Chương 54: Người Nông Dân Và Con Rắn
Thật ra trên đời có rất nhiều chuyện không có cách nào phân chia ra đúng sai đen trắng, cũng không ai có tư cách phân chia - Tuệ Tuệ không làm sai, Hôi Bách Thương cảm thấy mình cũng không làm sai.
Lúc này cái bụng của Tuệ Tuệ bỗng nhiên tiếp tục động đậy, giống như không đè ép được đám yêu thai kia!
Mặt tam giác lập tức nói:
"Bây giờ nếu muốn cứu Tuệ Tuệ, ta sẽ cắn vào người Tuệ Tuệ một cái, độc chết đám yêu thai kia!"
Hôi Bách Thương nghe thấy vậy thì oán độc nhìn chằm chằm mặt tam giác:
"Tiêu Kim Hoa, nếu ngươi dám, ta sẽ không đội trời chung với ngươi!"
Trình Tinh Hà cũng gật đầu:
"Muốn cứu người thì chỉ có thể làm như vậy, tiểu ca, ngươi cũng đừng làm phụ lòng người khác."
Ta phụ lòng người ta bao giờ? Trên mặt Tuệ Tuệ bám đầy điềm rủi, thanh khí cũng sắp lan tràn đến mệnh cung, sắp chết oan uổng - nàng phải sống, phải tích lũy một ít công đức cho mình, nếu như lần này giết chết thai nhi, vậy nàng chỉ trốn được một kiếp này chứ vẫn sẽ gặp những tai ương khác.
Vì vậy ta liền hỏi:
"Có biện pháp gì để Tuệ Tuệ sinh hạ yêu thai bình thường mà không phải mổ bụng không?"
Hôi Bách Thương nghe thấy vậy thì ngây ra giống như không tin vào tai mình. Ta liếc hắn:
"Ta hỏi ngươi đấy."
Lúc này Hôi Bách Thương mới lấy lại tinh thần:
"Dùng miệng đỡ...Tự ta..."
"Vậy ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì."
Ta nói:
"Đỡ đẻ cho con ngươi đi."
Hôi Bách Thương lập tức bò đến bên cạnh Tuệ Tuệ, không lâu sau, bên cạnh Tuệ Tuệ liền vang những tiếng khóc kỳ quái - giống chuột, cũng giống đứa trẻ.
Hôi Bách Thương ôm một đống thứ mềm mại kia, do dự nhìn ta. Mà mặc dù Tuệ Tuệ vẫn còn đang hôn mê, nhưng bụng đã khôi phục như cũ.
Ta nói:
"Ngươi đi đi."
Không chỉ Hôi Bách Thương, mặt tam giác cũng trợn to mắt:
"Ngươi...Ngươi cứ thả hắn đi như vậy? Vậy thì dễ dàng cho hắn quá!"
Lúc trước ta đã nhìn khí của Hôi Bách Thương - thanh khí trên ấn đường của Hôi Bách Thương đã đục ngầu, hiển nhiên vì làm bậy, tu vi bị ảnh hưởng nên mới chặn khí đen ở nhân trung, chứng tỏ hắn sắp gặp phải báo ứng vì chuyện này.
Nếu ông trời đã giáng tai họa, ta sẽ không thể nhúng tay nữa.
Thật ra thì chắc Hôi Bách Thương cũng biết rõ về kiếp nạn mình sắp gặp phải - một khi tinh quái hại người nhất định sẽ gặp phải thiên kiếp, giống như ong mật chích người cũng sẽ bị thiệt vậy, hắn trả thù Tuệ Tuệ với suy nghĩ cá chết lưới rách.
Tuy nói chúng sinh ngang hàng, nhưng dù sao con người cũng là linh hồn vạn vật, dù tinh quái tu thành hình người vẫn sẽ khác con người, vạt vận trên đời này không có công bằng tuyệt đối, ai cũng không có biện pháp.
Trả đám “trẻ con” kia lại cho hắn, để hắn có thể kéo dài đời sau, coi như làm công đức thay Tuệ Tuệ đi.
Hôi Bách Thương phải tốn rất lâu mới tin ta nói là thật, liền run rẩy ngồi dậy, ôm đống đồ mềm mại kia muốn rời đi, nhưng hắn còn chưa ra khỏi cửa đã đột nhiên ngã xuống đất.
Tiêu Tương không cho hắn đi!
Tiếp đó ta liền nghe thấy giọng của Tiêu Tương:
"Hắn có thể đi, nhưng phải để lại vài thứ - sau này ngươi sẽ cần dùng."
Ta rất khó hiểu, là thứ gì?
…
Lúc này dường như Hôi Bách Thương đã nhớ ra cái gì đó, quay lại dập đầu với ta:
"Ta sẽ ghi nhớ ơn tình này, sau này chỉ cần có lúc cần tới Hôi Bách Thương, cứ lấy cái này ra gọi, ta có chết cũng không chối từ."
Tiếp đó lại thêm một câu:
"Đám súc sinh chúng ta không giống con người, đã hứa là làm."
Ta nhìn qua, trong tay hắn đang cầm một thứ nho nhỏ đen sì, là cái đuôi sao?
Trình Tinh Hà chen miệng:
"Ký Thân Phù."
Cái gọi là Ký Thân Phù chính là tinh quái lấy một phần thân thể mình làm tín vật, đưa cho chủ nhân mà mình nhận. Nói cách khác có cái đuôi này, ta chính là chủ nhân của Hôi Bách Thương, chỉ cần ta gọi thì hắn sẽ phải đến!
Phương sĩ đều dùng Ký Thân Phù để thuần phục tinh quái, ta chưa bao giờ nghe đến việc tinh quái tự lấy nó xuống khỏi người mình, cam tâm tình nguyện đưa ra làm Ký Thân Phù cả.
Động vật luôn luôn biết cách báo đáp hơn con người, ngay cả Hôi Bách Thương cũng như vậy.
Lúc này ta nghe thấy một tiếng rên rỉ sau lưng, là Tuệ Tuệ tỉnh.
Nàng mơ mơ màng màng dụi mắt, nhìn ta nói:
"Bắc Đẩu ca, sao ngươi lại đến đây?"
Cuối cùng Tuệ Tuệ đã khôi phục lại như cũ.
Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm, lúc quay lại thì Hôi Bách Thương đã biến mất, mặt tam giác cũng không thấy - không, ta nhanh mắt thấy một con rắn vằn vàng to bằng thân cây, trên đầu có ba cái sừng đang cuộn tròn dưới mái hiên.
Ta liền hỏi Tuệ Tuệ có ấn tượng gì về một con rắn không?
Tuệ Tuệ nghe vậy thì không hiểu lắm, nhưng vẫn nói cho ta mùa đông năm nọ nàng lên Dương Thủy Bình chơi, gặp được một con rắn ngủ đông bị người ta lôi ra từ trong ruộng, trên người toàn vết thương do cuốc tạo ra. Nhưng con rắn kia còn sống, cho nên nàng liền bôi thuốc cho nó, còn bắt chuột cho nó ăn. Bạn nàng cười nói nàng không biết câu chuyện về nông dân và con rắn. Nàng lại nói rắn nước ngoài là rắn nước ngoài, rắn Trung Quốc là rắn Trung Quốc, không giống nhau.