Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 235: Cuối cùng cũng an toàn

Chương 235: Cuối cùng cũng an toàn


- Ầm
Một thanh âm vang lên, Triệu Nhan từ trên trời đập thật mạnh xuống đất, hắn nhất thời cảm thấy xương cốt toàn thân đều vỡ vụn, may mắn vừa rồi giữa không trung đụng trúng một cành cây, khi đó mới giảm tốc độ rơi, bằng không từ ngọn cây cao như vậy rớt xuống, cho dù không chết thì xương cốt cũng gãy nát cả.
Khi Triệu Nhan đang khó nhọc thở dốc, nghĩ tới muốn dùng hai tay gắng sức gượng dậy, đột nhiên từ trên đỉnh đầu truyền tới tiếng thét chói tai của Gia Luật Tư, liền sau đó một bóng đen từ trên trời lao xuống, nện trúng lưng Triệu Nhan, kết quả đem Triệu Nhan đập mạnh đến độ hai mắt đảo một vòng, tất thảy không khí hít vào trong lồng ngực đều bị dồn cả ra ngoài, thật lâu sau vẫn không hít vào được, cái loại cảm giác này tựa như là chết đi, cuối cùng hít vào được chút không khí, lúc này mới cảm thấy đỡ một chút.
- Thật… thật xin lỗi, ngươi có bị thương hay không?
Gia Luật Tư ban nãy rơi xuống vừa vặn đụng trúng một cành cây, thế nhưng nàng còn chưa kịp bắt lấy cành cây đó, y phục trên người đều bị kéo rách, kết quả rớt xuống lại không nghĩ đến vừa vặn đáp ngay trên người Triệu Nhan, giúp nàng không phải chịu tổn thương nào, rất nhanh liền đứng lên, đem Triệu Nhan đỡ dậy hỏi.
Triệu Nhan suýt tắc thở khó nhọc thở gấp, đưa tay sờ sờ đến xương sườn hắn, phát hiện cũng không bị đập gãy, đồng thời xương cốt trên người cũng không có chỗ nào giống như đã gãy rồi, hắn rốt cục cũng thở phảo nhẹ nhõm nói:
- Không có việc gì, có điều nhìn thân hình của người thật ra khá thon thả, không nghĩ tới lại nặng như vậy, vừa rồi thiếu chút nữa đập ta đến muốn sặc khí!
Nghe thấy Triệu Nhan vẫn còn tâm tư nói giỡn, Gia Luật Tư cũng nhẹ nhàng thở ra, về chuyện Triệu Nhan đem thể trọng nàng ra trêu chọc, nàng cũng không có lấy làm tức giận, mà nghiêng đầu quan sát khung cảnh tối đen như mực xung quanh, sau đó vô cùng khẩn trương nói:
- Chúng ta đã bình an tiếp đất, kế tiếp nên làm gì bây giờ, ngoài ra cái vị Tô phó sư kia đâu rồi?
Gia Luật Tư vừa dứt lời, liền nghe từ trên đỉnh đầu truyền tới một hồi rên rỉ, ngay sau đó chỉ nghe thấy thanh âm của Tô Thức vang lên từ phía trên nói:
- Hai vị điện hạ, hạ… hạ quan bị treo trên cây này, bây giờ cử động một chút cũng không dám!
Nghe được thanh âm của Tô Thức từ trên cao truyền đến, Triệu Nhan và Gia Luật Tư giật nảy mình, lập tức ngẩng đầu nhìn, nhưng bởi trời quá tối, hơn nữa trong rừng cành cây tán lá lại quá rậm rạp, cho nên căn bản không rõ hoàn cảnh bên trên.
- Giúp ta kiếm chút củi tới đây. Chúng ta phải đốt một đống lửa mới được!
Triệu Nhan lập tức quay sang Gia Luật Tư phân phó, hiện tại phải nghĩ cách mang Tô Thức từ trên cây xuống, chỉ có điều xung quanh tối đen như mực, nhất định phải đốt lửa để nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Với lại từ giờ đến hừng đông còn một khoảng thời gian rất dài. Xung quanh lại là rừng cây. Có trời mới biết có… dã thú quanh đây hay không, cho nên một đống lửa là nhất định cần có.
Gia Luật Tư nghe vậy đáp lại một tiếng, sau đó cúi xuống bắt đầu sờ soạng trên mặt đất. Nơi này là rừng cây, chắc chắn có rất nhiều cành lá khô, vừa rồi Triệu Nhan cũng rớt xuống một đống, cho nên Gia Luật Tư rất nhanh đã tìm được không ít, lúc này Triệu Nhan lấy từ trong ngực ra một cái bật lửa, thứ này hắn vẫn luôn mang theo bên mình, vừa rồi không ngờ lại không bị rơi mất, thật sự là vô cùng may mắn.
- Tách…
Một thanh âm vang lên, ngọn lửa từ chiếc bật lửa phát ra, Gia Luật Tư trong ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, đem một đống củi nhỏ tới nhóm lửa, tiếp đến lại mang tới bỏ thêm nhiều củi gỗ vào, rất nhanh đã đốt thành một đống lửa lớn.
Theo ánh lửa chiếu rọi, Triệu Nhan bọn họ rất nhanh liền thấy rõ cảnh vật xung quanh, quanh đây đều là cây cổ thụ cao lớn, bởi đã vào hạ, cho nên tán lá đều rất dày, tuy nhiên cũng nhờ vậy, bọn họ khi từ trên cao rớt xuống, phần lớn được cành lá, tán cây đệm đỡ, mới không phải chịu nhiều tổn thương.
- Quận Vương, ta ở chỗ này!
Ngay khi đống lửa vừa vặn được đốt lên, Tô Thức ở trên cao lại mở miệng kêu than, lúc này Triệu Nhan và Gia Luật Tư mới nhìn lên, trên một cành cây lớn mọc ở chính giữa gốc đại thụ, Tô Thức với điệu bộ vô cùng chật vật nằm úp ngửa ở trên, hai tay hai chân đều ôm chặt lấy thân cây, chỉ sợ buông lỏng là rớt xuống ngay, tuy vậy nhìn bộ dạng y có vẻ như cũng không có chỗ nào bị thương.
- Tử Chiêm huynh, nhánh cây dưới người ngươi kia rất to, hẳn là có thể chịu đựng được sức nặng của ngươi, hiện tại ngươi chỉ cần từ từ leo sang thân cây bên cạnh, sau đó theo thân cây trượt xuống là được rồi.
Lúc này Triệu Nhan hướng về phía Tô Thức trên cây hô lớn.
Vừa rồi cũng là bởi vì Tô Thức thấy không rõ tình hình xung quanh, cho nên mới không dám di chuyển, hiện tại có ánh lửa, rốt cục y cũng thấy rõ khung cảnh xung quanh, lập tức theo lời Triệu Nhan nói, theo thân cây bò xuống, đợi cho hai chân chạm đất, lúc này mới thở phào một cái nói:
- Cuối cùng cũng an toàn tiếp đất, vừa rồi ngã xuống, ta còn tưởng mình chết chắc rồi chứ.
Nghe được lời Tô Thức nói, Triệu Nhan và Gia Luật Tư nghĩ đến cũng thấy là may mắn sống sót sau tai họa, lập tức ba người lại tiếp tục nhặt thêm vài cành cây đốt cho đống lửa cháy ngày càng lớn, sau đó ngồi xuống quanh đống lửa, lúc này Triệu Nhan mới quay qua Gia Luật Tư nói:
- Công chúa điện hạ, theo suy đoán của ta nơi này hẳn là thuộc địa phận của Hoàng Long phủ, tuy nhiên hiện tại Gia Luật Trọng Nguyên tạo phản, nghe nói thế lực của Liêu quốc ở đây rất lớn, nếu ngày mai chúng ta ra khỏi rừng rậm tìm tới quân doanh của nơi này, có phải sẽ không bị bọn họ bắt đưa tới chỗ Gia Luật Trọng Nguyên không?
- Cái này ngươi cứ yên tâm đi, Gia Luật Trọng Nguyên mặc dù được phụ thân ta phong làm Thiên Hạ Binh Mã đại nguyên soái, nhưng bởi thế lực của cha con y chủ yếu tập trung ở phía nam, Hoàng Long phủ thuộc phương bắc, binh mã đóng quân nơi đây đều do những tướng lĩnh trung thành với phụ hoàng ta chỉ huy, cho nên chỉ cần tìm đến quân doanh nơi này chúng ta nhất định có thể an toàn trở về Thượng Kinh.
Gia Luật Tư nghe vậy liền trợn mắt nhìn Triệu Nhan một cái, mặc dù hắn cứu nàng một mạng, nhưng về chuyện Triệu Nhan biết rõ Gia Luật Trọng Nguyên phát động chính biến lại không lấy một lời cảnh báo, giả như không hay biết chuyện gì, thật không thể không khiến nàng lưu tâm.
Triệu Nhan nhận thấy sự bất mãn trên mặt Gia Luật Tư, lập tức cười hắc hắc nói:
- Cũng không hẳn vậy, trước khi chúng ta trốn ra được đây, Gia Luật Trọng Nguyên đã đánh đến hành cung, hơn nữa cũng theo tin tức chúng ta thu thập được, binh lực trong tay Gia Luật Trọng Nguyên chiếm ưu thế hơn, cho nên nếu chẳng may gã bắt được phụ hoàng của nàng, sau đó lại đoạt được ngôi vị Hoàng đế Liêu quốc, như vậy đến lúc đó quân đội Liêu quốc cũng sẽ thuần phục Gia Luật Trọng Nguyên, nếu bây giờ chúng ta đi tìm quân doanh nơi đây chẳng há là chui đầu vào lưới sao?
Triệu Nhan thật ra cũng là cố ý tranh cãi, cho dù Gia Luật Trọng Nguyên thật sự có giết chết Gia Luật Hồng Cơ đi chăng nữa, muốn đoạt ngôi báu cũng không thể dễ dàng như vậy, đối với chuyện này Gia Luật Tư cũng vô cùng rõ ràng, chỉ thấy nàng cười lạnh một tiếng phản bác:
- Quận vương nghĩ Liêu quốc chúng ta thật đơn giản, coi như là phụ hoàng ta có thật sự tử trận đi, nhưng còn có Thái tử và các vị Hoàng tử, chỉ cần một người chạy thoát, cũng sẽ được những đại thần trung thành một lần nữa đưa lên lập thành Hoàng đế, đến lúc đó Gia Luật Trọng Nguyên căn bản không có bất cứ cơ hội nào!
- Ha ha, nếu thật sự xuất hiện loại tình huống này, Đại Tống chúng ta cầu còn không được, khi đó tân đế vừa được lập, Gia Luật Trọng Nguyên chắc chắn sẽ không khoanh tay chịu chết, nhất định sẽ chiêu mộ đại quân phản kháng, như vậy, khả năng Liêu quốc nội loạn tất thành, Đại Tống ta lại có thể đứng một bên xem náo nhiệt rồi.
Triệu Nhan nghe đến đó cười lớn nói, tình huống mà Gia Luật Tư nói đúng là cục diện bọn hắn mong đợi nhất.
- Hừ, vui sướng khi người khác gặp họa!
Gia Luật Tư nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc ý của Triệu Nhan liền tức giận nói. Kỳ thực nàng cũng không quan tâm đến an nguy của phụ thân cũng như các huynh đệ tỷ muội, bởi vì nàng và những người đó tình cảm vốn đã lạnh nhạt từ lâu, sau khi mẫu thân của nàng qua đời, Gia Luật Tư đã bị các huynh đệ tỷ muội ức hiếp, sau này trưởng thành lại bị Gia Luật Hồng Cơ biến thành con cờ chính trị gả cho một tên phế nhân, từ đó trở đi, trong lòng Gia Luật Tư đối với tất thảy hoàng thất Liêu Quốc đã không còn bất cứ tình cảm nào, chỉ có điều hiện tại xuất phát từ trách nhiệm của một công chúa, cho nên đối với thái độ vui sướng khi người khác gặp họa của Triệu Nhan nàng mới thấy bất mãn.
- Ôi, cũng không biết bên Hoàng hậu ra sao, có bị Gia Luật Trọng Nguyên bắt giữ hay không?
Đúng lúc ấy, Tô Thức vốn đang trầm mặc im lặng bỗng nhiên mở miệng thở dài nói, đồng thời trên mặt cũng lộ ra thần sắc lo lắng.
Lời nói của Tô Thức lập tức thu hút sự chú ý của Triệu Nhan và Gia Luật Tư, nhiều chuyện quả đúng là thiên tính, cho dù là hoàng tử và công chúa cũng ko ngoại lệ, đặc biệt chuyện này chẳng những can hệ tới vị đại tài tử Tô Thức này, hơn nữa còn liên quan đến hoàng hậuLiêu quốc, điều này càng làm cho người ta hứng thú muốn biết rõ nguyên do trong đó.
- Khụ khụ, Tử Chiêm huynh, lúc trước rời đi quá mức vội vàng, không kịp hỏi qua, ngươi cùng Tiêu hoàng hậu có quan hệ ra sao?
Triệu Nhan mở miệng hỏi trước tiên nhưng Gia Luật Tư cũng tò mò nhìn Tô Thức, tuy rằng Tiêu hoàng hậu cũng là mẫu thân của nàng, nhưng dù sao cũng không phải thân sinh, hơn nữa nàng đối với Gia Luật Hồng Cơ đã không còn cảm tình, cho nên đối với chuyện của Tiêu Quan Âm và Tô Thức cũng đơn thuần là do hiếu kì, chứ không hề có bất kỳ cảm giác tức giận nào.
Nhìn bộ dạng tò mò của Triệu Nhan và Gia Luật Tư, Tô Thức cười khổ một tiếng nói:
- Ta biết Quận vương và công chúa có lẽ sẽ không tin, nhưng quan hệ giữa Tô mỗ và Hoàng hậu tuyệt đối là quang minh chính đại, không có chút hành động nào vượt quá giới hạn, chỉ là bởi vì chúng ta trò chuyện vô cùng hòa hợp, hơn nữa ở phương diện thi từ ca phú cũng cùng chung nhiều quan điểm, cho nên Hoàng hậu mới có thể đối với Tô mỗ khác biệt so với kẻ khác.
Nghe câu trả lời của Tô Thức, Triệu Nhan và Gia Luật Tư đúng là căn bản không tin tưởng, chỉ thấy Gia Luật Tư hừ lạnh một tiếng nói:
- Tô phó sứ, ngươi dẫu sao cũng là một nam tử, nói như vậy làm sao đúng được, lúc trước ngươi và mẫu hậu từ biệt, ánh mắt các người nhìn nhau rõ ràng bất thường, ta làm sao có thể tin các người không có bất cứ quan hệ nào!
Đối với lời nói của Gia Luật Tư, nụ cười khổ trên mặt Tô Thức thêm sâu đậm, sau chỉ thấy y do dự chốc lát, rốt cục mở miệng nói:
- Kỳ thực Tô mỗ và Hoàng hậu thật sự không có gì, chỉ bởi vì đối với chủ đề thi ca có chung nhiều quan điểm, cho nên sớm coi nhau là tri kỷ, nếu như Hoàng hậu là một nam tử, tất sẽ trở thành bằng hữu cả đời của Tô mỗ, nếu như nàng là một nữ tử bình thường, Tô mỗ tất nhiên sẽ lấy nàng làm vợ, đáng tiếc nàng lại là hoàng hậu Liêu quốc, giữa hai người chúng ta tuyệt đối không thể có thứ tình cảm đó, cho dù là có, cũng chẳng thể vượt qua tình cảm thông thường, dừng lại ở chỗ lễ nghĩa mà thôi, tuyệt đối không xấu xa như những kẻ khác nghĩ.
Trông thấy vẻ mặt cô đơn của Tô Thức khi nói, Triệu Nhan cuối cùng cũng tin lời y, liền không muốn nhắc lại chuyện thương tâm của Tô Thức, ngược lại quay qua Gia Luật Tư hỏi:
- Đúng rồi, khi trước ta đã muốn hỏi ngươi, đêm qua tại sao ngươi lại canh giữ nơi ở của bọn ta?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất