Bởi vì thời gian gấp gáp, không đủ thời gian để Mễ Tử An tìm chỗ thay đổi y phục, cũng may bên trong xe rất rộng nên có thể tiến hành thay đổi quần áo trong đó. Bên trong xe còn có một cô gái trẻ. Tên là Lâm Đạt phụ trách việc trang điểm và kiểu tóc cho Mễ Tử An.
Ngay sau khi Mễ Tử An lên xe, chiếc xe liền chạy đi. Lâm Đạt cùng Mễ Tử An thì bận rộn với việc trang điểm, thay y phục.
"Tần tiên sinh là người ở đâu?" Chị Tinh cảnh giác nhìn Tần Lạc, giống như hắn là loài lang sói khoác tấm da người, đang nhe nang, há miệng, bất kỳ lúc nào cũng nhào tới cắn bảo bối Mễ Tử An của chị ta.
"Người Trung Quốc". Tần lạc trả lời.
"Ừ, tiên sinh làm nghề gì?"
"Thầy thuốc". Tần Lạc trả lời. Lần trước hắn ở Đài Loan chữa bệnh cho Mễ Tử An, là do mễ Tử An lém tìm đến hắn, ngay cả người đại diện của mình nàng cũng giấu giếm vì vậy đương nhiên chị Tinh không biết Tần Lạc và Mễ Tử An quen nhau trong trường hợp nào.
"Thầy thuốc?" Chị Tinh nhìn Tần Lạc chằm chằm sau đó đột nhiên bừng tỉnh nói: "Tiên sinh chính là thầy thuốc tọa chẩn do Khuynh THành Quốc Tế mời ư? Người làm rung động Đài Loan sao?"
"Tôi là Tần Lạc". Tần Lạc vừa cười vừa nói.
"Hì hì, tôi đã nghe qua đại danh của tiên sinh. Mấy ngày hôm nay báo chí Đài Loan đăng rất nhiều tin về anh. Từ trước tới nay An An khôgn tham gia các hoạt động buôn bán, đột nhiên một buổi tối cô ấy kêu gọi bạn bè tới cổ vũ cho Khuynh Thành Quốc Tế. Lúc đó tôi rất buồn bực. Tôi vẫn cứ tưởng nhân là môi quan hệ thân thiết của An An và Trần Tu Tuyền. Bây giờ tôi nhất định anh chính là nguyên nhân, đúng không?"
"Có một chút". Tần Lạc khiêm nhường nói. Mễ Tử An nguyện ý hỗ trợ hoàn toàn là vì mối quan hệ với Tần lạc, hay nói cách khác là bởi vì do Tần Lạc uy hiếp.
"Vậy anh cùng An An chỉ có quan hệ bạn bè thôi sao?" Chị Tinh thẳng thắn hỏi. "Xin thứ cho tôi đã hỏi thẳng như vậy. Tôi không còn cách nào khác, lần này chúng ta nhất định phải cẩn thận. Đương nhiên tôi cũng không phản đối việc hai người ở cùng với nhau. Ý của tôi là nếu như hai người có quan hệ đó, hai người nhất định phải nói cho tôi biết".
"Chúng tôi là". Tần Lạc nghĩ phải quay đầu nhìn Mễ Tử An đã, không ngờ hắn bị một đôi tay kéo lại.
"Ha ha, tôi quên mất là cô ấy đang thay quần áo". Tần Lạc xấu hổ nói.
Chị TInh cười nói: "Tôi thì không quên".
"Chúng tôi chỉ có quan hệ bạn bè bình thường". Tần Lạc không nhìn thẳng vào chị Tinh. Mặc dù người phụ nữ này dung mạo rất bình thường nhưng như vậy có thể tránh cho đôi mắt hắn bị nhiễu loạn. "Không như chị nghĩ đâu".
"Nếu mà như vậy thì không thể tự tiện ngắm nhìn".
"Đúng vậy". Tần Lạc nói.
"Anh có biết tại sao An An muốn đưa anh tới đó không?" Chị Tinh nhìn Tần Lạc hỏi.
"Biết". Tần Lạc gật đầu. "Chắc hẳn là có liên quan tới một người đàn ông nào đó".
"Anh nguyện ý giúp đỡ?"
"Tại sao lại khôgn chứ? MỄ Tử An là bạn tôi". Tần Lạc nói. "Hơn nữa An An đã hứa sau khi xong chuyện chị ấy sẽ mời tôi đi ăn món ăn Trung Quốc". Text được lấy tại http://truyen360.com
"Tần tiên sinh, tôi không thể không nhắc nhở anh. Đối thủ của anh là một người đàn ông rất có thế lực. Ở Hàn Quốc anh ta giống như một vị thần. Chưa có bất kỳ ai có can đảm trêu chọc anh ta".
Tần Lạc cười nói: "Tôi đã đắc tội với cả một quốc gia, chẳng lẽ tôi còn lo lắng đắc tội với một người nữa hay sao?"
"Đắc tội với một quốc gia?" Chị Tinh nghi hoặc. Khi chị xem báo thì chỉ thích đọc bản tin giải trí, không để ý tới tin tức khác nên không hiểu rõ chuyện thời sự nóng bỏng Trung y Trung Quốc và Hàn y khiêu chiến với nhau. cho dù chị ta có chú ý tới thì cũng không nghĩ người đàn ông có vẻ mặt hiền lành luôn mang theo nụ cười này có liên quan gì tới chuyện đó. "Câu nói đó thực sự rất phô trương".
Tần Lạc cười nhưng không nói gì.
"Tôi rất bội phục sự dũng cảm vi bạn bè mà trả giá của anh thế nhưng tôi vẫn muốn nói người đàn ông kia không phải là người dễ trêu chọc".
"chị Tinh, chị nghĩ sự việc nghiêm trọng vậy sao? Tần Lạc chỉ cùng tới tham dự bữa tiệc với tôi lần đầu mà thôi. Chẳng lẽ chỉ cần là người đàn ông bên cạnh tôi thì anh ta sẽ nghĩ cách đối phó với người đó sao? Anh ta nghĩ anh ta là ai chứ? Anh ta thực sự cho mình là một vị thần ư?"
"An An, cô bé ngốc nghếch này. Cô không biết tâm tư của đàn ông rồi, đặc biệt là những người đàn ông có quyề, có tiền. Ham muốn chiếm đoạt của bọn người đó cực kỳ mạnh mẽ. Bọn họ không thèm để ý tới những người đàn ông khác. Bọn họ sẽ không thích cảm giác này".
"Nếu như Lee Chengming là một người như vậy, tôi cần phải sớm phân định rõ ranh giới với anh ta". Mễ Tử An nói. "Tần Lạc, anh có sợ không?"
"Chẳng lẽ chị không biết, đàn ông tối kỵ nhất là không chịu được sự kích động sao? Vốn tôi cũng có chút sợ hãi nhưng vì chị đã hỏi như vậy thì dù trong lòng tôi rất sợ hãi tôi cũng sẽ nói là không". Tần Lạc trêu chọc nàng.
"Tốt lắm. Anh cứ đi cùng với tôi". Mễ Tử AN cười nói.
Người giàu có luôn có cách hưởng thụ không giống như người bình thường. Bọn họ thích phô trương nhưng lại khôgn thích những chỗ ồn ào, gây huyên náo. Bọn họ càng không thích người khác cũng giống như bọn họ , đặc biệt là một số người thích mình giống như người không có tiền.
Vì vậy chiếc xe chạy thẳng ra ngoại thành, tới một sơn trang phong cảnh hữu tình nằm gần bờ biển thì mới dừng lại trước cửa. Chị Tinh đưa ra một cái thiếp mời màu vàng óng ánh, những vệ sĩ ở cổng mới nâng cánh cổng điện tử lên.
Hương hoa, tiếng côn trùng kêu, thực sự đúng là cảnh điền viên. Từng dãy đèn trang trí hai bên lối vào, soi sáng tòa trang viện như giữa ban ngày.
Xe cứ chạy thẳng vào dọc theo con đường nhỏ trải xi măng khoảng hai ba phút, tới trước cửa một biệt thự cao cấp, đèn đuốc sáng trưng thì mới dừng lại.
Một vệ sĩ gương mặt ưa nhìn, mặc âu phục màu đen bước tới mở cửa xe. Tần Lạc và chị Linh xuống xe trước.
Tiếp theo nhân vật chính Mễ Tử An mới xuất hiện.
Mái tóc vấn cao sang hai bên, lại có những lọn tóc lòa xòa xuống gương mặt nàng.
Màu da trắng nõn, miệng xinh xắn, mũi mượt mà, mắt màu tím đậm chính là những điểm thu hút ánh ắmt của người khác nhất trên gương mặt nàng, cũng bởi vì ánh mắt của nàng vô cùng quyến rũ nên chỉ cần ai chạm vào ánh ắmt của nàng cũgn như có cảm giác vô cùng hồi hộp.
Nàng mặc một chiếc váy dạ hội màu đen. Một bên vai được tô điểm thêm một đóa hoa lụa màu đen, một bên vai để trần để lộ làn da mịn màng đẩy giác quan của mọi người lên tới cực hạn.
Ngay khi Mễ Tử An vừa xuất hiện đã thu hsut sự chú ý của mọi người chung quanh.
Tần Lạc cũng ngây ngẩn cả người.
Khi trước Mễ Tử An thay đổi quần áo trên xe, Tần lạc xấu hổ không dám quay đầu ra sau nhìn. sau khi Mễ Tử An thay trang phục xong, hắn lại không có cách nào nhìn thấy nàng vì bên trong tối thui, trong xe không bật đèn nên dù hắn đã mấy lần quay đầu nhìn nhưng không làm sao nhìn thấy Mễ Tử An trong trang phục và kiểu tóc mới.
Dây là bím tóc nhỏ trên đầu của Mễ Tử An sao?
Đây là thân hình có mùi khác lạ của Mễ Tử An sao?
Đây là một Mễ Tử AN tính tình thô bạo ăn nói thô lỗ sao?
"Thế nào?" Mễ Tử nhìn thấy vẻ thẫn thờ của Tần Lạc khi nhìn nàng liền hỏi nhỏ.
"Lưu mang đột nhiên biến thành thục nữ, chưa kịp thích ứng". Tần Lạc cười nói.
"Anh!" Mễ Tử An làm bộ muốn đánh Tần Lạc.
"Đừng đánh. Tất cả mọi người đang nhìn chị kìa". Tần Lạc vội vàng nhắc nhở.
"Bọn họ sẽ nhanh chóng nhìn anh". Mễ Tử An nói. Vừa nói nàng vừa thân mật ôm cánh tay Tần Lạc.
Quả nhiên ngay khi Tần Lạc đỡ Mễ Tử AN bước đi, hắn lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Phải biết rằng Mễ Tử An là một người rất khác thường. Tính cách của nàng rất quái dị, nàng rất ít khi gặp gỡ bạn bè. Trong những mối quan hệ của mình nàng có rất ít bạn bè thân thiết, lại càng không có bạn trai.
Từ khi nàng nổi danh đã nhiều năm mà vẫn không xảy ra tai tiếng gì đó cũng là do nguyên nhân này, thậm chí có người nghi ngờ nàng là một người đồng tình luyến ái. Tin đồn này xuất hiện đã nhiều năm cho tới tận bây giờ vẫn thường xuyên có người đàm tiếu về chuyện này của nàng.
Hôm nay khi tới tham dự buổi dạ tiệc này nàng đã dân theo một người bạn trai, hơn nữa còn rất thân mật với người đó. Chẳng lẽ nàng muốn công khai tình yêu của mình với giới truyền thông sao?
Người đàn ông này là ai?
"Không cần phải đi như thế này. Tôi tới đây giúp chị ngăn cản một người đàn ông, chứ không phải giúp ngăn cản tất cả những người đàn ông hâm mộ chị". Tần Lạc nói.
"bọn họ chỉ thích âm nhạc của tôi. nếu như chúng ta bị giới truyền thông chụp ảnh, tôi và chị sẽ bị đăng báo".
Tần Lạc nóng vội. Chị Tinh càng nóng vội hơn.
Chị ta đứng bên cạnh ứng phó với những câu chào hỏi của người xung quanh rồi thì thào với Mễ Tử An: "Bà cô của tôi ơi, tiểu tổ tông của tôi ơi, cô tha cho tôi đi, có rất nhiều người đang nhìn".
QUang minh chính đại xuất hiện như này sẽ không ai hoài nghi. Nếu cứ giấu giấu giếm giếm, nói không chừng đám phóng viên lại càng nghi ngờ chúng tôi có quan hệ thân mật với nhau". Mễ Tử An giải thích.
"Nhưng mà, ôi. Thôi quên đi. Nếu có phóng viên hỏi, hai người cứ trả lời là bạn bè bình thường. Có chết cũng không thừa nhận, tuyệt đối không thể nói ra".
Ngay khi bước vào đại sảnh tráng lệ. Tần Lạc bị ánh sáng trắng của những ngọn đèn làm lóa mắt. hắn nheo mắt một lúc rồi mới dần dần thích nghi với khung cảnh chung quanh.
Mễ Tử An cực kỳ nổi tiếng. Liên tiếp có những người đàn ông, phụ nữ tay cầm ly rượu đi ngang qua gật đầu chào hỏi nàng. Đặc biệt có một số thanh niên, gia thế có vẻ cao sang nhưng khi nhìn thấy Mễ Tử An vẫn khá kích động.
Vì bọn họ nói với nhau bằng tiếng Hàn nên Tần Lạc không hiểu gì. Một người phụ vụ băng tới, một khay trên đó có một ly rượu hồng, Tầm Lạc cầm lây nhấm nháp. Trong khi đó Mễ Tử An khi nói chuyện với người khác vẫn cứ ôm chặt cánh tay Tần Lạc làm hắn không sao tách ra lỉnh tới một góc khuất nào đó.
Ngay lúc đó âm thanh ồn ào vang tới.
Tiếp theo đó một người đàn ông khí thế bừng bừng được một đám người tiền hô hậu ủng đi tới gần chỗ hai người.
Người đàn ông này khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, gương mặt rất đẹp trai, mái tóc cắt ngắn, dáng vẻ kiên định làm người khác có cảm giác anh ta rất kiêu ngạo. Anh ta đeo một cặ kính không gọng, che giấu bớt sự sắc sảo của mình khién anh ta trông có vẻ nhã nhặn hơn.
Anh ta mặc một bộ vest đen vừa khít người, ghi lê đen , không đeo cà vạt, hai cúc áo trên cùng mở phanh gây cho người khác cảm giác anh ta cũng khá phong trần.
Gương mặt anh ta cười, nói gì đó với Mễ Tử An nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Tần Lạc.
Mễ Tử An bình tĩnh trả lời sau đó nàng chỉ vào Tần Lạc ở bên cạnh mình giới thiệu: "Chengming, đây là bạn của tôi, Tần Lạc".
"Tần lạc?". Người đàn ông hỏi: "Người Trung Quốc hả?"
"Đúng vậy. Tôi là Tần Lạc, người Trung Quốc". Tần Lạc gật đầu. Hắn không ngờ một thanh niên có vẻ như công tử nhà đại gia lại cũng biết nói tiếng Trung Quốc.
"Ha ha. Người Trung Quốc". Người đàn ông cười, anh ta thân mật cầm tay Tần Lạc, tiến sát tới Tần Lạc, ngay khi thân thể hai người gần như dính sát nhau, anh ta thì thào vào tay Tần Lạc: "Tôi không cần biết anh là người ở đâu. Anh phải nhớ kỹ một chân lý: Không được tranh đoạt người con gái mà tôi muốn".