Chương 275: Tát Cải gây chiến
Hặc Giả không tán thành liên kết với Đại Tống, càng không thích Triệu Nhan, lại thêm gã vốn dĩ là một tên hồ đồ, căn bản không suy nghĩ tới hậu quả sự việc, thẳng tay cắt cung cấp thức ăn của Triệu Nhan bọn họ. Có lẽ theo gã thấy, trong đám Triệu Nhan bọn họ đều là thanh niên cường tráng, có đủ khả năng săn được mồi, căn bản không cần bộ lạc cung cấp thức ăn.
Đối với cách làm của Hặc Giả, mọi người đều cảm thấy muôn phần phẫn nộ, đám người Chu Đồng càng muốn tìm Hặc Giả nói lí, nhưng lại bị Triệu Nhan ngăn lại, dù sao Hặc Giả không phải Hặc Lý Bát, không thể nói đạo lí gì được với loại người này, thậm chí Chu Đồng bọn họ nếu lại đi tìm gã nói lí, rất có khả năng tự rước lấy nhục, vì vậy Triệu Nhan cuối cùng quyết định nhịn cơn tức này xuống, đợi khi gã rơi vào tay của mình rồi, nhất định phải để gã biết hậu quả nghiêm trọng của việc mạo phạm tới mình.
Chu Đồng bọn họ cuối cùng cũng hết cách, chỉ đành gồng mình giấu cơn giận này dưới đáy lòng, sau đó thu dọn đồ đạc ra ngoài đi săn, với bản lĩnh của họ, lại thêm kĩ năng đi săn học được trong khoảng thời gian này, thật sự không cần lo lắng không săn được con mồi, chỉ là nỗi bực này thực sự khó mà nuốt xuống, dù gì họ cũng là khách của Hoàn Nhan bộ, để khách tự mình đi tìm đồ ăn, đây đúng là hành động cực kì vô lễ với khách.
Chu Đồng và Hà Lực mang theo vũ khí và lương khô vào núi săn bắn, vết thương của Hứa Sơn tuy đã gần khỏi hẳn, nhưng vì mất đi một cánh tay, thân thủ cũng bị ảnh hưởng lớn, cho nên ở lại Hoàn Nhan bộ bảo vệ Triệu Nhan bọn họ, thực ra Triệu Nhan cảm thấy bản thân không cần thiết bảo vệ, Hặc Giả tuy không thích mình, hơn nữa còn cắt đi phần tiếp tế thức ăn, nhưng chỉ cần mình không cố tình chọc tới gã, gã chắc cũng không dám làm hại mình, nhưng Triệu Nhan lần này lại đoán nhầm rồi.
Khi Chu Đồng bọn họ rời đi, Triệu Nhan bọn họ tích trữ không ít thực phẩm, tạm thời cũng không cần lo không có thức ăn, Cốt Đầu mỗi ngày ăn cơm đều vô cùng vui vẻ, vì nó có thể được ăn đồ ăn Triệu Nhan nấu, những món này đối với nó mà nói, đúng là món ăn ngon tuyệt nhất thiên hạ, thậm chí nó đã nghi ngờ quyết định trước đó của mình, lặng lẽ thương lượng với Gia Luật Tư, mình rốt cuộc gả cho Chu Đồng tốt, hay là gả cho Triệu Nhan tốt đây?
Chớp mắt ba ngày đã trôi qua. Chu Đồng bọn họ vẫn chưa quay về. Tuy nhiên điều này cũng rất bình thường, dù sao mùa đông đi săn vốn đã không dễ, huống hồ bây giờ tuyết lớn bao quanh núi, cần tới ngọn núi xa hơn săn bắn. Đương nhiên phải tốn nhiều thời gian hơn.
Hôm nay sau khi ăn cơm chiều xong, Triệu Nhan rảnh rỗi chạy đi đánh cờ với Cổ Thiên Kiệt. Tài đánh cờ của hắn tồi tệ vô cùng, bình thường hắn cũng tuyệt đối không chủ động tìm người khác đánh cờ, chỉ là cuộc sống ở Hoàn Nhan bộ thực sự quá buồn tẻ. Ngoài hoạt động giải trí là đánh cờ ra, hắn thực sự không nghĩ ra có thể làm gì để giết thời gian?
Triệu Nhan và Cổ Thiên Kiệt liên tục đấu ba ván, kết quả lần nào cũng đều không đi quá mười bước đã bị đối phương đánh bại, khiến Triệu Nhan hết sức bất mãn nói: - Cổ tiên sinh, ngài biết tài đánh cờ của ta kém, sao không biết nhường ta một chút?
- Ha ha, sư tử vồ thỏ cũng cần dùng hết toàn lực, quận vương tuy tài đánh cờ hơi kém một chút, nhưng nếu thần không cố gắng hết sức, sao có thể giúp tài nghệ đánh cờ của quận vương tiến bộ chứ? Cổ Thiên Kiệt lại cười lớn nói, từ sau khi đến Hoàn Nhan bộ, ông cũng rất lâu chưa đánh cờ rồi, bây giờ gặp được cơ hội này, đương nhiên phải giải tỏa cơn nghiện.
Triệu Nhan nghe đến đây lại im lặng, hắn luôn cảm thấy Cổ Thiên Kiệt có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, ông đánh cờ vừa nhanh vừa thâm thúy, bản thân cho dù muốn học, thì sao có thể học được cái gì?
- Mau buông ra, ngươi không thể như vậy!
Đúng lúc này, Triệu Nhan chợt nghe thấy bên lều của mình truyền đến tiếng mắng mỏ giận dữ của Gia Luật Tư, khiến hắn lập tức nhảy ra, chạy nhanh về lều của mình, kết quả vừa đến cửa lều của mình, liền nhìn thấy một nam nhân người Nữ Chân thân hình cao lớn đang kéo Cốt Đầu ra ngoài, Gia Luật Tư lại vừa kéo Cốt Đầu vừa phẫn nộ quát mắng đối phương.
Nhìn thấy Gia Luật Tư không sao, Triệu Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chân cũng không dừng bước, bước nhanh lên trước kéo mạnh tên đàn ông người Nữ Chân ra tức giận quát: - Ngươi là ai, đến đây làm gì, không biết đây là nơi ở của bản vương sao?
Lúc này Triệu Nhan cũng mới nhìn rõ, tên nam nhân Nữ Chân này thực ra tuổi còn trẻ, xem ra chắc vẫn chưa đến hai mươi tuổi, tướng mạo lại hết sức dữ dằn, đặc biệt là đôi răng cửa lớn nổi bật trên miệng, lập tức khiến Triệu Nhan nhận ra thân phận của đối phương, nếu hắn nhớ không nhầm, người này tên là Tát Cải, chính là con trai của Hặc Giả, cha con hai người đều có một cặp răng cửa lớn đặc trưng.
Tát Cải nhìn thấy Triệu Nhan xuất hiện, trên mặt cũng thoáng qua sắc thái do dự, dù sao nó cũng biết thân phận của Triệu Nhan, nhưng khi nhìn thấy Cốt Đầu nấp sau lưng Triệu Nhan, lập tức hừ lạnh một tiếng nói: - Ta biết người là hoàng tử của Đại Tống, nhưng đây là chuyện Hoàn Nhan bộ chúng ta, người cũng không xen vào được!
Tát Cải nói tiếng Khiết Đan, Gia Luật Tư lập tức giúp Triệu Nhan phiên dịch lại, nhưng Triệu Nhan sau khi nghe xong lại căm tức nhìn đối phương nói: - Cốt Đầu là tì nữ thúc thúc ngươi phái đến chỗ ta, không được sự cho phép của ta, không ai có thể mang nó đi!
Tuy nhiên Triệu Nhan vừa nói ra lời, Tát Cải lại ưỡn ngực vô lí nói: - Ta không quan tâm tì nữ gì của người, Cốt Đầu là người phụ nữ của ta, nhị thúc sớm đã đồng ý với ta rồi, ta muốn thế nào thì là thế đó!
Tát Cải nói thò tay muốn bắt Cốt Đầu, Cốt Đầu dường như lại vô cùng sợ y, ra sức trốn sau lưng Triệu Nhan, Triệu Nhan đương nhiên cũng không để Tát Cải mang Cốt Đầu đi, lập tức giơ tay muốn đẩy Tát Cải ra, nhưng không ngờ đối phương lại rất mạnh, không những dùng sức lên phía trước khiến Triệu Nhan không đẩy được, mà còn dùng tay kéo y phục của Triệu Nhan, xem ra là muốn hất Triệu Nhan ra, cũng may Triệu Nhan kiên trì tập luyện, cơ thể cũng rất cường tráng, nhất thời vẫn có thể bám trụ.
Tát Cải nhìn thấy đối phương là tên quận vương ham ăn lười làm này lại dám ngăn cản mình, tính ương ngạnh cũng nổi lên, mạnh mẽ giơ tay nắm lấy hai vai Triệu Nhan, định quăng hắn đi, nhưng lúc này đột nhiên nghe thấy đằng sau có người hét lớn một tiếng: - Dừng tay!
Ngay sau đó chỉ thấy một người nhanh như tia chớp vọt tới, không nói một lời đá vào ngực của Tát Cải, kết quả y bị đá trước mắt tối sầm, thình lình vòng ra sau đánh vài cước, nhất thời khiến y vô cùng chật vật. Lúc này Triệu Nhan mới phát hiện, hóa ra là Hứa Sơn cụt một tay cuối cùng tới kịp.
Thân hình Tát Cải cường tráng, một cước này căn bản không làm y bị thương, sau khi bị đánh vài nhát lập tức đứng dậy, khi y nhìn thấy Hứa Sơn, lập tức mặt mày giận dữ nói:
- Là ngươi? Ban đầu sao lại không một đao giết chết ngươi chứ?
- Hóa ra là ngươi, nếu không phải vì mũi tên đó của Hặc Lý Bát, thì dựa vào chút bản lĩnh đó của ngươi, muốn đả thương ta đừng nằm mơ! Hứa Sơn nhìn thấy đối phương cũng lộ ra cơn phẫn nộ, nghe thấy ý trong lời nói, dường như cánh tay của y chính là bị tên Tát Cải này chém đứt.
- Tát Cải, đây không phải nơi ngươi giở thói ngang ngược, đừng quên bản vương là khách quý của Hoàn Nhan bộ các ngươi, nếu đụng tới chúng ta, sau này ngươi hãy đợi cơn thịnh nộ của Hặc Lý Bát đi! Triệu Nhan lúc này cũng trầm giọng quát, hắn không ngờ mình nhìn tưởng có thể an toàn rời khỏi Hoàn Nhan bộ rồi, lại gặp phải phiền toái như thế này, lẽ nào thật sự làm việc tốt khó như vậy sao?
- Đừng lấy nhị thúc ra dọa ta, nói cho các ngươi biết, Cốt Đầu là người phụ nữ của ta, hôm nay ta phải đem nàng đi! Tát Cải cũng giống như phụ thân Hặc Giả của y, đều là đồ khốn, chỉ cần bản tính ngông cuồng nổi lên, căn bản không thiết tha gì.
Triệu Nhan nghe thấy Tát Cải hai lần nhắc đến Cốt Đầu là người phụ nữ của y, lúc này cũng chợt nhớ ra, ban đầu Cốt Đầu đích thực có nói, nó phải gả cho cháu trai Hặc Lý Bát, chắc rằng chính là tên Tát Cải này, nhưng bây giờ Cốt Đầu lại là người của mình, hơn nữa hắn cũng đã đồng ý đưa nó đi Đại Tống, vì vậy trầm giọng nói với Tát Cải: - Ta không quan tâm Cốt Đầu có phải là người phụ nữ của ngươi hay không, Hặc Lý Bát nếu đã phái nó tới bên cạnh ta, thì chính là người của ta, ngươi nếu muốn đưa Cốt Đầu đi, thì đợi Hặc Lý Bát trở về đã, bảo gã đích thân đòi người từ ta!
Nghe thấy Triệu Nhan cố tình không đồng ý để mình đưa Cốt Đầu đi, Tát Cải lại lên cơn nóng nảy, bước nhanh lên trước muốn cướp đoạt, nhưng lúc này Hứa Sơn đương nhiên không để y lại gần Triệu Nhan, lập tức lên phía trước chặn đối phương, khiến Tát Cải tức giận đến nỗi gầm lên một tiếng, giơ tay đấm một phát vào mặt Hứa Sơn.
Cánh tay của Hứa Sơn bị Tát Cải hủy hoại, bây giờ nhìn thấy đối phương cũng lửa giận đùng đùng, chỉ là lo nghĩ tới an nguy của Triệu Nhan, mới không dám ra tay trước, nhưng lúc này nhìn thấy đối phương lại chủ động đánh mình, lần này đúng là đúng ý của y, giơ cánh tay còn lại lên đỡ, khiến nắm tay của đối phương đánh vào hư không, ngay sau đó chân nhanh như cắt, đá lên ngực đối phương lần nữa, kết quả lần này đá Tát Cải liên hồi đến té ngã, rất lâu sau vẫn chưa đứng lên được.
- Được lắm! Ngươi hãy đợi ta! Tát Cải tuy tính khí lỗ mãng, nhưng cũng không phải đồ ngốc, biết Hứa Sơn tuy bị mình hủy mất một cánh tay, nhưng vẫn là một cao thủ, ít nhất bản thân tuyệt đối không phải đối thủ của y, cho nên sau khi y đứng dậy nói một câu hận thù, quay người chạy về kêu gọi giúp đỡ, kết quả ít lâu sau thì thấy đối phương mang theo mười mấy thanh niên trai tráng Nữ Chân lao đến.
Nhìn thấy Tát Cải một lát đã gọi được nhiều người đến vậy, Hứa Sơn cũng mặt mày biến sắc, nếu là trước kia, mười mấy thanh niên trai tráng y cũng không để mắt, nhưng bây giờ y tuyệt đối không phải đối thủ, đừng nói là bảo vệ Triệu Nhan. Tuy nhiên y lại hết sức bình tĩnh, lập tức lo lắng nói với Triệu Nhan: - Quận vương, người mau nấp trong lều, chuyện bên ngoài giao cho thuộc hạ!
Triệu Nhan nghe xong lập tức kéo Gia Luật Tư và Cốt Đầu đến trước cửa lều, sau đó đẩy bọn họ vào trong lều ra lệnh: - Các nàng ở trong này chờ, đặc biệt là Tư nhi nàng, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, tuyệt đối không được làm bị thương đến con trong bụng!
Triệu Nhan sau khi nói xong, lập tức đóng lều lại cẩn thận, sau đó nhặt một cây gậy gỗ bên cạnh tới bên Hứa Sơn, hắn tuy chưa từng luyện võ, nhưng thân là một nam tử hán, khi bị ức hiếp cũng tuyệt đối không thể lùi bước, đặc biệt là bây giờ dưới tình hình địch mạnh ta yếu này, nếu không thì có khác gì con rùa rụt cổ chứ?
Hứa Sơn nhìn thấy Triệu Nhan lại cùng mình kề vai chiến đấu, lúc đó xúc động khôn tả, nhưng Triệu Nhan lúc này bỗng nhiên chau mày, vì hắn nhìn thấy đằng sau một chiếc lều không xa, Hặc Giả hình như đang đứng ở đó, hơn nữa không có ý định lên ngăn cản ý đồ của lũ người Tát Cải, xem ra lần này Tát Cải đến tận nơi gây hấn là sớm có mưu tính trước rồi, lần này rắc rối rồi đây!