Trên tường trong văn phòng của Thái công Dân không có treo những bảng hiệu nhã nhặn như: Tập trung trí tuệ, càng không có treo những khẩu hiệu kiểu như: Không được hồ đồ mà trên đó chỉ treo một tấm biển viết ngay ngắn theo kiểu chữ Lệ: Vì nhân dân phục vụ.
Nét chữ đen đậm, nhìn vào rất có lực, cứng cáp làm cho người ta cảm thấy rất có trọng lượng. Không có ký tên, không biết là người viết chữ này không thèm ký hay là không muốn ký nữa.
sau khi Thái Công Dân đi vào văn phòng làm việc của mình thì việc thứ nhất chính là rửa chén pha trà. Đây vốn là phần việc của thư ký nhưng bất kỳ lúc nào khi trong phòng không có khách, Thái Công Dân cũng tự tay làm mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Khi Hậu Vệ Đông mới tới, anh ta không hiểu thói quen này của Thái công Dân. Ngày nào anh ta cũng dành ra nửa tiếng để giúp Thái Công Dân thu dọn văn phòng, pha trà và nói đây là bổn phận của thư ký nhưng Thái công Dân chỉ nói một câu, Hậu Vệ Đông không dám tiếp tục làm vậy nữa.
Thái Công Dân nói với Hậu Vệ Đông: Đây là công việc của người làm, không phải là công việc của thư ký. Ta tuyển cậu làm thư ký là để giao cho cậu làm những chuyện quan trọng hơn chứ không phải để bưng trà rót nước.
Sau khi pha trà xong, theo thói quen Thái Công Dân thường xem qua một số báo chí trong và ngoài nước thư ký đã chuẩn bị sẵn, thế nhưng hôm nay ông lại không đọc báo mà mở ti vi trong văn phòng để xem.
Không cần đổi sang kênh chuyên biệt. Trên màn hình tivi là bản tin về chuyện hôm qua Tần lạc về nước và được dân chúng cuồng nhiệt chào đón, trong đó có cảnh tượng một đoàn xe dài vô tận thoạt trông vô cùng hoành tráng. Nếu những chiếc xe hơi đó không có đủ loại màu sắc, to nhỏ khác nhau thì thực sự trông giống như một buổi duyệt binh của bên quân đội.
Thư ký Hậu Vệ Đông đi vào báo cáo công việc nhìn thấy thủ trưởng của mình đang ngồi xem tivi, anh ta liền lặng lẽ đứng bên cạnh.
Thái Công Dân không nhìn Hậu Vệ Đông, ông chỉ vào ghế salon bên cạnh. Hậu Vệ Đông hiểu ý, anh ta ngồi xuống cùng xem tivi với Thái Công Dân.
Ngay khi bản tin đó kết thúc đài truyền hình chuyển sang bản tin khác, Thái Công Dân liền cầm điều khiển từ xa tắt tivi.
"Cậu thấy thế nào?" Thái Công Dân nhìn Hậu Vệ Đông hỏi.
Hậu Vệ Đông cười nói: "Rất ấn tượng nhưng cũng rất hợp lòng người. kiểu đón tiếp như vậy mấy năm gần đây rất hiếm gặp".
"Đúng vậy. Ta cũng rất thích". Thái công Dân gật đầu.
"Đó là bộ trưởng thích điều giản dị". Hậu Vệ Đông cười, vỗ mông ngựa. Nếu bộ trưởng của một đất nước thích những cảnh hoàn tráng đương nhiên rất dễ dàng đạt được, chẳng qua bộ trưởng Thái là người thích giản dị, không thích sự phô trương, xa hoa lãng phí. Vấn đề là Hậu Vệ Đông nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Thái Công Dân lại sắp đặt sự đón tiếp Tần lạc rầm rộ như vậy.
"Khi ta bảo cậu thông báo tin tức về nước của Tần lạc với giới truyền thông là ta đã nghĩ tới khả năng hiệu triệu của Tần Lạc sẽ mang tới cho chúng ta một bữa tiệc nhưng ta thực sự không ngờ khả năng hiệu triệu của Tần Lạc lại lớn đến như vậy". Thái công Dân cười nói: "Rất tốt , như vậy những nỗ lực của Tần lạc đã không uổng phí. Ước mơ của cậu ấy sắp thành hiện thực".
"Bộ trưởng, lần này Tần lạc đã hoàn thành nhiệm vụ vô cùng viên mãn. Chúng ta cũng nên thưởng thế nào cho tương xứng chứ?" Hậu Vệ Đông hỏi. Trong cuộc thi đấu y học cổ truyền giữa Hàn y và Trung y, anh ta giữ vai trò liên lạc, cũng chính là một trong những người chịu trách nhiệm. Bây giờ cuộc thi cũng sắp kết thúc, đại anh hùng Tần Lạc ca khúc khải hoàn về nước trước. thực sự chuyện ban thưởng cho người anh hùng này cũng là chuyện vô cùng đau đầu".
"Tôi đã thưởng cho cậu ấy". Thái Công Dân cười nói.
"Đã thưởng rồi sao?" Hậu Vệ Đông không hiểu.
"Cậu ấy có tiền, rất nhiều tiền. Cậu ấy cũng không phải người làm chính trị vì vậy không thể thăng chức cho cậu ấy". Thái Công Dân kiên nhẫn giải thích. Tất cả những người làm thư ký cho ông đều biết bản thân ông là một lãnh đạo rất hòa nhã. "Vì vậy ta quyết định phong cậu ấy làm một anh hùng của đất nước".
"Anh hùng đất nước ư?" Hậu Vệ Đông nhớ tới tình huống ngày hôm qua thì chợt hiểu ra.
Được lòng dân, có danh tiếng, lại thêm được cấp trên ủng hộ, cùng với sự giúp sức của giới truyền thông. Một người như vậy mà không thể trở thành anh hùng saoß
"Vậy là ban thưởng rất hậu" . Hậu Vệ Đông tán dương.
"Cậu ấy đã hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn nhưng cũng gây ra rất nhiều rắc rối". Thái Công Dân vờ tức giận nói: "Hơn nữa ngay khi quay về lại không tới thăm lão già này, cũng không cả gọi điện thoại báo tin lấy một câu. Tần Lạc không tới thì chúng ta mời cậu ta tới. Cậu hãy gọi điện cho Tần Lạc bảo cậu ta tới văn phòng của ta, ta muốn hỏi rõ ràng xem tại sao lại bị người ta bắn bị thương?"
"Dạ, bộ trưởng". Hậu Vệ Đông trả lời rồi anh ta lập tức dùng điện thoại di động gọi vào số di động của Tần Lạc.
"Xin lỗi, số bạn gọi không liên lạc được". Từ trong điện thoại vang lên giọng nói của một cô gái tổng đài.
"Có lý nào như vậy". Thái Công Dân tức giận nói. "Tiểu tử này lại tắt máy".
Quả thật Tần lạc đã tắt điện thoại.
Bởi vì từ hôm qua khi hắn quay về điện thoại di động của hắn gần như bị người gọi làm nổ tung.
Phóng viên muốn tới, đài truyền hình muốn làm phóng sự chuyên đề, mời hắn tới làm khách quý , muốn thảo luận chuyện hợp tác, muốn làm quen với hắn, bạn bè thân thích gọi điện thoại chúc mừng, sinh viên gọi điện thoại ân cần thăm hỏi.
Cuối cùng Tần Lạc nghe điện thoại tới mỏi cả tay, tới khi hắn tắt máy thì mới được hưởng một khoảng thời gian thanh tĩnh.
Tần Lạc vốn nghĩ chỉ cần hắn không mở máy là có thể ở nhà tĩnh dưỡng bên Lâm Hoán Khê và Bối Bối thế nhưng ngay mới sáng sớm, ngay khi nhà còn chưa mở đã có người tới thăm, cũng có một số phóng viên truyền thông dứt khoát tới trước cửa nhà mai phục.
Sau khi trải qua bao nhọc nhằn, Tần lạc và Lâm Hoán Khê dẫn theo Bối Bối mới có thể cắt đuôi được những phóng viên đó đi tới thăm vườn thú mà Bối Bối mong đợi đã lâu.
Thật sự thì trước khi Tần lạc đi Hàn quốc đã đồng ý dẫn Bối Bối đi tới chơi vườn thú thế nhưng nhiệm vụ lần này quá gấp gáp, hắn khôgn có cơ hội hoàn thành lời hứa của mình.
Ngay khi quay về nhà, Tầnn Lạc muốn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày lấy lại sức đã quyết định đưa Bối Bối tới thăm vườn thú.
Vườn thú ở Yến Kinh nằm ở khu Tây Thành, là vườn thú lớn nhát Trung Quốc. Vào thời Minh là trang viên Hoàng gia. Thanh sơ cải biến thành hoa viên trong dinh thự riêng của Hoàng thân, tám Bối tử Phúc Khang An. Người đời thường gọi là hoa viên tam Bối tử. Khu phía đông được gọi là thiện viên, khu phía tây được gọi là khả viên. Vào năm Thanh Quang Tự năm ba mươi hai thì khả viên và thiện viên được hợp nhất vào nhau, sưu tầm thêm một số động vật và được gọi là Vạn Sinh viên.
Khi đó vườn thú là nơi du ngoạn riêng của hoàng gia. Thường dân khó có thể tiến tới gần. Sau khi nước Trung Quốc mới được thành lập, nơi này mới bắt đầu mở cửa cho người dân vào thăm.
Hôm nay không phải là ngày lễ nên trong vườn thú không có nhiều người. Đièu này cũng phù hợp với tâm lý của Tần Lạc. Hắn không muốn trong lúc hắn và người nhà đang ngắm nhìn các con vật lại bị người khác vây quanh như những động vật quý hiếm.
Tiểu hài tử Bối Bố tính tình trẻ con, khi thấy bất kỳ con vật nào cô bé cũng hỏi tên. Cô bé thích nhất là gấu mào , một loại gấu mà thoạt nhìn thì là con vật to lớn, lông xù.
Lâm Hoán Khê ở bên cạnh giúp Tần Lạc và Bối Bối chụp ảnh. Thái độ của mỹ nhân nổi tiếng lạnh lùng ở Yến Kinh hôm nay khá bình thường, gương mặt rạng rỡ, tràn ngập nụ cười, niềm hạnh phúc, trong giống như một người vợ, người mẹ hiền cực kỳ xinh đẹp.
"Đây là con gì" Bối Bối hỏi.
"Đây là con voi". Tần Lạc trả lời.
"Đây là con gì?"
"Đây là con khỉ".
"Con này?"
"Đây là...". Tần Lạc suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không biết đó là con gì, hắn định đi tới xem tấm biển sắt giới thiêu ở cánh cửa sắt.
"Đây là rái cá. Ngốc nghếch quá đi".
"Em đã biết sao vẫn hỏi anh?" Tần Lạc ôm gương mặt nhỏ nhắn của Bối Bối hỏi.
"Em không hỏi anh làm sao em biết anh ngốc?"
"... anh không ngốc, chẳng qua anh chưa từng nhìn thấy con vật này mà thôi". Tần Lạc nghiêm túc sửa lại.
Tần lạc có hàng ngàn, hàng vạn người hâm mộ nhưng điều hắn hy vọng nhất là Bối Bối có thể trở thành người hâm mộ của hắn.
Con gái của hắn nhất định phải yêu quý hắn.
"Được, em hỏi anh một câu nữa, nếu anh trả lời được thì chứng minh anh không ngốc".
"Được , em hỏi đi". Tần lạc nói. Hắn vô cùng tự tin. Một cô bé mấy tuổi đầu thì có thể hỏi vấn đề khó tới mức độ nào đây?
"Vì sao cổ của hươu cao cổ lại dài như vậy?" Bối Bối chỉ vào một con hươu cao cổ đang vươn cổ ăn lá ở cách đó không xa hỏi.
Lâm Hoán Khê nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Tần Lạc, nàng cười nghiêng ngả, người run rẩy. Chiếc áo thể thao màu trắng bao lấy bộ ngực cao rung rung từng đợt tạo nên một cảnh tượng rất mê người.
Ở trong khu Hải Dương, Bối Bối chỉ tay vào một con cá đầu nhọn, dáng vẻ kỳ lạ hỏi: "Ba, đây là cá gì vậy?"
Khi không có người ngoài, Bối Bối luôn gọi Tần Lạc là ba, Lâm Hoán Khê là mẹ. Khi ở nhà lại gọi là anh và chị. Nói chung là cách xưng hô rất hỗn loạn.
"Đây là cá thầy thuốc". Tần Lạc nói.
"Cá mà cũng có cá thầy thuốc sao?" Bối Bối tò mò hỏi.
"Có". Tần Lạc ôm Bối Bối để tránh cho cô bé chạm vào những con cá nhỏ đó ngăn cách bởi một lớp thủy tinh nói: "Cũng giống như con người, loài cá cũng mắc bệnh, bị thương. Trong đại dương bao la có một số loài cá chuyên sống ở tầng san hô dưới đáy biển và cạnh núi đá. ở dưới đó tảo biển tươi tốt, nước chảy chậm rất thích hợp mở bệnh viện, rất cần thiết cho những con cá này chữa bệnh miễn phí".
"Vậy nó chữa bệnh như thế nào?" Nó không kê được đơn thuốc mà".
"Cách chữa bệnh của cá thầy thuốc rất đặc biệt. Nó chuyên làm giải phẫu ngoại khoa. em cứ nhìn miệng chúng mà xem. Có phải chúng cực kỳ sắc nhọn không? Chúng thường dùng cái miệng nhọn của mình để tiêu diệt vi khuẩn ký sinh trùng hay tế bào hoại tử trong vết thương trên người các loài cá mắc bệnh. Y thuật của chúng vô cùng cao minh, những con cá được chúng trị bệnh sẽ hoàn toàn khỏi trong vòng mấy ngày. Diệu thủ hồi xuân, dùng miệng để chữa bệnh".
Trong lúc Tần Lạc đang giải thích cho Bối Bối nghe thì một đám cá thầy thuốc xúm lại chữa bệnh cho một con cá sặc sỡ không rõ tên. Chúng xúm quanh đang mổ thức ăn trên da con cá đó.
"A..." Bối Bối hét to.
Trong lúc đó con cá sặc sỡ đó bất ngờ há miệng nuốt chửng một con cá thầy thuốc vẫn đang chữa bệnh cho nó.
"Tại sao nó lại ăn con cá thầy thuốc. Rất tồi". Bối Bối tức giận trợn trừng mắt nhìn con cá sặc sỡ kia, dáng vẻ như cô bé chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống con cá đó.
"Bởi vì... nó đói". Tần lạc cảm thán. Tình cảnh này thực sự không khác ngoài đời thường bao nhiêu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
"Con cá sặc sỡ kia là đồ lưu manh. Tại sao cá thầy thuốc còn chữa bệnh cho nó?"
"Đây là bản năng của chúng".
"bản năng là cái gì?" bối bối nói. "Khi nào em lớn lên, em sẽ không chữa bệnh cho người xấu".
Tần Lạc vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Bối Bối cười nói: "Đúng, anh ủng hộ em, không được chữa bệnh cho người xấu".
"Không được nói với trẻ con những điều này". Lâm Hoán Khê đứng bên cạnh nói.
Tần Lạc cười nói: "Càng hiểu sớm càng tốt. chúng ta thường nói: "Người tốt có phúc nhưng sự thật lại không phải như vậy. cứ lấy như tình cảnh của anh bây giờ. Anh cố gắng chiếm được sự ủng hộ của mọi người, danh tiếng hiển hách nhưng vẫn phải vô cùng cẩn thận vì anh không thể biết tới khi nào một con cá lớn mà anh liều mạng chữa bệnh cho lại quay lại cắn anh một cái trí mạng".
Tần Lạc nhìn những con cá thầy thuốc đang bận rộn trong tủ thủy tinh nói: "Thật ra anh và chúng... rất giống nhau".