Bậc Thầy Phong Thủy

Chương 26: Trương Bân

Chương 26: Trương Bân
Người này tên là Trương Văn Bân, là em trai của thím hai. Người nhà Hòa Thượng hoàn toàn sững sờ, không thể ngờ kẻ trộm táng lại chính là con sói mắt trắng này.
Thì ra trước đây khi thím hai bay lên cành cao, gả vào nhà hào môn là gia tộc của Hòa Thượng, cha mẹ của thím hai đã dặn kỹ là không được để mặc người em trai này của nàng ta, bảo thím hai của phòng cưới cho hắn, tích lễ vật đủ đầy, dư giả, tiết kiệm tiền để sắp xếp vị trí lãnh đạo cho hắn, vân vân. Trương Văn Bân cũng chỉ vừa ngồi đó ăn uống, bài bạc rồi chơi gái, vừa chờ được nhậm chức giám đốc. Nhưng nhà Hòa Thượng lại không ngốc, không thể để hắn nhậm chức gì cả. Dù có tiếp tế, nhưng không lấp đầy cái hố trống của hắn, thím hai phải vụng trộm kiếm tiền cho hắn.
Tiệc mừng thọ của ông nội hôm ấy, thím hai không đến được, Trương Văn Bân liền tới nhà đòi tiền. Hắn vốn đã bất mãn với nhà thông gia "keo kiệt", tay không đến thì không nói làm gì, còn bảo ông cụ và bà cụ CMN cũng bất tử quá, mừng cái gì mà thọ, hại chị gái hắn phải hầu hạ lão già này, mình còn phải đến một chuyến. Già mà không chết là thành quỷ rồi.
Ông bà cục tức giận quá độ. Thím hai bao che cho em trai, không để ai nói "không" với em trai mình. Chú hai là một người đã ông thê nô, không lên tiếng. Bố của Hòa Thượng lại tức không chịu được, tát cho Trương Văn Bân một phát, nói cả đời này đừng có qua lại với nhà chúng ta nữa.
Thím hai là người chị cuồng bảo vệ em trai, lúc ấy lập tức tức đến bùng nổ, nói nhà chồng bắt nạt em trai nàng ta, sau này đừng mong nàng ta chăm sóc ông bà cụ an hưởng dưỡng lão, nên lúc tang sự của ông bà cụ, nàng ta đều không đến.
Về sau khẩu vị của Trương Văn Bân càng ngày càng lớn, chỉ một mình thím hai là không thể chu cấp đủ cho hắn. Hắn ôm đống nợ to tướng rối tinh rối mù không có tiền để trả, bị bắt ngồi tù mấy năm nên ghi hận trong lòng, cho rằng nhà Hòa Thượng thấy chết không cứu, oán hận cứ thế mà thành.
Thím hai nhớ lại chuyện này còn tỏ vẻ cực kỳ tự trách, lẩm bẩm bảo do chị vô dụng, để em chịu oan ức rồi.
Đúng là mở mang tầm mắt, thật sự là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh.
Trương Văn Bân dương dương đắc ý nhìn người nhà Hòa Thượng, nói:
"Đừng khinh thường người nghèo, hôm nay các ngươi không may cũng là báo ứng vì trước kia ức hiếp ta. Nhưng mạng nhà các ngươi vẫn cứng lắm, ta vứt hai lão tặc kia của nhà các ngươi đến cái đất xấu tích nghiệp này, sao chỉ chết có một người được?"
Hòa Thượng nghe vậy lại nhớ đến cha mình, mắt long sòng sọc lên, siết chặt nắm đấm, muốn đánh Trương Văn Bân. Nhưng Trương Văn Bân có không ít đàn em, còn có mấy thanh đao lóe lên. Người nhà Hòa Thượng thấy vậy thì lần nữa cách xa ra mấy mét. Chú hai lũi ra xa nhất, thím hai thì tỏ vẻ nở mày nở mặt.
Ta sợ Hòa Thượng chịu thiệt thòi nên kéo hắn về, chợt trông thấy mặt hắn, tim ta lại thảng thốt...Cung mệnh của Hòa Thượng mới nãy còn yên lành, sao bây giờ tự nhiên lại có khí đen bao trùm, phạm thượng tiền đình, sắp có họa lớn ập đến!
Tính thời gian thử xem sao, họa này tầm trước sau buổi trưa sẽ đến, bây giờ cách mười hai giờ còn mỗi bốn mươi lăm phút nữa thôi...bốn mươi lăm phút, trong bốn mươi lăm phút này nhất định phải tìm ra ông bà cụ, nếu không có khi Hòa Thượng sẽ phải mất mạng.
Ta lập tức nói với Trương Văn Bân:
"Ta khuyên ngươi làm người cũng đừng nên quá tuyệt tình, đây dù sao cũng là mộ tổ nhà người ta. Mau nói chỗ hạ mộ ông bà cụ ra, rồi dời quan tài nhà các ngươi trộm táng đi, bây giờ vẫn còn kịp."
Kịp ở đây không chỉ riêng gì với nhà Hòa Thượng, mà phía Trương Văn Bân cũng thế...dù trộm táng có tác dụng thật đấy, nhưng đây cũng là vấn đề tâm linh phong thủy cõi âm, tất sẽ tổn hại âm đức. Khi thời điểm hắn gặp báo ứng đến, thi thể trộm táng lại còn đột tử có mang oán khí, nếu không dời đi hôm nay thì cũng sẽ gặp chuyện không may.
Trương Văn Bân nghe lời ta nói xong thì cười:
"CMN, há mồm nói hươu nói vượn mà mơ lừa được ông nội ngươi à? Dời đi, ngươi không nói ta cũng quên, ta đến là vì chuyện này đấy."
Quái lạ, ta đã chuẩn bị tâm lý chiến một trận ra trò, sao hắn còn vui vẻ như thế chứ?
Mà Trương Văn Bân nói xong lập tức lấy ra một tran giấy. Ta rướn cổ lên nhìn, là hợp đồng nhượng bất động sản, nêu rõ nhà Hòa Thượng mắc nợ từng đồng từng đồng thế nào, không có khả năng trả lại. Trương Văn Bân dùng nó để làm thế chấp mua, ép bên phía gia đình Hòa Thượng nhanh chóng dời mộ phần.
Người nhà Hòa Thượng đều trợn tròn hết mắt lên. Trương Văn Bân cười ha hả, nói:
"Người nhà các ngươi hôm nay cũng đã đến đông đủ, còn thất thần làm gì, để mấy ông nội của các ngươi tự mình dọn nhà à?"


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất