Chương 63: Phía Dưới Tầng Hầm
Ta nhớ lại lời của Tiêu Tương, thầm nói chẳng lẽ ở đây có "người quen cũ" gì thật sao?
Nếu thật sự có thể tìm được người quen này, nói không chừng ta có thể biết rõ lai lịch của Tiêu Tương.
Nghĩ như vậy, ta liền quan sát tướng đất ở đây.
Mảnh đất này quay mặt về hướng sông Phúc Thọ, dựa lưng vào núi Lão Long, toàn thân giống như một cái đảo nhỏ, theo lý thuyết thì tài khí xung quanh phải hội tụ vào trứng linh quy - cũng chính là nơi xây dựng của Hòa Thượng mới đúng. Nhưng cố tình trong trứng lại ẩn giấu một vật hung ác giống như lưỡi dao sắc bén xuyên qua vậy, vì thế mới khiến tòa nhà tràn ngập sát khí, nếu muốn giải quyết phong thủy của nơi này thì phải tìm được vật kia.
Ta và Hòa Thượng đi vào tòa nhà đó.
Lúc trước mảnh đất này là của tòa nhà Thủy Loan, khi đó tòa nhà Thủy Loan là tòa nhà tiêu chí của địa phương chúng ta, có hình cánh hoa sen. Hoa sen là tín vật của Phật Tổ, có ý nghĩa rất tốt. Đáng tiếc bốn phía đều bị bao bọc, không đè ép được sát khí. Công trình của Hòa Thượng bây giờ chính là sửa lại toàn bộ tòa nhà đó để biến thành một căn chung cư mới.
Trong tòa nhà có không ít công nhân đang tăng ca, Hòa Thượng hỏi tình hình hôm nay. Đang nói chuyện thì có một công nhân đi ra khỏi thang máy, hỏi quản đốc sao vẫn phải làm việc dưới hầm? Hôm nay không nghe thấy thông báo mà?
Quản đốc rất phiền não, nói chúng ta còn chưa làm đến tầng hầm đâu, căn bản không hề phái ai xuống đó cả, ngươi nghe ai nói vậy?
Công nhân kia buồn bực nói hắn xuống hầm lấy công cụ, nghe thấy có tiếng gõ tường từng cái một, nếu không phải người của chúng ta thì…
Ta nghe thấy vậy lập tức dẫn Hòa Thượng đi thang máy xuống tầng hầm.
Quả nhiên vừa ra khỏi thang máy ta đã nghe được tiếng va chạm, liền chạy đến đó xem. Lúc qua khúc quanh liền thấy một công nhân đi ra, ta liền hỏi hắn tiếng động kia phát ra từ đâu?
Công nhân kia vội nói:
"Ta dẫn các ngươi đi!"
Ta gật đầu nói làm phiền ngươi, sau đó đi vào trong cùng hắn.
Càng đi vào trong tiếng động càng lớn, dưới chân còn hơi rung, cứ như là sàn nhà có thể bị lật lên bất cứ lúc nào vậy. Cảm giác này vô cùng quỷ dị, giống như đang đập vào lòng người từng cái một. Ta vừa đi vừa để ý, tầng hầm của tòa nhà này là hình bát giác, rất giống một cái bát quái.
Mà tiếng động kia có vẻ được phát ra từ tâm bát quái!
Bát quái, hoa sen, rất giống như đang trấn giữ cái gì đó!
Ta nhìn bốn phía, túm lấy Hòa Thượng:
"Nơi này không đúng, ngươi đừng đi theo."
Hòa Thượng sửng sốt:
"Sao thế?"
Ta chỉ xuống đất:
"Ngươi nhìn mặt đất đi."
Chỗ này đã lâu không có ai vào, bên trong toàn là bụi đất. Ban đầu Hòa Thượng không kịp phản ứng, ta liền nói cho hắn:
"Trên mặt đất không có một dấu chân nào cả, là thứ gì đang gây ra tiếng động?"
Hòa Thượng nghe vậy cũng bị dọa giật mình một cái, nhưng hắn lập tức ưỡn ngực:
"Chẳng sao cả, có ngươi ở đây, ta sẽ không sợ."
Ta liền chỉ công nhân kia, thấp giọng nói:
"Vậy ngươi nhìn xuống dưới chân hắn đi."
Công nhân kia đang cầm đèn pin đi phía trước chúng ta, nhưng những nơi hắn đi qua đều không có dấu chân.
Hai chân Hòa Thượng mềm nhũn, may mà không ngồi bệt xuống đất. Ta gắng sức đỡ hắn, nhưng cho dù Hòa Thượng đổ đầy mồ hôi vẫn kiên trì đi theo ta đến tâm bát quái:
"Hắn...Hắn là…"
Trên mũ bảo hiểm của công nhân này có vết đỏ nhàn nhạt - không phải công nhân ngã chết kia không bị thương gì mà chỉ vỡ đầu thôi sao?
Âm thanh đó truyền đến từ tâm bát quái, không phải có người đang gõ tường - mà nó phát ra từ dưới mặt đất!
Đây đã là tầng hầm rồi, dưới mặt đất tầng hầm sẽ là cái gì?
Ngay lúc này, ta thấy ở trung tâm bát quái có thứ gì đó sặc sỡ, nhưng bám đầy bụi nên không thấy rõ, liền ngồi xổm xuống nhìn kỹ. Đến khi thấy rõ, ta lập tức hét lên bảo Hòa Thượng chạy. Nhưng lúc này mặt đất dưới chân lại nứt ra “răng rắc”, ta rơi xuống trước, còn thấy công nhân kia cười với mình.
…
Cú ngã này không hề nhẹ, ta chỉ cảm thấy có rất nhiều gạch đất rơi lên người mình, hai tai vang lên ù ù. Đến khi lấy lại tinh thần mới nghe thấy tiếng mắng của Hòa Thượng:
"Đậu má mọe nó chứ, tên công nhân khốn kiếp kia lừa chúng ta hả? Mẹ nó cái công trình gì mà mềm như đậu hũ vậy..."
Ta lôi đen pin trong ngực áo ra đi tìm Hòa Thượng, ánh sáng mạnh đảo qua, ta nhìn thấy Hòa Thượng nằm trên một đống gạch, đang che mắt chắn ánh sáng. Ta kéo hắn lên rồi chiếu khắp xung quanh.
Hòa Thượng ôm mông đứng lên, hùng hùng hổ hổ nói phải bắt lấy công nhân kia để tính sổ.
Ta nói ngươi đừng tìm, thứ đỏ xuất hiện là để dẫn chúng ta xuống đây - nếu ta đoán không sai thì bây giờ công nhân kia đã thành ma cọp vồ rồi.
Mọi người đều biết bốn chữ tiếp tay cho giặc, người bị cọp cắn chết, sau khi chết sẽ còn tiếp tục bị con cọp khống chế đi dụ dỗ những người khác táng thân trong miệng cọp, chỉ khi có người thay thế mình làm đồng lõa cho con cọp, mình mới có thể vào luân hồi, nói một cách đơn giản là tìm thế thân.