Không thể nghi ngờ rằng Philip chính là tâm điểm của buổi yến tiệc, bất luận hắn đi tới nơi nào đều có tiền hô hậu ủng, có nhiều thân sĩ tiến lên chúc rượu vấn an. Có người trẻ tuồi cố tình muốn kết giao nịnh nọt lấy lòng, có những cô gái xinh đẹp ăn mặc sexy tới chào hỏi gây sự chú ý.
Trở thành vương phi của hắn, cùng hắn sánh vai hưởng chung một vinh dự như này, đối với bất cứ người phụ nữ nào cũng đều là một điều hấp dẫn khó có thể chối từ.
Đương nhiên, Lệ Khuynh Thành không thuộc về tuýp phụ nữ như vậy.
Tần Lạc cùng Lệ Khuynh Thành giống như hai người ngoài cuộc đứng xem, nhìn người khác náo nhiệt chuyện trò vui vẻ. Bọn họ chỉ có nhau.
"Chúng ta đi ra ngoài một chút đi!" Lệ Khuynh Thành nói. Cô nhìn thấy bên cạnh đại sảnh có một cánh cửa thông ra sân, đó là nơi có một chút sự yên tĩnh hoặc là đó cũng như một phòng riêng để mọ người muốn nói chuyện riêng gì đó với nhau.
Tần Lạc hiển nhiên sẽ không từ chối. Ở nơi này, hai người bọn họ hoàn toàn bị các cô lập giữa các thiếu gia, cô nương này. Chưa có người nào lại đây kính rượu nói chuyện với nhau, thậm chí ngay cả một lời chào hỏi cũng không có. Bọn họ giốn như là hai người trong suốt vậy.
Nhìn những người đi sau Philip đều là những nhân vật cỡ lớn, cười khổ mà nói: "Vốn định đến đây kết giao với mấy nhân vật cỡ lớn, nhờ bọn họ đứng ra có lời nói hỗ trợ. Nhưng xem ra bây giờ… chúng ta cũng không phải là được hoan nghênh rồi".
"Một vòng tròn tử được thành lập khi muốn đi kinh doanh. Đương nhiên, nếu như anh có thể làm cho bọn họ chủ động dùng sức mạnh hỗ trợ chúng ta thì đó lại là một vấn đề khác". Lệ Khuynh Thành cười an ủi.
"Đáng tiếc tôi không phải là vương tử". Tần Lạc bất đắc dĩ mà nói. Cuộc sống chính là thực tế, nếu như chúng ta sinh ra không đúng chỗ, như vậy, nền tảng của bạn cũng yếu đi. Có những người cuộc sống cho đến già con người phải đi những con đường quanh cô. Đương nhiên, cho dù bạn có đi con đường quanh co thì cũng có thể toàn thân bạn cũng không gặp bất cứ tổn thất gì cả.
"Vương tử có, anh không có. Anh có, vương tử cũng không có". Lệ Khuynh Thành nói.
"Vật gì tôi có mà vương tử không có?" Tần Lạc hỏi. Chẳng lẽ hội y thuật của mình, vương tử không có sao? Tần Lạc thầm nghĩ.
"Cuộc sống muôn màu muôn vẻ". Lệ Khuynh Thành nói. Cô quay đầu nhìn thoáng qua đám người, Philip giống như hạc đứng giữa bầy gà, không có hâm mộ, không có ghen ghét, dĩ nhiên có một chút điểm cảm thông, rồi nói tiếp: "Hắn là vương tử, cho nên hắn nhất định chỉ có thể đi kết giao bạn bè theo cách này. Không thể pha trộn, không thể vượt quá giới hạn, không thể khóc cũng không thể cười to. Người mà sống như vậy, anh có thích không?"
Tần Lạc lắc đầu, hắn cũng bắt đầu có cảm giác được làm vương tử cũng không phải là chuyện hạnh phúc hoàn toàn.
Sân rất lớn, là phong cách kiến trúc điển hình theo chủ nghĩa cổ điển, cây cối tươi tốt, đài phun nước đẹp, bên cạnh là bức tượng màu trắng, mọi thứ được xây dựng bổ sung cho nhau, hợp lý một cách hoàn mỹ.
"Xem ra hôm nay phải ôm thất vọng ra về rồi". Lệ Khuynh Thành nói. "Thật sự không được sử dụng kế hoạch bức cung. Anh nói xem, nếu như chúng ta thực sự làm như vậy, sẽ gây ra mâu thuẫn. Anh trở về có thể không bị trừng phạt không?"
Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Thái bộ trưởng là người rất nghiêm khắc nhưng cũng là lão nhân cởi mở. Lão biết chuyện gì phải làm, chuyện gì không thể làm. Lão sẽ hiểu những khó khăn của chúng ta".
"Khó trách lão rất tín nhiệm anh". Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói.
"Đây là cả hai". Tần Lạc mỉm miệng cười, ý bảo hắn cùng Lệ Khuynh Thành cũng có quan hệ như vậy.
Philip nói chuyện một lượt với hết bạn bè xung quanh, sau đó hắn rời đại sảnh, cùng với lão nhân tóc bạc hướng đên phía sân.
Hắn chủ động đi tới trước mặt Lệ Khuynh Thành, nhìn con ngươi đang phát sang của Lệ Khuynh Thành, vừa cười vừa nói: "Lệ tiểu thư, tôi vẫn đề cử cô nên uống một chút rượu Magic.
"Nếu như có cơ hội, tôi sẽ nếm thử". Lệ Khuynh Thành gật đầu. Thình tình không thể chối từ, cô cũng thật sự không nhất thiết phải chống lại vương tử.
Philip nhìn thoáng qua Tần Lạc đang đứng bên cạnh rồi nói: "Nếu như Lệ tiểu thư không ngại, chúng ta có thể tìm một phòng riêng nói chuyện không?"
"Tôi không muốn". Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói.
Lão nhân tóc bạc nhíu mày, có điềm báo trước về sự tức giận.
Philip dường như đoán trước được tâm trạng của lão nhân, liền quay đầu nhìn lão lắc đầu, rồi nói: "Tại sao? Chẳng lẽ Lệ tiểu thư nghi ngờ nhân phẩm của tôi sao?"
"Tôi không có ý đó". Lệ Khuynh Thành nói. "Tôi cùng đi với bạn. Hắn không biết tiếng Pháp. Chúng tôi chỉ có hai người, tôi có thể ngồi nói chuyện phiếm với hắn. Tôi không có ở đây, hắn chỉ còn lại có một mình. Ở chốn yến tiệc náo nhiệt như này, hắn chắc chắn sẽ có cảm giác buồn tẻ nhàm chán".
Nghe Lệ Khuynh Thành giải thích xong, Philip cười cười mà nói: "Được rồi. Chúng ta cùng với bạn của cô cùng ngồi một chỗ vậy. Chỉ cần chúng ta ngồi nói chuyện với nhau là tốt rồi".
"Cám ơn". Lệ Khuynh Thành có cảm giác cảm kích mà nói. Tuy trong lòng cô đối với người đàn ông này cũng không có tình cảm gì, nhưng không thể không thừa nhận rằng hắn quả thực là một thân sĩ rất lịch sự và am hiểu.
"Tôi biết, các bạn hình như có gặp chút khó khăn". Philip nhìn Lệ Khuynh Thành đôi mắt cảm thông, vẻ mặt tươi cười nói.
"Quả thật là như vậy". Lệ Khuynh Thành thẳng thắn nói. Cô vốn tưởng Philip tìm gặp mình là để nói chuyện tình cảm thường tình. Lại không nghĩ rằng hắn chủ động hỏi về vấn đề khó khăn mà cô đang gặp phải. "Quả nhiên, tại Pari, bất luận cho dù có chuyện gì cũng không thể qua mặt được vương tử".
"Tôi nói như vậy không phải là muốn khoe khoang hay là muốn nhận lại điều gì". Philip dùng từ một cách cẩn thận mà nói tiếp: "Có lẽ tôi có thể giúp cô được chút ít".
"Có thật vậy không? Nếu vậy thì thật sự là tốt quá. Tôi cùng với các bạn của tôi thật vô cùng cảm kích". Lệ Khuynh Thành cao hứng nói.
Philip gật đầu, nói tiếp: "Ngày mai tôi sẽ có bữa ăn tối đặc biệt với Lexcoth, lúc đó sẽ cùng hắn bàn bạc về vấn đề của các bạn. Xem có biện pháp nào có thể giải quyết tốt vấn đề này không. Còn về phần quyết định thì thuộc về cộng đồng Âu Minh, cho nên, tôi cũng không chắc chắn lắm. Tôi cũng chỉ muốn nói với cô, tôi sẽ cố gắng".
"Vâng. Có cần chúng tôi làm gì không?" Lệ Khuynh Thành hỏi.
"Cô chỉ cần chờ đợi tin tức là tốt rồi".
"Vậy… tôi nên báo đáp ân tình này của anh như thế nào đây?" Lệ Khuynh Thành có chút khó nói mở lời.
"Tôi nói rồi, tôi làm như vậy, cũng không phải là khoe khoang hay là có ý đồ gì đó… Nếu có thể nói, tôi hi vọng sẽ có mối quan hệ hữu nghị với Lệ tiểu thư". Philip tao nhã, lịch sự nói.
"Cám ơn. Tôi nghĩ chúng ta sẽ trở thành bạn". Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói.
"Đó là niềm vinh hạnh đối với tôi". Vương tử Philip híp mắt cười, lộ ra má lúm đồng tiền đẹp đến mê người.
Tần Lạc đứng ở bên cạnh thấy hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, nhưng căn bản là hắn không thể xen vào, thậm chí hắn còn không biết bọn họ đang nói về chuyện gì. …. Loại cảm giác nghẹn thở này quả thực là không được tốt cho lắm.
Tần Lạc thầm hạ quyết tâm, đợi khi người ngoại quốc này đến Trung Quốc, hắn nhất định sẽ chỉ dùng tiếng Trung Quốc xung quanh bọn họ. Tốt nhất là chỉ nói những câu từ thơ phú hay gì đó để cho bọn họ ngay cả có người phiên dịch cũng không dịch được.
"Biểu ca, anh hãy ở nguyên đó!". Một giọng phụ nữ thanh thúy truyền đến.
Mấy người xoay người sang chỗ khác, liền nhìn thấy một cô gái tóc vàng mắt xanh, diện mạo xinh đẹp, sắc xảo và tươi trẻ đang tươi cười đi tới. Cô mặc một bộ váy màu trắng, đi một đôi giày da nhỏ màu đỏ, trên tay đeo một bao da màu trắng có hoa văn tơ tằm mỏng, thoạt nhìn trông vô cùng cao quý.
Cô ước chừng khoảng hai mươi tuổi, vóc người nóng bỏng, gợi cảm. Trên mặt vẫn còn hiện những nét trẻ con, khi cô cười rộ lên khiến cho người khác cảm nhận được chút ngây thơ, khờ khạo.
Đi phía sau cô là một phụ nữ trung niên mặc một trang phụ màu trắng, đeo một kính mắt màu vàng, ngoài ra còn có hai tên vệ sĩ cao lớn đi theo sau hai người như hình với bóng. Chỉ thoáng nhìn cũng đủ nhận ra thân phận phi phàm của hai người này.
Philip nhìn thấy cô gái vẻ mặt cũng liền tỏ ra vui mừng nói: "Victoria, em cũng tới đây sao?"
"Biết biểu ca đến Pari, em liền chạy tới đây ngay". Cô gái vừa cười vừa nói tiếp: "Biểu ca, anh nên gọi em là Zhala Qian. Hoặc cũng giống như em gọi anh ý… gọi em là Zhala Qian biểu muội".
"Được rồi. Zhala Qian biểu muội, em không phải là đang nghiên cứu ở New York sao? Thế nào mà lại có thời gian đến Pari vậy?"
"Học thì cũng có ngày nghỉ mà". Zhala Qian cười hì hì mà nói. Cô khẽ gật đầu với lão nhân Carlisle đang đứng sau Philip rồi nói: "Carlisle, chúng ta lại gặp nhau".
"Carlisle xin kiến an công chúa điện hạ". Carlisle đấm ngực rồi cúi đầu chin mươi độ thi hành lễ nghi chào hỏi.
"Carlisle, không cần đa lễ như vậy. Biểu ca không thích, tôi cũng không thích" Zhala Qian vừa cười vừa nói. Rồi cô hướng ánh mắt nhìn về phía Lệ Khuynh Thành, vẻ mặt vô hại mà hỏi: "Vị tiểu thư xinh đẹp này là bạn của biểu ca à?"
"Cô ấy là Lệ Khuynh Thành". Philip giới thiệu. "Lệ tiểu thư, đây là biểu muội của tôi Zhala Qian".
"Lệ tiểu thư là người Đông Dương?" Zhala Qian cười hỏi.
"Không. Tôi là người Trung Quốc". Lệ Khuynh Thành sửa lại cho đúng.
"Oh. Trung Quốc" Zhala Qian nói tiếp: "Nhưng nhìn Lệ tiểu thư rất giống người Đông Dương đấy".
"Tôi là người Trung Quốc". Lệ Khuynh Thành không biết cô gái này đang nói đùa hay là đang cố ý muốn nói như vậy, vừa cười vừa nói: "Đông Dương cũng có mỹ nữ sao?"
"Đương nhiên. Tôi với công chúa của hoàng thất Chi Tử của Đông Dương là bạn của nhau. Cô ấy rất đẹp, cũng rất tốt. "Đúng là thoạt nhìn Lệ tiểu thư cũng là một phụ nữ rất có mị lực". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyen360.com
"Cám ơn. Công chúa đã quá khen". Lệ Khuynh Thành không kiêu ngạo, cũng không su nịnh mà nói.
Cuối cùng Zhala Qian mới nhìn đến Tần Lạc đang đứng trong góc mà lên tiếng hỏi: "Vị tiên sinh này là…?"
"Hắn là bạn của tôi, Tần Lạc. Xin công chúa thứ lỗi, hắn không hiểu tiếng Pháp". Lệ Khuynh Thành nói.
"Tần Lạc? Tần Lạc là người Trung Quốc? Tần Lạc mặc trường bào… sao tôi lại có cảm giác hắn rất quen thuộc nhỉ" Zhala Qian nghĩ tới một người nào đó mà nói. Điều làm cho người ta kinh ngạc chính là, lúc này cô nói bằng tiếng Trung Quốc.
"Em biết Tần Lạc tiên sinh sao?" Philip kỳ lạ hỏi.
"Nếu như chính là thầy thuốc thần kỳ người Trung Quốc kia… Như vậy, em đã nhìn thấy hắn trên TV". Zhala Qian vừa cười vừa nói: "Tần Lạc tiên sinh, có phải tháng trước anh vừa qua Hàn Quốc không?"
"Đúng vậy". Tần Lạc. Nghe được tiếng mẹ đẻ thật là thoải mái.
"Như vậy là, anh cùng với người Hàn Quốc so đấu y thuật phải không?"
"Đúng vậy". Tần Lạc nói lần nữa.
"Oh!" Công chúa vẻ mặt vui sướng nói: "Helen được cứu rồi! Tần Lạc tiên sinh, hãy cứu Helen!"
"Helen?" Tần Lạc hỏi.