Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 269: Thâu tóm bộ Trường Bạch Sơn

Chương 269: Thâu tóm bộ Trường Bạch Sơn


Người Nữ Chân chỉ có tên mà không có họ, loại tình huống này càng về sau càng hình thành một xu hướng, lúc này người Nữ Chân đã bị người Hán ảnh hưởng, lúc này mới lấy tên bộ lạc làm họ, tỷ như tộc nhân bộ Hoàn Nhan liền lấy Hoàn Nhan làm họ, người kiến lập kim triều Hoàn Nhan A Cốt Đả tự lấy tên mình là Hoàn Nhan Mân, tuy nhiên người ta thích gọi hắn là Hoàn Nhan A Cốt Đả.
Công lao lớn nhất của Hoàn Nhan A Cốt Đả là dẫn theo Hoàn Nhan tộc nhân tiêu diệt Liêu quốc, cùng với Tống Thái Tổ Triệu Khuôn Dẫn giống nhau, mà càng vô cùng kỳ quái chết như nhau, sau đó giống nhau ở chỗ không đem ngôi vị hoàng đế truyền cho con trai mình, mà là cho đệ đệ gã Ngô Khất Mãi thừa kế ngôi vị Hoàng đế, sau khi Ngô Khất Mãi xé bỏ minh ước với Đại Tống, xua binh nam hạ tấn công nước Tống, kết quả chỉ vẻn vẹn một năm liền tiêu diệt Bắc Tống, đồng thời cũng mang cho dân chúng thành Khai Phong và hoàng tộc Đại Tống vô số sỉ nhục.
Lúc trước Triệu Nhan lần đầu tiên nhìn thấy Hặc Lý Bát liền nghĩ đến A Cốt Đả của vài thập niên sau, chỉ có điều sau này lại diễn ra một loạt sự tình khiến Triệu Nhan căn bản không có thời gian hỏi thăm A Cốt Đả đã sinh ra hay chưa, nhưng không nghĩ sẽ gặp đối phương dưới tình huống như vậy, hơn nữa không những đã gặp được A Cốt Đả, đồng thời cũng gặp cả thủ phạm tiêu diệt Bắc Tống Ngô Khất Mãi, chỉ là bây giờ hai người bọn họ mới là hai đứa nhỏ mười bảy tuổi.
Nhìn tướng mạo xấu xí của hai đưa nhỏ, Triệu Nhan không phủ nhận, lúc đầu hắn ở đây từng giờ từng khắc chỉ muốn bất kể hậu quả diệt trừ hai đứa bé này, nhưng hắn nhanh chóng liền buông tha loại tính toán này, đầu tiên là vì làm loại việc này trả giá quá lớn, có thể sẽ phải mang cả tính mạng của Gia Luật Tư và hắn bồi theo, thứ hai là hắn cũng không tính cùng Hoàn Nhan bộ lạc hợp tác, hơn nữa đang âm thầm tính kế Hoàn Nhan bộ lạc một phen, đến lúc đó A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi, hai người trong lịch sử, lại hoàn toàn không có cơ hội lớn lên.
Nghe đến đây, Triệu Nhan nhìn A Cốt Đả và ánh mắt của Ngô Khất Mãi cũng trở nên dịu dàng hơn, liền cười hả hả mở miệng nói: - Huynh đệ, các ngươi không cần ầm ĩ, A Cốt Đả là đại ca, tự nhiên là thủ lĩnh của Hoàn Nhan bộ lạc.
Triệu Nhan vừa thốt lên xong, A Cốt Đả lập tức đối với hắn lộ một khuôn mặt tươi cười, cho rằng vị quận vương Đại Tống này thật là một người tốt nha, tuy nhiên Ngô Khất Mãi lại đối với Triệu Nhan lộ ra vẻ mặt chán ghét, đối với điều này Triệu Nhan chẳng có chút phật lòng, thậm chí trong lòng cười thầm, trong lịch sử Ngô Khất Mãi vì ngôi vị hoàng đế mà đi vào con đường bất chính, nghe nói gã và Tống Thái Tông Triệu Khuông Nghĩa giống nhau đều giết huynh đoạt vị. Hiện tại Ngô Khất Mãi tuy rằng còn nhỏ, nhưng xem ra đã đối với vị trí huynh trưởng sinh ra hứng thú rồi.
Kế tiếp Triệu Nhan hỏi A Cốt Đả mấy câu đó sau đó đem cái đầu người ở dưới bàn nhặt lên, kết quả đầu người vừa đến chân, đám đứa nhỏ tộc Nữ Chân lập tức hoan hô một tiếng, tranh đoạt tới lui chơi đá đầu người.
Triệu Nhan càng nhìn đám người A Cốt Đả đang dần đi xa, ánh mắt qua thời gian càng trở nên lạnh, đám người Nữ Chân này là một đám người dã nhân chưa khai hóa, tỷ như sinh ra làm người Nữ Chân, tuy nhiên đã bị người Hán và Khiết Đan ảnh hưởng, những người Nữ Chân này học xong được nhiều đồ vật này nọ, vì thế chậm rãi biến thành như Hoàn Nhan thị tộc, Nữ Chân bộ lạc chẳng những giữ lấy tập tục dã nhân dũng mãnh, đồng thời hiểu được cách vận dụng các công cụ văn minh, như vậy không thể nghi ngờ trở nên vô cùng đáng sợ, đặc biệt bọn họ có được sự hùng mạnh theo thời gian, ngày sau sẽ dùng sự dã man đó phá hủy nền văn minh sau này, mà cái Triệu Nhan cần là ngăn cản chuyện này phát sinh.
Một đoạn thời gian sau đó, Hặc Lý Bát thường mang theo dũng sỹ bộ lạc tập kích Trường Bạch Sơn bộ lạc, mỗi lần đều có thu hoạch, đương nhiên ở Trường Bạch Sơn bộ lạc cũng không khoanh tay chịu chết, rất nhanh liền tiến hành phản kích. Tuy nhiên Hặc Lý Bát đã có chuẩn bị, khiến Trường Bạch Sơn bộ lạc chẳng những không thể tiến đánh mà còn trúng kế, tổn thất vô cùng nghiêm trọng và thê thảm.
Hoàn Nhan bộ tộc và Trường Bạch Sơn bộ tộc chiến tranh tiếp tục đến mùa đông, trung tâm Trường Bạch Sơn mấy lần bị Hoàn Nhan bộ tộc tấn công diệt hết một nửa, còn số nhân lực còn lại định đợi khi đại tuyết phủ ngăn núi là lúc tranh thủ cơ hội trở mình, đáng tiếc ông trời giúp đỡ Hoàn Nhan bộ tộc, năm nay đại tuyết lại chậm chạp đánh xuống, kết quả cuối cùng Trường Bạch Sơn bộ tộc không còn kiên trì nổi, trong khi mùa đông đến là lúc hướng Hoàn Nhan bộ tộc quy thuận, nhập vào bên trong Hoàn Nhan bộ tộc.
Lúc mới bắt đầu Triệu Nhan đứng giữa nhìn hai bộ lạc chiến tranh cũng chẳng hứng thú, tuy nhiên qua thời gian hắn phát hiện bất kể là Hoàn Nhan bộ lạc hay Trường Bạch Sơn bộ lạc, bọn họ đều sử dụng chiến thuật hết sức linh hoạt đa dạng, khi đánh giặc cũng không so đo được mất mà là lấy tiêu diệt sinh lực địch là chính, đương nhiên điều này là vì người Nữ Chân vốn ở nơi hoang vắng, địa bàn đối với bọn họ không quá quan trọng, chỉ cần tiêu diệt hết thanh niên của bộ lạc đối thủ, bộ lạc kia liền mất đi năng lực phản kháng.
Mặt khác Triệu Nhan còn phát hiện người Nữ Chân vô cùng am hiểu tập kích bất ngờ, ví dụ như Hặc Lý Bát khi tiêu diệt Trường Bạch Sơn bộ lạc, chủ yếu chiến thuật là tập kích bất ngờ, thường thường là gã mang theo một chi quân tinh nhuệ lẻn vào bên cạnh bộ lạc địch nhân, sau đó thừa dịp sáng sớm bắt đầu chém giết làm đối phương không kịp sắp xếp nhân lực ứng chiến, làm họ thất thủ.
Tuy nhiên đối với chiến thuật của người Nữ Chân, Triệu Nhan ấn tượng sâu nhất là những chiến sỹ người Nữ Chân dũng mãnh, Trường Bạch Sơn bộ lạc đã từng có một lần phản kích Hoàn Nhan bộ lạc, và các bộ lạc liên quân tổ chức chém giết ở phụ cận những nơi Hoàn Nhan bộ lạc dừng chân. Chi liên quân này tổng cộng trên dưới hai ngàn người, trước mắt có thể sẽ công phá nơi dừng chân của Hoàn Nhan bộ lạc. Tuy nhiên Hặc Lý Bát đã sớm có chuẩn bị, gã và vài huynh đệ theo tổ chức có mấy ngàn chiến sỹ của Hoàn Nhan bộ lạc, từ sau lưng đột nhiên xông ra đem liên quân Trường Bạch Sơn bộ lạc đánh cho đại bại.
Tuy nhiên liên quân Trường Bạch Sơn bộ lạc tuy bị đánh bại, nhưng lại không có bất kỳ người nào thoát ly đội ngũ chạy trốn, mà đầu lĩnh các bộ lạc dưới sự chỉ huy vừa giết vừa lui, có mấy chiến sỹ Nữ Chân chưa có nhận được mệnh lệnh, vẫn chém giết không ngừng, cuối cùng thẳng đến khi Hoàn Nhan bộ lạc giết đi, phải nói làm thảm thiết vô cùng.
Cuối cùng chỉ có một chi khoảng ba trăm người ở liên quân Trường Bạch Sơn bị ngăn dưới tường thành, kết quả hai trăm người này dưới sự chỉ huy của đầu lĩnh theo tường mà chiến, tiễn bắn hết lại dùng dao chém, dao bị chặt đứt liền dùng nắm tay, răng nanh, cuối cùng hai trăm người này đều chết trận ở tường, không ngờ không ai đầu hàng, cái loại trường hợp này chẳng những làm Triệu Nhan thấy khiếp sợ, ngay cả Chu Đồng đã từng có kinh nghiệm chiến trường cũng trợn mắt há hốc miệng, theo lời nói của bọn họ mà nói, cho dù là quân Đại Tống tinh nhuệ nhất hay đội quân Tây Hạ, cũng khó mà làm được điều này.
Triệu Nhan tận mắt nhìn một tràng chiến tranh phát sinh ở Hoàn Nhan bộ lạc, rốt cuộc cũng hiểu rõ, ngày sau A Cốt Đả có thể dùng mấy ngàn quân đội người Nữ Chân đánh bại mười vạn quân Liêu, với chiến thuật đa dạng, linh hoạt, hơn nữa chiến sỹ hung hãn không sợ chết chính là chi quân đội trời sinh, chỉ cần cho bọn hắn một tướng lĩnh đủ tư cách, đội quân này sẽ phát huy được sức lực tối đa.
Triệu Nhan thậm chí còn đang nảy sinh ý tưởng chiêu mộ một đội quân người Nữ Chân, nếu có thể huấn luyện bọn họ thành một đội quân tiến đánh Tây Hạ, làm bọn họ cùng liều mạng với người Tây Hạ quả là một ý tưởng quá tốt, tuy nhiên rất nhanh hắn liền phát hiện ra ý tưởng này thiếu thực tế, đầu tiên là trải qua chiến loạn người Hồ, lại thêm hai cường địch là Tây Hạ và Liêu Quốc, khiến cho người Đại Tống không thể nào tín nhiệm những người dị tộc, khó lòng khiến Triệu Thự đồng ý chiêu nạp người Nữ Chân vào trong quân đội, thứ hai là người Nữ Chân sở dĩ trên chiến trường liều mạng là do một phần tính cách, một phần mang tính tự tôn dân tộc, nếu để bọn họ chiến đấu vì Đại Tống, e không được khí thế như vậy.
Về thâu tóm Trường Bạch Sơn bộ phận, Hoàn Nhan bộ lạc rốt cuộc đình chỉ xuất binh bắt đầu hợp nhất tài nguyên của hai bộ lạc, không ít người của Trường Bạch Sơn bộ lạc bị di chuyển đến Hoàn Nhan bộ lạc, ngược lại Hoàn Nhan bộ lạc cũng phái một số người đến Trường Bạch Sơn bộ lạc, như một vài vị huynh đệ của Hặc Lý Bát, tất cả đều bị phái đi đảm đương đầu lĩnh của các bộ lạc khác, đây cũng là phương pháp thường gặp nhất của người Nữ Chân bọn họ.
Sáng nay, Triệu Nhan cùng Gia Luật Tư suy nghĩ nếm qua điểm tâm, từ việc bị kinh hãi lần trước Gia Luật Tư liên tiếp vài ngày đều không có thèm ăn, chỉ có khi ăn cùng Triệu Nhan mới ăn được một ít, hôm nay dù là nửa bát cháo mạch cũng không húp được, đối với chuyện này Triệu Nhan cũng chẳng có biện pháp nào.
- Quận vương, Hoàn Nhan thủ lĩnh đến viếng thăm! Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng của Cốt Đầu, làm Triệu Nhan thấy sửng sốt liền đứng lên ra đón.
Vừa ra khỏi lều trại, Triệu Nhan liền thấy Hặc Lý Bát cười ha ha đứng bên ngoài bãi đất trống, mà sau lưng gã có một chiếc xe con dừng lại, trên xe có nhiều đồ vật này nọ đều được da thú bao lại, không biết là để cái gì?
- Hoàn Nhan thủ lĩnh đại giá quang lâm, bổn vương không tiếp đón từ xa! Triệu Nhan lập tức cười ha ha bước lên phía trước nghênh đón.
- Ha ha quận vương quá khách khí rồi, thời gian trước ta vội vàng xử lý chuyện Trường Bạch Sơn bộ lạc đối với quận vương có chút chậm trễ, vừa vặn ta ở trong những thứ chiến lợi phẩm phát hiện một vài thứ quận vương có thể cần đến, liền tự mình đưa tới cho ngài! Hặc Lý Bát nói xong chỉ phía sau xe, sau đó đem xe mở ra từ trên xuống dưới, trên xe có nhiều y phục của người Hán, còn có gạo, đồ gia vị gì đó.
- Những những thứ này làm sao tới đây? Triệu Nhan hết sức kinh ngạc nói, ở nơi này vật tư cực độ thiếu thốn, bình thường ra ngoài giao dịch đều đổi về một ít thiết khí, lúa mạch, muối các loại vật phẩm nhất định, quần áo, gạo mì các loại gia vị trước mắt cũng tính là thượng phẩm xa xỉ rồi.
- Ha ha quận vương có điều không biết, Trường Bạch Sơn bộ lạc có một vị thủ lĩnh thích văn hóa người Hán, nên hay hướng người Hán học tập, thường xuyên mặc y phục người Hán, ăn uống cũng vậy, kết quả khi ta dẫn người tiêu diệt, cũng đem theo những thứ này về, mới dễ dàng mang cho quận vương, hi vọng ngài không ghét bỏ! Hặc Lý Bát lại cười lớn giải thích.
- Thì ra là vậy, nhưng thật làm phiền Hoàn Nhan đầu lĩnh lo lắng, bổn vương mà từ chối hóa ra thành bất kính! Triệu Nhan vừa nghe liền cười nói, Trường Bạch Sơn bộ và Liêu quốc thường xuyên tiếp xúc, xuất hiện tình huống này cũng không kỳ lạ, dù sao quý tộc Khiết Đan cũng dần bị văn hóa người Hán ăn mòn, nói chi đến tộc Nữ Chân.
Ngay khi Triệu Nhan cho Chu Đồng nhận lấy những lễ vật này, chỉ thấy trên bầu trời truyền đến những âm thanh bén nhọn, sau đó một bóng đen từ không trung hướng đến Hặc Lý Bát đánh tới.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất