưới khách sạn quả nhiên có một cửa hàng tự chọn, bên trong đầy đủ vật phẩm, có đồ ăn, quần áo cùng các loại xa xỉ phẩm, đủ để thỏa mãn yêu cầu của khách hàng.

Tần Lạc trước tiên bước vào khu quần áo phụ nữ, các mỹ nữ phục vụ mặc đồng phục kẻ caro lập tức chạy lại chào Tần Lạc rồi ân cần hỏi có cần họ giúp đỡ hay không.

"Tôi muốn mua một cái quần." Tần Lạc nói. Rồi đữa cỡ quần cho nhân viên phục vụ xem.

"Tiên sinh, ngài muốn kiểu nào?"

Tần Lạc nghĩ một chút, nói: "Thế nào cũng được."

"Ngài muốn loại mốt hay là loại bình thường?"

"Thế nào cũng được."

Nhân viên phục vụ có chút khó xử, nói: "Tiên sinh, có kiểu dáng nào mà ngài thấy vừa mắt không?"

Tần Lạc liếc một vòng, sau đó tiện tay chỉ vào một cái quần bút chì, nói: "Cái đó đi."

Hắn từng thấy Lệ Khuynh Thành mặc loại quần này, cho nên lựa chọn đầu tiên chính là nó.

Tần Lạc lại chọn một cái áo sơ mi màu trắng, sau đó thì nhìn khu nội y đến phát ngốc.

Lúc này, trong đầu hắn đột nhiên dâng lên vô số sự tích anh dũng của các bậc tiên liệt.

Đổng Tồn Thụy vào thời khắc cuối cùng liều mình cho nổ công sự, Khâu Thiếu Vân để tránh bạo lộ, thân thể tùy ý thiêu trong lửa, giới nữ lưu của Giang Tả đối mặt với địch nhân liều chết chứ không hàng... Mình đi mua đồ lót cho con gái thì có gì ghê gớm lắm đâu?

Tần Lạc bước tới trước quầy đồ lót, nói với một nữ phục vụ thân hình cao cao, khí chất xuất chúng: "Tiểu thư, cho tôi đồ lót cỡ C, màu đen nhé."

Tiểu thư bán hàng trừng mắt nhìn Tần Lạc, hỏi: "Tiên sinh, anh chắc là muốn cỡ C chứ?"

"Chắc." Tần Lạc gật đầu, trên tờ giấy viết rõ là C mà. Hắn không hiểu Anh văn, nhưng chữ C của ABC thì hắn nhận ra.

"Được, xin đợi một chút." Tiểu thư bán hàng nhìn Tần Lạc với ánh mắt quái dị, bước nhanh tới quần hàng.

"Cô ta sao lại nhìn mình như vậy nhỉ?" Tần Lạc nghĩ, chẳng lẽ trước đây không có nam nhân tới mua đồ lót nữ à?

Đợi khi nghĩ lại một lượt những lời nói của mình, mới phát hiện ra vấn đề.

Khi trả tiền, hắn giả vờ vô ý nói với tiểu thư bán hàng: "Kỳ thực tôi mua cho bạn, không phải tôi mặc."

"Tiên sinh, không sao đâu, kỳ thực hiện tại rất nhiều nam sinh thích mặc cái này, đây là một loại thời thượng mà."

"..."

Ở khu thực phẩm cách đó không xa, hai nam nữ trẻ tuổi giả vờ mua hàng đang liếc trộm về phía Tần Lạc. Mà bên trong xe mua hàng cỡ nhỏ của họ, một cái máy chụp ảnh đang chĩa về phía Tần Lạc mà chụp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất