Lúc này đây, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên Tần Tung Hoành, chờ đợi thái độ của hắn.
Nếu chọn cách nói giúp Tần Lạc thì như vậy sẽ đắc tội với Thái Tử, hơn nữa với quan hệ giữa hắn và Tần Lạc, thì chẳng có lý do nào cần thiết phải làm như vậy cả.
Còn nếu chọn Thái Tử, thì chẳng khác nào trở thành kẻ địch của Văn Nhân Mục Nguyệt, Tần Lạc và những người khác nữa, như thế sẽ làm cho Văn Nhân Mục Nguyệt có cái nhìn xấu hơn về hắn, tiếp đó thì việc theo đuổi của hắn sẽ ở mức độ khó khăn hơn rất nhiều.
Tần Tung Hoành nắm chặt chiếc ly trong tay mình, cười nói: "Tôi không hiểu nội tình của việc này ra sao, vì vậy mà cũng không biết nên nói thế nào cho phải cả. Hơn nữa, đây là chuyện riêng tư giữa Thái Tử và Tần Lạc, một người ngoài như tôi cũng không thích hợp chen chân vào. Có điều là tôi cũng hy vọng sự việc sẽ sớm được giải quyết vẹn cả đôi đường.
Không giúp bên nào cả, đây chính là đáp án mà Tần Tung Hoành đưa ra.
Đôi khi, không đứng cùng một phía hậu quả thường nghiêm trọng hơn là đứng cùng một phía. Nếu đứng cùng một phía thì đắc tội với một bên ắt sẽ được một bên còn lại hoan nghênh, nhưng, nếu không đứng về phía nào thì sẽ đắc tội với cả hai bên.
"Hứ, đạo đức giả!" Vương Cửu Cửu không thèm che dấu ác cảm của mình với Tần Tung Hoành chút nào. Nàng c ăm ghét những tên đàn ông mà không có cốt khí, không có lập trường thế này.
Tần Tung Hoành chỉ cười, cứ lơ đi coi như chưa nghe thấy gì. Cảm quan về thế giới bên ngoài của một cô gái trẻ quả là đơn thuần.
Hoàng Thiên Trọng nhìn Tần Tung Hoành một lúc lâu sau đột nhiên cười lớn, nói: "Được rồi, tôi nể mặt Mục Nguyệt, việc này coi như cho qua đi. Tồn Cảnh, gọi điện đến Lan Đình, nói là tôi không định khởi tố Lôi Diệu Dương nữa, thả anh ta ra!"
"Tôi đi làm ngay đây!" Trịnh Tồn Cảnh đáp lại, sau đó bước nhanh ra ngoài.
"Mục Nguyệt, tôi làm như thế cô đã thấy hài lòng chưa?" Hoàng Thiên Trọng nhìn Mục Nguyệt cười hỏi. Tất cả mọi người đều nhìn ra được thái độ của hắn đối với Mục Nguyệt có phần đặc biệt.
"Cảm ơn anh!" Mục Nguyệt nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
"Không cần phải khách sáo như vậy." Hoàng Thiên Trọng độ lượng nói. "Nếu không có việc gì khác thì tôi đi tiếp những vị khách khác đây."
Đợi đến khi bóng hình của Hoàng Thiên Trọng khuất hẳn rồi, Tần Lạc mới nhìn Mục Nguyệt nói: "Việc gì phải cúi đầu với anh ta chứ?"
"Làm người phải biết nhẫn nhịn, nhún nhường. Khi nào nên cúi thì phải cúi đầu, cái này không phải là yếu đuối, nhu nhược, mà là trí tuệ." Văn Nhân Mục Nguyệt cảnh báo nói: "Người mà bị súng chĩa thẳng vào đầu mà vẫn không biết đầu hàng thì đó là kẻ ngốc."
"______" Tần Lạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt với ánh mắt kinh ngạc. Hắn không ngờ một người có tính cách như Văn Nhân Mục Nguyệt lại nói ra được những lời như thế này.
Theo lý mà nói thì những lời này phải là mình nói với nàng mới phải chứ?
Nếu Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt cùng bị bọn cướp bắt lại dí súng vào đầu, thì người ngoan ngoãn nghe lời chắc chắn là người đàn ông gầy ốm Tần Lạc.
"Anh chỉ là không muốn em tham dự vào việc này mà thôi." Tần Lạc nói. Văn Nhân Mục Nguyệt là một thương nhân, vì vậy mà hắn lo rằng nàng vì điều này mà đắc tội với Thái Tử, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc làm ăn của nàng. Bản thân Thái Tử thì không nói làm gì, nhưng đứng sau lưng hắn ta là cả một đám nhân vật vô cùng lợi hại.
"Vốn là em cũng không định để anh tham dự vào chuyện này, nhưng anh cũng đã tham gia rồi." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Chủ yếu vẫn là muốn báo thù cho gia gia." Tần Lạc nhìn Tần Tung Hoành, tủm tỉm cười nói: "Có điều, xem ra vẫn phải tiếp tục nỗ lực mới được."
"Mặc cho anh thích tin cũng được, mà không tin thì cũng không sao. Ông nội của anh không phải là do tôi hại." Tần Tung Hoành thành khẩn giải thích.
"Tôi cũng hy vọng là như thế." Tần Lạc nói.
Đúng lúc này thì hội trường đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
Ánh đèn sáng lạng bỗng nhiên phụt tắt, chỉ còn một hàng đèn nho nhỏ ở phía góc phòng được thắp sáng, mờ mờ ảo ảo như dưới hoàng hôn.
Nhưng, trong cái ánh sáng mập mờ này thì lại có một nơi sáng đến lóa mắt. Từ trên trần nhà rọi xuống cả một chùm ánh sáng, khiến cho chiếc bục bằng thủy tinh trong phòng khách bỗng sáng trưng như ban ngày, chiếc thảm đỏ trống trơn tựa như một con trường xà uốn lượn quanh đây vậy.
Một đôi trai tài gái sắc đang bước trên thảm đỏ, người con trai đó không phải ai khác mà chính là nhân vật nam chính trong buổi tối hôm nay____Hoàng Thiên Trọng, còn người đi bên cạnh hắn là mỹ nhân đẹp nhất Yến Kinh và cũng là mẹ của hắn ____ Lạc Sân.
Không còn nghi ngờ gì cả, lúc này đây, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người của hai mẹ con nhà bọn họ.
Hoàng Thiên Trọng sau khi bước lên bục thì lùi sang một bên, đứng sau lưng mẹ của mình, còn Lạc Sân thì tiến lên trước một bước, đứng trước chiếc micro một cách trang nhã, lịch thiệp, lướt nhìn tứ phía, như thể một nữ vương đứng trước mặt bàn dân thiên hạ vậy.
Khí chất.
Đây chính là khí chất của một người phụ nữ.
Trong số những người phụ nữ mà Tần Lạc biết thì chỉ có hai người có thứ đó. Một người là Văn Nhân Mục Nguyệt, còn một người chính là lão yêu bà mấy chục tuổi rồi mà vẫn duy trì được vẻ đẹp của tuổi thanh xuân ở trên bục sân khấu kia.
Chỉ có điều, tính cách của Văn Nhân Mục Nguyệt có phần lãnh đạm, bất kể lúc nào cũng có thể khiến cho người ta có cảm giác bức bách một cách mãnh liệt, còn tính tình người phụ nữ kia thì có vẻ hòa nhã hơn một chút, việc đối nhân xử thế cũng khiêm tốn hơn rất nhiều. Thường thì nhìn không ra, nhưng khi bà ta muốn thể hiện ra thì nó tự khắc hiển hiện ra trước mắt mọi người.
So với Văn Nhân Mục Nguyệt thì bà ta đáng sợ hơn nhiều. Nếu Văn Nhân Mục Nguyệt khiến cho người ta phải đề phòng, thì với bà ta mà nói, người ta khó mà phòng tránh được.
"Bất kể đời nào đều xuất hiện nhân tài hào kiệt, người này ra đi thì lại có người khác thay thế." Lạc Sân lên tiếng nói. "Mọi người đều là những người trẻ tuổi, tôi già rồi. Tôi không quen mọi người, nhưng chắc mọi người cũng đã nghe qua tên của tôi. Tôi tên là Lạc Sân."
Vừa nói dứt lời, thì xung quanh vang lên một tràng pháo tay rào rào không ngớt, như thể có ai đứng sau điều khiển hoặc thuê người khuấy động không khí vậy.
Trong lúc mọi người vỗ tay thì Lạc Sân đứng im ở đó, mặt nở một nụ cười rạng rỡ nhìn mọi người, phong thái bình tĩnh, thướt tha.
Đợi đến khi tiếng vỗ tay dần lắng lại thì Lạc Sân mới tiếp tục lên tiếng: "Lâu lắm rồi tôi mới lại đứng lên cái bục sân khấu như thế này, nên cũng không nhớ là phải phát biểu thế nào nữa. Nhưng, ngày trước tôi cũng giống mọi người, cũng vì danh tiếng và lợi ích mà cùng với những người xuất sắc tập họp lại với nhau.
"Danh tiếng và lợi ích đều là những thứ tốt, đó không phải là bẩn thỉu, mà chỉ có người sử dụng nó mới bẩn thỉu. Theo đuổi nó cũng chẳng có gì là mất thể diện cả, chỉ có những người thấp hèn mới cảm thấy mất thể diện. Tôi muốn nhìn thấy những người trẻ tuổi có lý tưởng, có tham vọng, có hoài bão lớn lao, bởi vì họ đang cố gắng lưu lại dấu tích của mình ở cái thế giới bấp bênh dễ lãng quên này.
Lạc Sân nói xong liền quay đầu lại nhìn Hoàng Thiên Trọng đứng ở sau lưng mình, nói: "Cũng may là con trai của tôi chính là người như vậy. Tôi rất hài lòng."
"Nhân vật chính của ngày hôm nay là Hoàng Thiên Trọng, còn nhân vật chính từ hôm nay trở đi là mọi người. Là mẹ của Hoàng Thiên Trọng và cũng là bậc trên của mọi người, tôi đứng lên đây để cảm tạ mọi người đã quan tâm đến sức khỏe của Thiên Trọng, và chào mừng mọi người đã đến tham gia buổi tiệc tối nay của chúng tôi."
Tràng pháo tay lại một lần nữa vang lên. Người phụ nữ này cũng khá là biết kích động lòng người. Ít ra thì nghe rồi mà vẫn không cảm thấy phiền phức, nhàm chán và rỗng tuếch.
Hơn nữa, là một người mẹ, một số lời nói của bà có phần hơi khác người, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc hay đường đột gì cả.
"Đệ nhất mỹ nhân năm nào của Yến Kinh quả đúng là danh bất hư truyền." Bạch Phá Cục nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Mục Nguyệt, em thấy bà ta mà đem so với em thì thế nào?"
"Đứng trên sân khấu, thì bà ấy lợi hại hơn tôi." Văn Nhân Mục Nguyệt đáp lại mà vẻ mặt không có gì thay đổi.
"Ha ha, ý của em là khi đứng bên dưới thì em lợi hại hơn bà ấy hả?" Bạch Phá Cục tóm lấy ý trong câu nói của Văn Nhân Mục Nguyệt vừa rồi.
Văn Nhân Mục Nguyệt không trả lời.
Với độ hiểu biết của Tần Lạc về nàng, thì khi nàng không đáp lại câu hỏi nào đó thì về cơ bản nó được coi như là đã chấp nhận.
"Vẫn không nên xem thường bà ta." Tần Tung Hoành cười nói: "Khi bà ấy còn trẻ thì cũng làm say đắm không biết bao nhiêu là anh hùng đó. Kể cả là bây giờ đi chăng nữa thì vẫn có rất nhiều người không thể quên được bà ấy. Tiếng tăm của đệ nhất mỹ nhân Yến Kinh không kém gì Mục Nguyệt bây giờ đâu. Chỉ là sau khi chồng bà ấy mất thì rất ít lộ diện mà thôi."
Lạc Sân sau khi nói vài lời dạo đầu thì đẩn con trai mình lên trên trước. Bà là một người phụ nữ thông minh và cũng là một bà mẹ vô cùng trí tuệ, bà lấy thân phận là đệ nhất mỹ nhân của Yến Kinh để xuất đầu lộ diện, cũng là muốn tôn con trai của mình lên mà thôi.
Hoàng Thiên Trọng nở nụ cười cảm kích đối với mẹ mình, sau đó bước đến trước chiếc micro. Hắn không liếc nhìn ra xung quanh, cũng không chăm chú nhìn vào bất kể một nơi nào đó, mà hai mắt hướng xuống phía dưới, nói: "Đại đa số những người ngồi ở đây đều là bạn của tôi. Bất luận người đó thuộc vào loại gì thì tôi đều hy vọng mọi người đều có được thu hoạch từ buổi tiệc ngày hôm nay."
Hắn biết rằng, bất kể là hắn có làm gì thì hắn vẫn là tiêu điểm của ngày hôm nay. Bất luận hắn có nói điều gì thì toàn hội trường này cũng chỉ có một mình âm thanh của hắn.
"Vì tình hình sức khỏe mà tôi đã rời xa cả bốn năm." Hoàng Thiên Trọng tủm tỉm cười nói, nhìn bộ dạng hắn có vẻ như vô cùng thoải mái: "Trong bốn năm này, tôi đã hiểu ra được một đạo lý, đến cũng trần trụi mà đi cũng trần trụi, chẳng có luyến tiếc hay lo lắng gì cả. Cuộc sống không ngừng thay đổi, chỉ có ân oán hận thù."
"Không sai, lần này tôi quay lại là để báo ơn. Một giọt máu đào hơn ao nước lã. Tất nhiên, tôi cũng có thù hận, một người mà nếu đến cả mối thù của mình cũng quên được thì sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Tôi hy vọng là khi tôi lại một lần nữa rời xa thì tôi sẽ không phải nợ ai bất kỳ cái gì cả và tôi cũng không thích người nào nợ nần tôi cái gì."
"Tôi không hy vọng mọi người đi trước tôi, tôi không thích đi theo người khác. Tôi cũng không hy vọng mọi người lại đi sau tôi, tôi không muốn làm lãnh đạo. Tôi chỉ hy vọng mọi người đứng ở bên cạnh tôi, giống như những người anh em vậy, cùng hưởng thụ, cùng chiến đấu. Tôi hy vọng tôi và mọi người có thể trở thành bạn bè, với điều kiện là mọi người phải tình nguyện bỏ ra tình hữu nghị của mình."
Hoàng Thiên Trọng khẽ cúi người, nói tiếp: "Một lần nữa, tôi xin chân thành cảm ơn mọi người đã đến đây ngày hôm nay, và tôi cũng hy vọng đồ ăn thức uống của ngày hôm nay hợp khẩu vị của mọi người. Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ."
Rào rào______
Tràng pháo tay vang lên như sấm. Thật khó mà tưởng tượng ra được đám công tử ngạo mạn và những người đẹp e thẹn hoặc giả bộ e thẹn kia lại có thể vỗ ra được những tràng pháo tay ròn tan đến vậy.
Đợi sau khi Hoàng Thiên Trọng bước xuống dưới rồi thì ánh đèn lại được đổi lại, sau đó trong phòng có tiếng nhạc vang lên.
Dạ tiệc là nơi để khách khứa trao đổi, giao lưu với nhau, và cũng là nơi để mọi người nghỉ ngơi cho thoải mái.
Bây giờ đến thời điểm khiêu vũ.
Không ít quý ông đều chủ động đứng dậy mời người ngồi cạnh mình làm bạn gái khiêu vũ cùng mình, từng đôi một, hoặc xứng đôi, hoặc không xứng đôi đều lần lượt bước từng bước nhảy của mình.
Nhưng Tần Lạc lại cảm thấy vô cùng khó xử.
Bên cạnh hắn có ba người phụ nữ.
Tất nhiên, Hổ Nữu có thể không để ý tới. Không phải vì nàng không phải là phụ nữ, mà là do nàng không phải là người phụ nữ của mình_______
Theo như độ thân mật của mối quan hệ, thì hắn phải mời Vương Cửu Cửu mới đúng, vì hai người đã nhiều lần hoạn nạn có nhau, hơn nữa khi ở Paris còn cùng giường chung gối với nhau, thậm chí còn gần gũi về da thịt ở một mức độ nhất định nào đó______
Nhưng, nếu mình đưa Vương Cửu Cửu đi rồi thì Văn Nhân Mục Nguyệt làm thế nào đây?
Còn tệ hơn đó là từ trước đến giờ chưa có ai dạy hắn những việc như là khiêu vũ này.