Nói chung hành vi của con người bình thường rất giống nhau vì con người bị những điều như thân phận, đạo đức, tuổi tác cùng các yếu tố xã hội trói buộc. Một bà lão tám mươi tuổi có xấu hổ khi mặc vắy ngắn đi dạo phố không?
Thế nhưng đối với một người điên khùng thì hành vi lại trở nên vô cùng kỳ quái. Bọn họ không biết bất kỳ điều kiêng kỵ nào, chỉ làm việc dựa theo bản tính của mình. Thậm chí đối với nhiều người còn tưởng tượng ra một thế giới hư ảo. Sau đó bọn họ chìm vào trong thế giới đó, muốn làm gì thì làm. Cho dù là Cừu lão gia với con yêu quái mắt xanh hay hai người con gái sinh đôi của Lý Đăng Huy này cũng đều dựa theo nguyên nhân đó.
Nhìn thấy hai con gái mình là ra chuyện giật mình như vậy, Trương Mẫn không thể không xấu hổ. Nàng lo sợ con mình còn gây ra nhiều chuyện khác nữa nên vội vàng mở cửa và nói: "Bác sĩ Tần, thật sự xin lỗi. Hai đứa… ôi, hai đứa thường xuyên như vậy".
Tần Lạc lại một lần nữa ngăn Trương Mẫn lại: "Trước tiên không nên đi vào. Chúng ta cứ ở bên ngoài quan sát tình trạng vô thức của các cô ấy thì mới có lợi cho việc chữa bệnh".
Đương nhiên Trương Mẫn không dám làm trái lời bác sĩ. Nàng đành cất chìa khoá đứng nhìn bên cạnh Tần Lạc.
"Các cô ấy xảy ra tình trạng này bao lâu rồi?' Tần Lạc hỏi.
"Khoảng năm năm rồi" Trương Mẫn đau khổ nói. Nàng nhớ tới cuộc sống trong năm năm qua mà cảm thấy như là một cơn ác mộng. "Lúc ban đầu bệnh cũng không nghiêm trọng như vậy. Mặc dù khi đó thần kinh cũng xuất hiện vấn đề nhưng hai đứa vẫn giữ lại được một số ý thức, hơn nữa nhiều lúc chúng còn trong tình trạng tỉnh táo. Bây giờ thì cả hai đứa hoàn toàn không biết bản thân mình đang làm gì nữa".
Tần Lạc vừa đứng bên ngoài quan sát hai chị em sinh đôi đùa giỡn với nhau qua cửa sổ thuỷ tinh trong suốt vừa hỏi Trương Mẫn: "Lúc nãy khi tôi tới đây, chị đang mặc quần áo cho hai cô bé, đúng không?'
"Đúng vậy" Trương Mẫn nói: "Hai đứa không thích mặc quần áo. Mỗi lần mặc quần áo cho hai đứa, chúng đều xe rách. Hơn nữa không phải chúng chỉ cởi ra mà còn dùng kéo cắt. Nếu như cắt không xong thì sẽ la hét, thậm chí còn lấy dao cắt. Vì để tránh hai đứa gây tổn thương cho mình nên tôi mua cho hai đứa một ít quần áo dễ xé. Như vậy cũng đỡ phải lo lắng hai đứa dùng dao cắt quần áo gây tổn thương cho chính mình".
Bây giờ Tần Lạc mới hiểu vì sao hai chị em lại dễ dàng xé áo lót của mình ra vậy. Với gia sản của Trương Mẫn, ngôi biệt thự ở tiểu khu Hoa Hồng Viên này dù gì nàng cũng không để con gái chị đau đớn vì quần áo.
"Tên gọi của cả hai là gì?" Tần Lạc hỏi.
"Chị tên là Hi Dung. Em tên là Hi Vũ" Trương Mẫn trả lời.
"Ừ, Hi Dung và Hi Vũ. Vậy vừa rồi cả hai nói "nhị bính" và "bính" là sao vậy? Trước kia cả hai rất thích đánh mạt chược sao?" Tần Lạc khéo léo hỏi.
Nghe câu hỏi của Tần Lạc, sắc mặt Trương Mẫn rất buồn, giống như nàng đang nghĩ về một câu chuyện đau lòng trước kia.
"Trước kia khi tôi còn chưa mở công ty, cả ngày chỉ rủ bạn tới nhà đánh mạt chược. Mỗi khi chỉ có ba tay, không đủ người thì Hi Dung thường đánh thay. Không ngờ Hi Dung lại rất có thiên phú đánh mạt chược. Lần nào con bé cũng thắng nhiều tiền nhất".
"Sau đó có một lần chị gái của tôi tới chơi. Mấy người chúng tôi ở nhà nhàn rỗi liền bảo cả Hi Vũ ngồi đánh bài. Lần đánh thử này lại vô cùng tồi tệ. Hai chị em phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, giống như hai chị em có thể tâm linh tương thông. Hi Dung biết Hi Vũ muốn ăn quân gì thì sẽ đánh ra quân đó. Hi Vũ biết Hi Dung cần bài gì sẽ đánh ra quân bài tẩy. Kể từ lúc bắt đầu chơi, chỉ có hai chị em Hi Vũ, Hi Dung thắng. Tôi và chị gái từ đầu tới cuối không thắng được ván nào".
Tần Lạc hoàn toàn không nghi ngờ điều Trương Mẫn nói. Quả thực có tồn tại mối liên lạc thần kỳ của những cặp sinh đôi, chỉ có điều có đôi hiện tượng cảm ứng yếu hơn, có đôi hiện tượng cảm ứng mạnh hơn mà thôi.
Một số ít chị em, anh em trai sinh đôi còn có thể cảm nhận được tâm trạng và tình trạng cuộc sống hay đơn giản là suy nghĩ của người khác. Việc Hi Dung và Hi Vũ có thể biết người kia cần quân bài gì, đại khái có liên quan tới thời điểm mang thai của người mẹ.
"Có phải khi mang thai chị thường xuyên đánh bài không?" Tần Lạc hỏi.
Sắc mặt Trương Mẫn trở nên tái nhợt, nàng hỏi: "Điều này có liên quan gì không?"
"Đại khái có quan hệ rất lớn" Tần Lạc gật đầu. Hiện tại đang thịnh hành việc dưỡng thai của cha mẹ. Khi người mẹ có thai thường đọc sách, báo, nghe nhạc. Thậm chí có bậc cha mẹ hy vọng con mình sau này sẽ trở thành nghệ sĩ nổi tiếng còn mua đàn piano hay đàn violon hay các loại nhạc cụ khác bày biện trong nhà. Mỗi khi không có việc gì thì tập đánh đàn.
Không thể nói là những hành động như vậy sẽ có ảnh hưởng nhất định tới thai nhi. Hàng ngày nghe đàn dương cầm, lớn lên đứa con không nhất định sẽ trở thành một nhà dương cầm, hàng ngày nghe đàn nhị là lớn lên sẽ trở thành người kéo đàn nhị.
Thế nhưng không thể nói là những hành động đó không có tác dụng. Kết quả của một số nghiên cứu trong và ngoài nước đã cho thấy làm như vậy có thể nâng cao khả năng nhận biết và hứng thú của trẻ nhỏ đối với một vấn đề nào đó.
"Khi tôi mang thai, cha của chúng thường xuyên không có nhà vì vậy những khi rỗi rãi tôi thường gọi bạn bè tới nhà đánh bào" Trương Mẫn nói với giọng trầm trầm.
Nàng chỉ là tình nhân, coi như là người thứ ba vì vậy khi nàng mang thai không được hưởng sự cưng chiều của chồng cũng như sự quan tâm cưng chiều của gia đình. Trò tiêu khiển duy nhất của nàng là mời mấy người bạn thân tới nhà đánh mạt chược mà thôi.
"Bây giờ có thể mở cửa ra được rồi" Tần Lạc nói.
Trương Mẫn mở cửa, khi nàng đẩy cánh cửa chính bằng sắt ra, Hi Vũ và Hi Dung phát hiện ra, cả hai lập tức kêu lên và chạy tới bên Trương Mẫn.
"Mẹ, mẹ. Hi Vũ mới ăn vụng đường" Hi Dung mách mẹ.
"Em không có. Em không ăn" Hi Vũ lau miệng nói: "Là Hi Dung ăn vụng. Chị ấy còn xé rách quần áo mẹ mua cho chị ấy".
"Là em làm. Em đừng có chống chế".
"Em không có'.
"Em có'.
"Em không có".
"Em có, em có, em có". Text được lấy tại http://truyen360.com
"Em không có, em không có, em không có…".
Nếu như cảnh này diễn ra giữa hai đứa trẻ năm, sáu tuổi ngây thơ thì hẳn là không có vấn đề gì.
Nhưng chuyện này lại xảy ra với hai cô gái là chị em xinh đôi xinh như hoa như ngọc nên có vẻ rất kỳ quái.
"Không làm ầm ĩ nữa" Trương Mẫn quát to: "Mẹ biết ai làm rồi".
Sắc mặt Tần Lạc ôn tồn, hắn cười vui vẻ hỏi hai chị em: "Trong hai chị em, ai là chị, ai là em?"
"Hi Dung là chị. Hi Vũ là em" Một cô gái nũng nịu trả lời.
"Ai là Hi Dung, ai là Hi Vũ hả?"
Hai chị em liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: "Anh đoán đi".
Diện mạo giống nhau, quần áo giống nhau, tính tình giống nhau, giọng nói cùng vẻ mặt giống nhau. Điều tệ hơn chính là bệnh cũng giống nhau.
Sao có thể đoán đây?
"Em là Hi Dung hả?" Tần Lạc chỉ bừa vào một cô gái nói.
"Tôi không phải là Hi Dung thối" Cô gái bực tức nói. "Cho anh một cơ hội nữa. Nếu anh vẫn đoán không đúng, anh đúng là đại ngốc".
Cho một cơ hội nữa sao? Không đoán đúng nữa sao?
Tần Lạc thầm nghĩ nếu lần này mình đoán sai thì không phải là một thầy thuốc mà cũng chính là một bệnh nhân tâm thần.
"Em là Hi Vũ" Tần Lạc lại chỉ tay vào cô gái vừa rồi nói.
"A, anh đoán đúng rồi" Cô gái nhảy lên vui mừng. "Sao anh biết tôi là Hi Vũ?"
'…"
Trương Mẫn kéo con gái về phía mình, xấu hổ nói với Tần Lạc: "Xin lỗi bác sĩ Tần, đã để anh chê cười".
"Không sao" Tần Lạc cười an ủi Trương Mẫn. "Thế nhưng khi tôi đang nói chuyện với con gái chị, tốt nhất là chị không nên cắt ngang. Tôi muốn nói chuyện với các cô ấy là muốn hiểu rõ biểu hiện bệnh tình thực tế của các cô ấy. Nếu như chị cắt ngang thì sẽ ảnh hưởng tới việc chuẩn đoán".
"Xin lỗi, xin lỗi" Trương Mẫn cuống quýt nói xin lỗi. "Anh cứ trò chuyện với hai đứa. Tôi đi pha trà mời anh'.
Đợi sau khi Trương Mẫn rời đi, Tần Lạc nói với Hi Vũ: "Hi Vũ, cô có thể đưa tay ra cho tôi xem một chút không?"
"Không được" Gương mặt tái nhợt của Hi Vũ đột nhiên đỏ ửng. Nàng tức giận nói: "Anh là đại sắc lang".
"Sắc lang?" Tần Lạc không hiểu. Hắn chỉ muốn bắt mạch cho Hi Vũ, xác định tình hình tạng phủ của nàng mà thôi.
"Đương nhiên là lưu manh. Anh muốn sờ vào tôi. Chẳng lẽ anh muốn làm tôi mang thai sao?" Hi Vũ nói.
"Hi Vũ" Trương Mẫn đang bưng chén trà tới cho Tần Lạc suýt chút nữa ngã xuống ngất xỉu. "Mẹ không dạy con những điều đó. Ai nói với con cái đó?"
"Là Hi Dung" Hi Vũ chỉ vào chị mình nói: "Là chị ấy nói. chị ấy bảo con gái bị con trai sờ soạng sẽ sinh ra trẻ con. Con không cần sinh trẻ con. Bụng to xấu chết đi được".
"Bác sĩ Tần, mời uống trà" Trương Mẫn đặt chén trà lên bàn rồi quay người gạt nước mắt.
Một khi con gái của mình mắc bệnh như vậy, bất kỳ người mẹ nào mà không đau đớn trong lòng.
Tần Lạc rút mất khăn giấy đưa cho Trương Mẫn nói: "Các cô ấy bị bệnh nên không biết chính mình đang nói gì. Không có chuyện gì là được".
"Bác sĩ Tần, xầu xin anh hãy chữa trị cho con tôi" Hai mắt Trương Mẫn đỏ hoe, nàng cầu khẩn: "Hai đứa đã hai mươi tuổi rồi. Nếu như không cứu chữa được, cả đời này của hai đứa sẽ hỏng. Anh không biết khi còn bé hai đứa đáng yêu như nào đâu. Sao bây giờ chúng lại như vậy hả? Rốt cuộc tôi đã tạo ra nghiệp chướng gì vậy hả?"
"Tôi đã tới đây thì nhất định sẽ nghĩ ra cách chữa khỏi bệnh cho các cô ấy" Tần Lạc nói.
"Anh có cách gì sao? Trương Mẫn kích động hỏi. "Nếu như anh cần trợ giúp gì… tiền thì không có vấn đề gì. Chỉ cần chữa khỏi bệnh cho hai đứa, bất kỳ yêu cầu gì tôi cũng đồng ý".
Tần Lạc lắc đầu nói: "Điều này để sau hãy nói. Cần cái gì thì khi nào tới lúc tôi sẽ nói. Những bác sĩ khác chuẩn đoán thế nào?'
"Tổn thương tinh thần hay là não bộ bị kích thích" Trương Mẫn nói: "Phần lớn đều kết luận như vậy".
Tần Lạc nói: "Sau khi chẩn đoán sơ bộ tôi thấy các cô ấy không mắc bệnh thần kinh".
"Không phải là bệnh thần kinh sao?" Trương Mẫn ngẩn người sau đó nàng nói vẻ vui mừng pha lẫn sự sợ hãi: "Không phải bệnh thần kinh vậy thì là bệnh gì?"
Tần Lạc nói: "Là chứng thụt lùi trí tuệ".
"Chứng bệnh thụt lùi trí tuệ? Đây là bệnh gì vậy? Trương Mẫn hỏi. Từ trước tới nay nàng chưa từng nghe nói về loại quái bệnh này.