Đối với một người phụ nữ cử động bất tiện mà nói, chuyện khó xử nhất là đang ngồi trên máy bay đột nhiên lại muốn đi vệ sinh.
Ngay khi cảm thấy 'buồn" Tô Tử một mực nín nhịn, nàng đợi sau khi xuống máy bay sẽ giải quyết vấn đề các nhân của mình sau thế nhưng đột nhiên cơ trưởng chuyến bay thông báo qua loa rằng do thời tiết Yến Kinh không tốt nên máy bay không thể hạ cánh ngay mà phải bay quanh quẩn trên không trung một thời gian ngắn.
Cuối cùng thì sự kìm nén của Tô Tử cũng tới giới hạn cuối cùng.
"Tần Lạc…" Tô Tử đỏ mặt nói.
Tần Lạc bỏ quyển tạp chí trong tay xuống, hắn nhìn Tô Tử và chợt hiểu ra. Tần Lạc nắm tay nàng hỏi: "Em muốn đi vệ sinh hả?"
"Dạ" Tô Tử gật đầu. Mặc dù sau hai lần gặp nhau, nàng đã trao thân thể mình cho người đàn ông này nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ với một số chuyện bí mật tiêng tư.
"Đi, anh sẽ ôm em vào trong đó" Tần Lạc cởi dây an toàn của Tô Tử sau đó hắn bế nàng lên. Một nữ đệ tử Bồ Tát môn ngồi ở ghế sau nhìn thấy hành động của Tần Lạc cũng vội cởi dây an toàn rồi đi theo sau hai người.
Nữ tiếp viên hàng không trong cabin nhìn thấy Tần Lạc ôm một người phụ nữ đi vào toilet, liền đi tới hỏi xem có cần giúp đỡ gì không. Các cô hiểu rằng trên máy bay của mình có một người khác đặc biệt. Khi làm thủ tục đăng ký người khách này đã được một người đàn ông rất anh tuấn bồng trên tay.
Tần Lạc cười nói không có chuyện gì. Hắn biết tính cách của Tô Tử. Với những chuyện như này nàng tuyệt đối không bao giờ để một người không quen biết giúp đỡ nàng.
Trong toilet không có ai, nữ đệ tử giúp mở cửa buồng vệ sinh sau đó nàng đi vào trải chiếc nệm Giả Hủế trên bồn cầu. Tần Lạc bế Tô Tử đi vào, đặt Tô Tử trên chiếc nệm Giả Hủế mềm mại, hắn cười hỏi: "Có cần anh giúp không?"
"Không cần, anh đi ra ngoài đi" Tô Tử nói. Sao nàng không xấu hổ khi để cho một người đàn ông ở lại bên trong toilet của máy bay chứ?
Hơn nữa nơi này khá chật chội, đứng trước mặt một người đàn ông đương nhiên cũng tạo một áp lực lớn lên người đó.
Thực ra Tần Lạc cũng chỉ hoi trêu nàng vậy thôi, hắn cũng không muốn ở lại bên trong vì vậy sau khi đã sắp đặt ổn thoả cho Tô Tử hắn liền rời khỏi toilet, hắn còn đóng cửa lại giúp nàng.
Tần Lạc kiên nhẫn đứng đợi trước cửa toilet cho tới khi một mùi hương nồng đậm từ đằng sau hắn bay tới.
Tần Lạc quay người nhìn, hắn nhìn thấy một phụ nữ đang lặng lẽ đi tới. Người phụ nữ này mặc một chiếc T-shirt màu đen, cổ hình trái tim, bên ngoài là một chiếc áo khoác nhỏ màu đen, một chiếc quần sooc kẻ ô vuông.
Dáng vóc người phụ nữ cao gầy, gợi cảm, tóc xoá ngang vai. Chân người phụ nữ đi một đôi dép lê hiệu Gucci, loại được thiết kế đặc biệt để dùng trên máy bay với số lượng có hạn. Dù đang ở trên máy bay nhưng người phụ nữ vẫn đeo một đôi kính đen giống như kính của phi công, nhìn thoáng qua cũng thấy cô ta có phong cách của một ngôi sao nổi tiếng.
Một người phụ nữ xinh đẹp dừng lại trước cửa phòng toilet thì đương nhiên là vì người đó có nhu cầu cần giải quyết vấn đề của cơ thể mình.
Cô ta liếc mắt nhìn Tần Lạc đang đứng cạnh, rồi ánh mắt nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, chăm chú nhìn cánh cửa phòng toilet, giống như trên mặt cánh cửa có vẽ một bức tranh muôn màu muôn vẻ.
Một phút qua đi, hai phút qua đi, ba phút qua đi.
Sau khi đợi được năm phút, rốt cuộc người phụ nữ không còn kiên nhẫn đợi được nữa, cô ta giận dữ nói: "Rốt cuộc là bên trong có người không vậy?"
"Có người" Tần Lạc quả quyết trả lời.
"Có còn là người không vậy? Đi vệ sinh mà cần nhiều thời gian vậy sao? Bằng ấy thời gian ngay cả vàng thỏi cũng kéo ra hết rồi".
Tần Lạc khó chịu khi thấy người phụ nữ nói như vậy. Hắn lên tiếng: "Tiểu thư, ăn nói phải biết tích đức một chút".
"Tôi tích đức hay không thì có liên quan gì tới anh? Tôi mắng người trong đó có phải là người hay không thì có liên quan gì tới anh? Anh là ai? Anh dựa vào cái gì mà can thiệp vào chuyện của tôi?" Không rõ có phải do bàng quang của người phụ nữ áo đen ứ nghẹn gây khó chịu nên cô ta tức giận, trút tất cả nỗi bực bội lên đầu Tần Lạc.
"Tôi có thể khẳng định với cô rằng cô ấy là người nhưng tôi không thể xác định rõ liệu cô có phải là người hay không?"
"Anh ăn nói cái kiểu gì vậy? Anh có biết tôi là ai không? Anh dựa vào cái gì mà ăn nói kiểu đó với tôi?"
Tần Lạc bật cười trước câu nói của người phụ nữ đó, hắn nói tiếp: "Tôi không cần biết cô là ai. Nếu như cô không học được cách tôn trọng người khác thì cô cũng đừng có mang người khác tôn trọng mình. Cô ăn nói thế nào với người ta thì bọn họ sẽ dùng ngay cách đó để nói chuyện với cô".
Tần Lạc có thể nhận ra thân phận của người phụ nữ này không quá cao sang. Có thể là nhà giàu mới nổi, dựa vào một lần đầu cơ trục lợi đã thu được lợi nhuận cao. Nếu không thì cũng là đám chủ đất địa phương ở miền tây từ sau khi Trung Quốc lập nước đã lũng đoạn các mỏ than, mỏ kim loại để làm giàu bất chính.
Có lẽ cô ta cũng chỉ thuộc vào hai loại người trên.
Những người này đều có một đặc điểm chung giống nhau: cuộc sống của bọn họ thay đổi một cách quá nhanh chóng trong khi đó bọn họ chưa chuẩn bị đầy đủ tinh thần để tiếp thụ vì vậy biểu hiện của những người này rất cuồng vọng, tự cao tự đại. Bọn họ thực sự giống như một ai đó sau khi biết mình trúng số độc đắc đã lập tức trở nên cuồng dại tới mức u mê. So với những nhân vật có cảnh ngộ bất hạnh thì bọn họ không phải những người ngu ngốc nhưng cử chỉ cùng lời nói lại giống như rất ngu ngốc.
"Tôn trọng? Đương nhiên là tôi có tôn trọng nhưng đương nhiên người tôi tôn trọng không phải là anh".
"Vậy cô tôn trọng ai?" Tần Lạc cười hỏi.
"Tôn trọng tôi" Một người đàn ông trung niên đeo kính đi tới cười nói. Ông ta nhìn Tần Lạc thầm đánh giá rồi hỏi hắn: "Cậu có mọc cánh không?"
"Không có" Tần Lạc lắc đầu.
"Cậu có tin bây giờ tôi sẽ mua chiếc máy bay này sau đó bảo người ném cậu ra ngoài máy bay không?" Người đàn ông trung niên cười nhạt hỏi.
"Tôi không tin" Tần Lạc cười vẻ thờ ơ, hắn lắc đầu nói.
Người đàn ông không chịu được khi nhìn vẻ mặt của Tần Lạc, ông ta tức giận nói: "Loại người như mày thuộc về loại nhà quê hủ lậu điển hình. Mày có biết ở Trung Quốc này có bao nhiêu người có thể chưa tới một cái chớp mắt là có thể mua được một chiếc máy bay trở khách siêu âm không? Mày có biết ở Trung Quốc có bao nhiêu người chỉ cần giơ đầu ngón tay lên là mày sẽ bị giết ngay lập tức không?"
"Tôi biết là có rất nhiều nhưng trong đó không có ông".
"Mày…" Người đàn ông tức giận chỉ còn nước hộc máu ra mà thôi.
Tần Lạc cười, hắn không còn hứng thú tiếp tục đấu võ mồm bởi vì hắn đã nghe thấy tiếng xối nước trong toilet, hắn biết Tô Tử đã giải quyết xong và đang gọi hắn đi vào.
Sau khi mở cửa phòng toilet ra, Tần Lạc liền bế Tô Tử, đã mặc lại quần áo đang ngồi trên bồn cầu và đi ra ngoài. Nguồn: http://truyen360.com
Người phụ nữ mặc đồ đen liếc nhìn hai chân Tô Tử rồi cười khẩy nói: "Ồ, thì ra là đồ tàn phế".
Tần Lạc tức giận quay người lại, đôi mắt sắc như dao của hắn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
Người phụ nữ áo đen không ngờ Tần Lạc lại có phản ứng dữ dội như vậy, cô ta kinh hãi khi nhìn thấy ánh mắt như toé lửa của hắn, cô ta sợ hãi hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Tôi nói cho cô biết cô ấy chỉ có vấn đề ở đôi chân còn bản thân cô thì bị liệt não".
"Anh mới là người liệt não ấy".
Người đàn ông trung niên đeo kính thấy bạn gái mình bị sỉ nhục liền phản kích: "Nhãi con, tao không cần biết mày là ai, tao cũng không cần biết mày là người như thế nào. Tao muốn một ngày nào đó mày phải quỳ van xin trước mặt tao".
"Đây cũng là điều tôi muốn nói" Tần Lạc gật đầu nói. Hắn bế Tô Tử đi về ghế ngồi của mình.
"Tần Lạc" Tô Tử vùi đầu vào lồng ngực Tần Lạc.
"Bị chó cắn một cái thôi mà" Tần Lạc cười an ủi. Hắn biết khi ở bên trong toilet Tô Tử đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hắn và người phụ nữ kia.
"Chờ tới khi chân của em bình phục, em nhất định sẽ yêu thương chăm xóc anh" Tô Tử ôm chặt lấy cổ Tần Lạc, nói như khẳng định với nỗi lòng mình.
Trên lối đi hẹp giữa cabin máy bay Tần Lạc lại cảm thấy như bản thân mình đang đi trên một con đường nhỏ tràn ngập hoa của vườn bách thoả.
Đời người tràn ngập niềm vui, hạnh phúc. Khi bạn không may trượt chân ngã vào một đống phân chó. Bạn không nên tức giận, cũng không được ủ rũ chán nản. Khi bạn ngẩng đẩu lên nhìn thì bất chợt phát hiện ra trước mắt mình hoa thơm trảu dài như dệt gấm, hương thơm ngát đất trời.
Sau khi bay vòng quanh một tiếng trên trời, cuối cùng thì máy bay cũng hạ cánh xuống sân bay Yến Kinh.
Tần Lạc bế Tô tử xuống máy bay, đi tới chỗ lấy hành lý bởi vì xe lăn của Tô Tử đã được mang tới đó cùng với hành lý của các thành viên nhất môn, nhị phái nữa.
Trên đường đi thi thoảng Tần Lạc phát hiện ra có nhân viên an ninh, sắc mặt nghiêm túc như chuẩn bị lâm trận với đại địch và một số nhân viên an ninh sân bay thỉnh thoảng lại nói gì đó vào bộ đàm.
Tần Lạc thầm tự hỏi: Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngay lúc đó có một đám đàn ông mặc bộ áo véc màu đen đi tới.
Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên đi tới trước mặt Tần Lạc hỏi: "Đây có phải là Tần Lạc tiên sinh không?"
"Đúng vậy".
"Tôi là Lý Kiện An, phụ trách bộ phận an ninh ở sân bay. Chúng tôi nhận được lệnh phải hộ tống anh ra bên ngoài sân bay" Người đàn ông nói.
"Hộ tống ư?" Tần Lạc ngơ ngác hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao các anh phải hộ tống?"
Lý Kiện An nhìn vẻ mặt của Tần Lạc cười nói: "Vì có rất nhiều bạn của anh tới đón"
"Bạn bè? Tới đón?" Tần Lạc nói: "Cứ coi như là có bạn bè tới đón thì sao phải làm phiền các anh hộ tống chúng tôi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Vấn đề chủ yếu là do có rất nhiều bạn bè của anh tới đón. Chúng tôi sợ xảy ra vấn đề gì tới sự an toàn tính mạng của anh".
Tần Lạc cùng đám người đó đi ra ngoài theo lối đi dành cho vip. Tần Lạc nhìn thấy bên ngoài có những hàng dài, không nhìn thấy đuôi, đông nghịt người đi đón. Hắn nghe thấy tiếng bọn họ gọi tên hắn vang động như núi thở, biển gầm lúc này hắn mới hiểu tại sao sân bay lại cử nhân viên an ninh tới hộ tống hắn ra ngoài, giờ đây hắn cũng mới hiều được câu "anh có nhiều bạn lắm" của Lý Kiện An.
Đúng vậy, hắn có rất nhiều bạn bè.
Bắt đầu từ cửa lối ra cho tới tận cửa chính của sân bây, ngay cả trong đại sảnh rộng lớn cũng tràn ngập người đang chen chúc nhau. Trên tay bọn họ cầm những biểu ngữ hay những tấm bảng viết tay như: "Hoan nghênh anh hùng về nhà" hay như "Tần Lạc, em yêu anh", có cả những tấm áp phích trên đó có in ảnh Tần Lạc mặc trường bào đang đứng trên bàn chủ toạ ở Đại sư quán Trung Quốc ở Hàn Quốc. Dáng vẻ bọn họ kích động, gương mặt đỏ ửng. Có rất nhiều thiếu nữ tuổi teen ngay khi nhìn thấy Tần Lạc xuất hiện thì hai tay ôm ngực, ngất xỉu. Nắm tay bọn họ vung lên, miệng gào lên những khẩu hiệu lộn xộn.
"Tần Lạc, Tần Lạc. Anh hùng Tần Lạc".
"Tần Lạc, người đàn ông kiểu mẫu".
"Tần Lạc, tôi muốn mời anh đi uống rượu".
"Tần là chữ Tần của Tần Hoàng Hán Vũ, Lạc là chữ Lạc của Lạc Thuỷ. Ta là chữ ta trong chúng ta, yêu là chữ yêu của yêu nhau. Anh chính là Tần Lạc".
Tần Lạc ngây ngẩn cả người.
Tô Tử ngây ngẩn cả người.
Các thành viên của nhất môn, nhị phái cũng ngây ngẩn cả người.
Những hành khách cùng chuyến bay với Tần Lạc cũng ngây ngẩn cả người. Bọn họ hoàn toàn không ngờ trên cùng chuyến bay với mình lại có một nhân vật cực kỳ nổi tiếng.
Đôi nam nữ có xung đột trên máy bay với Tần Lạc thì trợn mắt há hốc mồm. Người đàn ông nâng kính lên hỏi: "Anh ta là ngôi sao điện ảnh nào vậy?"