Chương 46: Mời Ăn
Nàng nghe xong, trong đôi mắt phượng lập tức ánh lên vẻ giảo hoạt:
"Người họ Giang ở Thiên Sư phủ rất nhiều, ta không thể biết hết được. Nếu ngươi muốn tìm người này thì tự đi mà đến Thiên Sư phủ tra xem."
Lúc này, đàn em của nàng tới. Nàng để lại một câu: "Chờ tin của ngươi". Dáng ngươi mảnh khảnh loáng cái đã đi ra ngoài, trong không khí chỉ con hương gỗ thơm.
Trình Tinh Hà huých vai ta mấy phát:
"Có phải hồn của ngươi cũng đi theo Đỗ Hành Chi rồi không?"
Đỗ Hành Chỉ? Ta lúc này mới lấy lại tinh thần, trông thấy ba chữ này trên tấm danh thiếp.
Trình Tinh Hà vừa nhâm nhi ít hạt khô chẳng biết móc đâu ra, vừa nói:
"Ta khuyên ngươi đừng mê nàng ta quá, dù nàng ta trẻ, nhưng lại là thủ lĩnh của Thiên Sư phủ trong lĩnh vực phong thủy, xuất thân từ Đỗ gia của Tây Xuyên nổi danh nhất giới phong thủy. Nàng ta giống như đỉnh Everest, khó mà trèo cao."
Ta quay sang nhìn hắn:
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Trình Tinh Hà sững sờ, cái tay bóng mỡ thịt đặt lên trán ta:
"Ngươi sốt rồi đấy à? Ta là chủ nợ của ngươi đó!"
Ta hất tay hắn ra:
"Không phải ngươi cũng đang tìm tên què họ Giang sao? Ngươi còn biết nhiều chuyện về thần mệnh như vậy, ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với tên què họ Giang kia?"
Ánh mắt trong suốt của Trình Tinh Hà lập tức tối sầm lại, vừa định lên tiếng thì một loạt tiếng rào sắt vang lên, sau đó là tiếng hét thảm thiết của một bà cụ:
"Ai đó mau đến đây! Có trộm!"
Lúc này ta mới kịp phản ứng. Gian phòng này là phòng ở, trên ban công toàn là thịt khô.
Vậy mà bảo không đến trộm thịt khô!
Trình Tinh Hà kịp thời trốn bay trốn biến, túm lấy ta ngay, chạy khỏi ban công. Nhưng đây là lầu ba lận, cũng có nguy hiểm nhất định...Nhưng mà, đối diện vừa hay có cái ban công nhô ra, nếu có thể nhảy qua thì ok.
Nhưng mà nếu té xuống thì...
Trình Tinh Hà mở mồm rất chính nghĩa:
"Ta là chủ nợ rất tình nghĩa với con nợ, muốn chết thì cùng chết."
Ta bỗng cảm thấy hơi cảm động, đúng là lần đầu tiên có người nói với ta mấy câu kiểu như" "muốn chết thì cùng chết".
Sau đó hắn lập tức thêm một câu:
"Ngươi đi trước đi."
CM nhà nó, ngươi muốn ta làm chuột bạch thì cứ nói thẳng.
Lúc này bà cụ đã bắt đầu báo cảnh sát. Ta còn phải điều tra vụ cửu quỷ ép quan tài, không thể bị bắt được. Ta nắm chặt lấy lan can, dùng toàn bộ cơ bắp ở chân để đu tới. Mấy món đồ đang phơi nắng xuyên qua mặt ta, ta nghe thấy một tiếng "phịch" vang lên mới chắc chắn mình đã tiếp đất an toàn.
Nhưng mà, ta loáng thoáng cảm thấy có gì đó hơi sai sai. Trước kia ta có thể nhẹ nhàng nhảy qua như thế này à? Ban nãy có cảm giác như cưỡi mây lướt qua. Dù ta đã từng luyện điền kinh, nhưng cũng không đến mức có tố chất cơ thể như thế được, như thể đã thông hai mạch Nhâm Đốc vậy.
Không để ta có nhiều thời gian suy nghĩ, Trình Tinh Hà cũng nhảy tới. Hai chúng ta như đôi chim én, vượt nóc băng tường xong thì chạy về cửa hàng đường phố.
Khi vào tiệm tạp hóa Tú Liên uống mấy chai coca, ta mới cảm thấy mình đã về lại nhân gian. Từ khi vào chỗ đất cửu quỷ ép quan, ngày nào mạng sống cũng lơ lửng như trên cáp treo, đù má quá là đáng sợ.
Chưa thở ra được tiếng nhẹ nhõm thì ta lại gấp ầm lên. Ta phải làm sao để sống sót đây? Trừ phi ta có thể đuổi vật kia khỏi tay ta.
Nhưng theo lời Đỗ Hành Chỉ nói. Vật kia bây giờ đã dung hòa làm một với ta, không thể đuổi ra được. Cách duy nhất chính là tìm ra được tên què họ Giang. Chắc chắn hắn biết sự thật đằng sau, nên ta vẫn còn chút hy vọng sống.
Không đợi ta nghĩ ra gì, Tú Liên đưa đầu sang nói với ta:
"Anh Bắc Đẩu, bà Ngô thu điện nước hôm nay đến tìm ngươi mấy lượt, có phải gần đây ngươi chưa đóng tiền hay không? Nhanh chóng đưa trước đi, trời nóng điên lên thế này, cắt điện sẽ ép chết ngươi đó."
Đúng, ta đã thiếu hơn ba tháng rồi. Bà Ngô kéo đến giờ chưa cắt đã là rất nhân từ rồi. Kể ra, bà cụ đưa tiền thuốc men cho, nhưng ngồi không thiền định an dưỡng, chờ chết cũng chẳng phải biện pháp. Phải tìm ra tên Giang què này, phải tìm ra cách, phải tiếp tục tìm kiếm...nếu thật sự không sống quá bốn chín ngày, thì ta cũng phải để bà cụ kiếm thêm mấy đồng chứ.
Nghĩ vậy, ta lại vác mặt sang.
Trình Tinh Hà gọi mấy cuộc, bất mãn hết sức:
"Anh trai nhỏ à, mấy nay ngươi kiếm được không ít tiền, nếu không trả nợ thì thôi, còn không mới chủ nợ ăn gì đó để giải tỏa nhờ."
"Ta mời ngươi ăn ít hải sản nhé."
Trình Tinh Hà sáng mắt lên:
"Thật à?"
Ta gọi Tú Liên:
"Cho hắn hai bịch rong biển, loại một đồng hai bịch ấy."
Trình Tinh Hà giơ chân lên:
"Lý Bắc Đẩu, ngươi còn không phải người hơn cái nhà máy da Hoàng Hạc ở Giang Nam!"
Ta tìm tờ hóa đơn điện nước, đến đóng tiền qua phiếu cư trú. Ta nhớ nó nằm trong hộp ở lầu hai, nhà bà cụ. Hộ khẩu các thứ giấy tờ của chúng ta đều nằm trong đó, mở lên quả nhiên thấy thật. Đến khi cầm tờ hóa đơn trên tay, ta phát hiện dưới đáy hộp còn để một quyển sách nữa.