Chuyện danh y đường kê đơn thuốc làm người bệnh chết càng ngày càng trở nên căng thẳng, không chỉ có báo chí và truyền hình nói nhiều về đề tài này mà không ít trang web đã được mở ra để cho người vào bỏ phiếu đồng ý hay không đồng ý phế trừ trung y.
Mặc dù mạng lưới người dân yêu nước vẫn còn rất lớn, sô phiếu phản đối cao hơn rất nhiều số phiếu đồng ý phế bỏ trung y. Nhưng với con số hơn mười vạn người kích ủng hộ phế trừ trung y cũng là một con số khiến người ta phải giật mình.
Đây chính là nhằm vào những người đứng đầu Trung Quốc, những người dân trong chính đất nước mình mà lại tán thành phế trừ trung y, điều đó cũng đủ cho thấy trung y đã khiến người dân thất vọng đến mức nào.
Cái bóng ma này tụ ngày càng lớn, che phủ trên đầu những người tin tưởng và yêu thương trung y. Dường như có một bàn tay vô hình ở đằng sau điều khiển mọi chuyện, định hướng những suy nghĩ của bọn họ vậy.
Bởi vì Bối Bối ăn nói đâu ra đấy nên người trong nhà mới không chịu ảnh hưởng của chuyện này nữa mà ăn một bữa sáng ngon lành.
Sau khi ăn xong, Bối Bối được người làm đưa đến cô nhi viện. Lâm Hoán Khê vội vàng đến làm việc ở công hội trung y. Tần Lạc sau khi liên lạc với Minh Hạo đã chạy tới cục cảnh sát gặp hắn.
"Chuyện có chút khó giải quyết đây". Người phụ trách vụ án này là trưởng ban điều tra xét xử Lý Tiểu Cương vừa nói. Hắn đang cầm một chén trà, thỉnh thoảng lại nhấp một miếng nước rồi nói: "Chúng tôi cũng hiểu rằng việc này vô cùng trùng hợp, chúng tôi cùng hoài nghi Quản Tự có liên quan đến sự việc này. Nhưng chúng tôi không tìm được bất kỳ chứng cứ gì cả".
"Chuyện đã quá rõ ràng rồi còn gì, người chết do tỏ tình không thànhm nên uống nhiều rượu. Bởi vì không có thói quen ngủ qua đêm ở ngoài nên rạng sáng lái xe trở về nhà. Hàng năm ở Yến Kinh này cũng phải có mấy ngàn vụ tai nạn xe cộ xảy ra, loại chuyện này cũng không khiến cho người khác cảm thấy kỳ lạ lắm. Bộ phận pháp y đã giải phẫu trong dạ dày người chết cũng không hề phát hiện ra vật gì khả nghi cả, nhưng nồng độ cồn thì rất lớn".
Nghe xong Lý Tiểu Cương phân tích tình hình vụ án, Minh Hạo quay sang phía Tần Lạc hỏi: "Anh thấy thế nào?"
"Các anh mới là chuyên gia trong việc điều tra các án tử, chứ tôi thì đâu có hiểu được chuyện đó". Hình như chuyện lần này đưa mọi người quanh quẩn mà đi vào ngõ cụt. Cho dù mọi người có nghi ngờ Quản Tự có liên quan đến vụ án mạng này thì cũng không có bất cứ chứng cứ gì chứng minh là hắn phạm tội cả.
Nếu như quả nhiên là hắn đã xuống tay thì hắn nhất định cũng đã lo chu toàn mọi chuyện, không lưu lại bất cứ sơ hở nào. Thậm chí, ngay cả việc tỏ tình của bạn hắn cũng đã được tính toán đến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Người này rất thông minh, nghĩ lại cũng làm cho người ta cảm giác được hắn có một trái tim băng giá.
Hơn nữa, hắn còn có hành động ra tay với chính bạn bè của mình sao? Tối hôm qua bọn họ còn cùng nhau ăn cơm, quan hệ hẳn là rất thân thiết mới đúng chứ.
Chẳng lẽ, Lý Lệnh Tây đã phát hiện ra điều gì sao? Nên mới tạo cho hắn một vụ tai nạn xe hơi để bịt đầu mối?
Bây giờ xem ra điều quan trọng là phải tìm ra động cơ phạm tội của Quản Tự.
Khi Tần Lạc cùng Minh Hạo đi về phía bãi đỗ xe của cục cảnh sát, nhìn thấy đám người Quản Tự, Lăng Vẫn, Lăng Tiếu, Trữ Toái Toái phía sau cửa lớn, đang có vài chiếc xe Audi từ từ tiến đến.
Xe chưa dừng hẳn Quản Tự đã dẫn đầu ra nghênh đón, Lăng Tiếu và Trữ Toái Toái cũng nhanh chân bước theo, ngược lại mặc dù không quen biết gì Tần Lạc nhưng Lăng Vẫn hơi quay đầu mà thoáng nhìn về phía Tần Lạc.
"Trước đây cha của Lý Lệnh Tây làm việc trong ủy ban trung ương, mấy năm trước được giao cho chức thị trưởng của Minh Hải". Minh Hạo đứng bên cạnh Tần Lạc nói.
Tần Lạc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắm của Trữ Toái Toái tiều tụy, chắc hẳn cô ấy đã vô cùng thương tâm. Tần Lạc cũng muốn đến bên cạnh cô an ủi vài câu, nhưng mà hắn biết mình không phải là nhân vật được đám người đó hoan nghênh lắm, cho nên, hắn biết rằng có tới cũng không giúp được gì nên thôi.
"Lý Lệnh Tây chết cũng thật là oan uổng". Tần Lạc cảm thấy hơi buồn mà nói. "Tôi đã có tiếp xúc với hắn, tính tình hắn táo bạo, hay nổi giận, rất dễ bị kích động. Người như vậy lòng da không phải thâm độc, cũng không phải xấu xa lắm".
"Đúng vậy". Minh Hạo gật đầu đồng tình. "Thật đáng tiếc".
"Tôi đi giải quyết chút chuyện của công hội trung y đây. Anh cũng nhanh chóng nghĩ cách giải quyết chuyện danh y đường đi nhé. Chuyện này không thể kéo dài lâu được". Tần Lạc nói.
"Tôi hiểu. Gia đình người bị chết đã thương lượng ổn vấn đề đền bù, điều kiện mặc dù có hơi hà khắc một chút nhưng tôi nghĩ Quản Tự sẽ không có ý kiến gì. Bây giờ tôi muốn nghĩ biện pháp chính làm sao dẹp loạn giới truyền thông kìa". Minh Hạo nói.
Khi Tần Lạc đang ngồi taxi để quay về công hội trung y thì điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên.
Số máy hiển thị là một số lạ…
"Tần Lạc à?" Từ trong điện thoại vang lên giọng một người đàn ông nặng nề.
"Là tôi đây" Tần Lạc nói.
"Tôi muốn gặp anh". Người đàn ông nói thẳng ý muốn của mình.
Tần Lạc hướng mắt ra ngoài cửa sổ mà nói: "Vậy tôi ngồi ở quán cà phê dưới Kinh Hoa building chờ anh nhé".
"Được". Người đàn ông nói xong liền cúp điện thoại.
Tần Lạc cất điện thoại đi rồi nói với tài xế: "Anh hãy dừng ở chỗ này đi".
Không có tâm trạng nhìn ngắm cô bồi bàn xinh đẹp tóc vàng mắt xanh mặc trang phục truyền thống, Tần Lạc chọn luôn cho mình một vị trí ngồi, sau khi gọi một tách hồng trà liền ngồi yên lặng chờ đợi.
Hắn không rõ vì sao người này lại gọi điện thoại cho mình. Nhưng đó là một hành động tốt.
Có lẽ hắn biết một số chuyện gì đó.
Không lâu sau,một người đàn ông với thân hình cao lớn đi đến.
Hắn cũng không hề để ý đến mấy cô bồi bàn nhiệt tình niềm nở, sau khi nhìn lướt qua khung cảnh bên trong quán cà phê liền đi nhanh tới bàn của Tần Lạc.
"Anh muốn uống gì?" Tần Lạc đẩy quyển menu tới trước mặt Lăng Vẫn.
"Không cần!" Lăng Vẫn nói.
"Tôi không nghĩ rằng anh tìm tôi". Tần Lạc nói.
"Tôi muốn biết chân tướng. Các anh đã tìm thấy chân tướng là ai chưa?" Lăng Vẫn hỏi.
"Anh cũng nghi ngờ Quản Tự à?" Tần Lạc cười hỏi lại.
"Tôi chỉ muốn có câu trả lời". Lông mi Lăng Vẫn vắt cùng một chỗ, trên mặt hắn không có chút biểu lộ gì khiến cho người ta không thể nhìn ra tâm trạng của hắn lúc này.
"Nếu như thật sự chuyện này là do hắn làm thì sao? Tần Lạc hỏi.
"Lúc đó hẵng hay".
"Được rồi. Có tin tức gì tôi sẽ báo cho anh được chứ? Anh không đi cùng tiếp đón cha mẹ Lý Lệnh Tây mà lại lén lút chạy tới gặp tôi, nhất định không phải chỉ là để biết một tin tức đơn giản như vậy.
"Rạng sáng ngày hôm nay, khoảng hai giờ sáng bốn mươi sáu phút, Lý Lệnh Tây đã gọi điện cho tôi. Hắn hỏi tôi cso tin Quản Tự hay không. Tôi nói tin, hắn nói hắn cũng tin, ngày mai muốn cùng Quản Tự nói chuyện, và đến hai giờ năm mươi chín phút thì xảy ra tai nạn xe". Lăng Vẫn trong lòng vẫn rối bời không thể tiêu tan nên quyết định đến nói cho Tần Lạc nghe.
"Hắn có nói muốn cùng Quản Tự nói chuyện gì không? Tần Lạc hỏi.
"Không".
"Xem ra, hắn nhất định đã biết bí mật gì đó của Quản Tự". Tần Lạc nói.
"Đó cũng chỉ là suy đoán của anh". Lăng Vẫn nói.
" Nếu như anh không đoán như vậy thì anh cố tình chạy tới đây nói với tôi những lời này làm gì?" Tần Lạc châm chọc nói.
"Nhóm bạn thân chúng tôi có năm người, tôi không tin là hắn lại làm như vậy. Tôi càng không muốn mình bị lừa gạt. Cho nên, tôi mới quyết định nói chuyện này với anh, nhờ anh giúp tôi tìm ra câu trả lời". Lăng Vẫn nói. "Nếu như là tôi hiểu lầm Quản Tự thì tôi sẽ đến xin lỗi hắn, nhưng nếu như đúng là hắn đã làm chuyện đó thì không còn gì để nói nữa".
Tần Lạc nâng tách hồng trà lên, nhìn Lăng Vẫn hỏi: "Tại sao chuyện này anh không nói cho cảnh sát?"
"So với cảnh sát thì anh đáng tin hơn". Lăng Vẫn trả lời.
Dứt lời, Lăng Vẫn đứng dậy, giống y như lúc đến, sống lưng thẳng, ngẩng cao đầu bước đi ra ngoài quán.
Tần Lạc ngồi ngây ra nhìn bóng Lăng Vẫn đi khuất, sau đó nhẹ nhàng thở dài.
Ngay cả đến bạn thân như vậy mà cũng không buông tha, rốt cuộc hắn muốn cái gì đây?"
Quản Tự đẩy cánh cửa phòng ra, đang chuẩn bị bật đèn thì bỗng thấy trong phòng có mùi khói thuốc.
"Ai đấy?"Quản Tự đưa tay vào trong lòng.
"Là tôi". Một người đàn ông nói tiếng Anh trả lời.
"Cách" một tiếng giòn vang, phòng khách bật sáng, một người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế salon hướng nhìn Quản Tự mỉm cười.
"Tôi nói rồi, đến thì phải báo trước cho tôi, mà anh không nên đến gặp tôi ở đây". Quản Tự tức giận nó. "Đặc biệt là trong thời điểm quan trọng như lúc này".
"Nhưng tôi có cảm giác nhất định phải tới gặp anh". Người đàn ông cao lớn vừa cười vừa nói. Hắn vẫn dùng tiếng anh nói chuyện với Quản Tự, hai người đối đáp như cháo chảy, căn bản là không có trở ngại gì về ngôn ngữ.
"Đã xảy ra chuyện gì à?" Quản Tự cởi bỏ áo khoác rồi tiến đến ngồi đối diện người đàn ông cao lớn hỏi.
"Người bạn thân thiết của anh Lăng Vẫn đã đi gặp người kia. Vào lúc chiều nay". Người đàn ông cao lớn nói giọng châm chọc. "Ngay cả hắn cũng muốn phản bội anh sao?"
Quản Tự trong lòng cả kinh. Xem ra, dù hắn giải thích như vậy cũng không thể làm cho Lăng Vẫn từ bỏ mối nghi ngờ. Hơn nữa, hắn lại chọn một cách chuẩn xác nhất.
"Như vậy cũng xem là phản bội sao? Tôi bình thường chẳng phải là đang lợi dụng hắn còn gì?" Quản Tự vừa cười lạnh vừa nói.
"Đúng vậy. Tình bạn của người Trung Quốc các anh thật là kỳ lạ". Người đàn ông cao lớn vừa cười vừa nói. "Hắn biết chuyện gì sao? Có muốn xử lý hắn không?"
"Anh điên rồi sao? Hắn ta là quân nhân đấy". Quản Tự trách mắng. "Hơn nữa, hắn là quan quân".
Người đàn ông cao lớn bĩu môi vẻ khinh thường mà nói: "Vậy thì sao? Chẳng lẽ anh có cách nào hay hơn?"
"Chuyện này tôi đã biết rồi. Anh không nên nhúng tay vào. Nếu như không có chuyện gì thì xin anh đừng đến đây làm phiền tôi".
Người đàn ông cao lớn đứng dậy nói: "Quản Tự, nhiệm vụ này sắp hoàn thành, tốt nhất là anh nên cẩn thận một chút. Ngàn vạn lần không nên chủ quan với những kẻ dối trá. Anh hẳn là biết rằng, đời này anh không bao giờ rời khỏi tổ chức được".
"Còn có chuyện gì nữa không?" Quản Tự sắc mặt không thoải mái hỏi.
"Chúc anh may mắn". Người đàn ông cao lớn cười cười, rồi hướng về phía cửa rời đi.
Quản Tự thả người nằm lên ghế salon, lấy tay xoa xoa huyệt Thái dương. Sau khi nghe tin tức xấu hắn có cảm giác đầu đau vô cùng.
Suy nghĩ một lúc, hắn ngồi dậy, cầm lấy chiếc di động trên mặt bàn bấm số gọi.
"Lăng Tiếu à? Bây giờ cô có rỗi không? Có thể đến đây nói chuyện với tôi không?"