Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 290: Ngẫu nhiên gặp Liễu Không

Chương 290: Ngẫu nhiên gặp Liễu Không


- Liễu Liễu Không sao? Sao ngươi lại tới đây? Nghe thấy giọng nói phía sau, Triệu Nhan liền quay người lại vô cùng kinh ngạc nói. Chỉ thấy phía sau hắn có một vị hòa thượng trẻ tuổi đang đứng, chính là Liễu Không đa tài đa nghệ sao?
- Ha ha, tất cả mọi người ở thành Đông Kinh đều cho rằng Quận Vương ở Hà Bắc, nhưng lại không ngờ Quận Vương lại tới Sơn Đông, lẽ nào quận vương không cần tới Hà Bắc đốc quân sao? Chỉ thấy Liễu Không tươi cười bước tới nói. Lúc này gã lại mặc bộ trang phục tăng y màu trắng. Mặc dù có chút cũ rách, nhưng lại rất sạch sẽ. Trong ấn tượng của Triệu Nhan, Liễu Không dường như lúc nào cũng giữ được phong độ đạm bạc này, không thể vì hoàn cảnh khác nhau mà lại có sự sạch sẽ bên ngoài.
- Ha ha, ta là tạm thời có việc mới tới Sơn Đông, nhưng Liễu Không không không phải ở kinh thành sao? Tới Sơn Đông khi nào thế? Triệu Nhan vô cùng hiếu kỳ hỏi. Trước đây Liễu Không phụ trách điều dưỡng sức khỏe cho Bảo An Công chúa, nhưng khi hắn xuất sứ Liêu quốc, sức khỏe của Bảo An Công chúa cũng đã phục hồi được tương đối rồi, đã không cần Liễu Không hàng ngày phải đích thân làm thuốc bổ nữa. Cho nên, khi đó Liễu Không đã quay trở về chùa Tích Hương, chỉ là thỉnh thoảng vẫn có thể đi tới bên Triệu Nhan giúp Bảo An Công chúa chẩn đoán sức khỏe cơ thể.
- Ta vốn chính là người bên ngoài, nhưng duy chỉ có cái miệng tham ăn. Lần trước Quận Vương nói bên phía Sơn Đông có một thứ gọi là hải tràng, không những hương vị tươi ngon vô cùng, mà sau khi phơi khô còn có thế được mì chính, tiểu tăng sớm đã muốn tới ăn thử một lần, không ngờ lại gặp Quận Vương ở đây, chẳng lẽ Quận Vương cũng là tới nếm thử hải tràng sao?
Liễu Không bật cười ha hả nói.
Triệu Nhan nghe tới đây cũng sửng sốt, nhưng hắn cũng rất nhanh chóng nhớ ra, ngày xưa khi mình nói chuyện phiếm với đối phương về mỳ chính, quả thực cũng có nhắc tới hải tràng tử trên bán đảo Sơn Đông này, lúc đó cũng không khỏi cười nói: - Ta không có tự do giống như Liễu Không ngươi. Lần này là vì việc công mà tới đây, hơn nữa ngày mai phải quay về kinh thành rồi.
- Vậy thì tiếc quá, ta đã hỏi thăm được ngư dân địa phương rồi, hải tràng tử chỉ có khi mùa xuân nổi gió lớn mới có thể bắt được. Ngày xưa ngư dân địa phương căn bản không có biết ăn, không biết có phải là món ngon mà Quận Vương giới thiệu hay không? Liễu Không lúc này lại một lần nữa cười nói. Bây giờ mới là tháng chạp, muốn ăn hải tràng ít nhất cũng phải chờ một khoảng thời gian nữa.
- Quả thực là có chút đáng tiếc, nhưng tới khi đó Liễu Không ngươi đừng quên phơi khô hải tràng tử mang về một ít, để chúng ta cùng nếm thử. Mặc dù đồ khô không có ngon bằng đồ tươi, nhưng cũng không có kém hơn nhiều. Triệu Nhan nghĩ tới vị ngon của hải tràng tử cũng có chút tiếc nuối, song cũng rất nhanh mỉm cười dặn dò Liễu Không.
- Ồ, hải tràng tử có thể làm đồ khô được sao? Liễu Không nghe tới đây cũng có chút kinh ngạc nói.
- Đương nhiên rồi, rất nhiều thứ trong biển đều có thể làm đồ khô được, ví dụ như hải tràng, hải sâm, tảo tía. Khi Triệu Nhan nói tới đây, đưa tay ra chỉ về đống tép phía sau lão Lưu Đầu đang đóng vào sọt trúc nói.- Ngoài ra loại tép này nhìn thì chẳng ích gì, nhưng tương tự cũng có thể phơi khô sau khi đã luộc chín, khi xào với rau, nấu canh cho vào chính là một món gia vị ngon vô cùng.
- Hải tràng, tép, hai loại này đều giống như tảo tía. Ngày xưa đều căn bản không phải là đồ có thể ăn được, nhưng Quận Vương lại có thể biến phế vật thành bảo bối. Nếu có thể phát triển hai loại này rộng rãi, há chẳng phải là tạo phúc cho bách tính sao? Liễu Không nghe tới đây cũng không khỏi có chút vui mừng thẩm nhủ.
- Ha ha, Liễu Không ngươi nói không sai, vừa rồi ta căn bản là nghĩ cách chế biến tép khô để nói cho vị ngư dân vừa rồi đó, đúng lúc để họ có thêm kế mưu sinh nữa. Tuy nhiên, nếu Liễu Không ngươi muốn ở lại đây vài tháng, chi bằng để ngươi làm chuyện này đi, thế nào? Triệu Nhan nghe tới đây cũng bật cười lớn nói. Mặc dù Liễu Không là người xuất gia, nhưng lần trước y quảng bá chuyện tảo tía cũng rất thành công. Mặt khác, sức ảnh hưởng của Phật môn cũng rất lớn, có y làm chuyện này, chắc chắn sẽ càng có kinh nghiệm hơn người khác.
- Vốn là tới vùng Sơn Đông này để nếm thử món ngon, lại không ngờ được Quận Vương giao cho một việc khổ sai như vậy. Tuy nhiên, có thể tạo phúc cho bách tính một phương, tiểu tăng cũng chỉ có thể đón nhận chuyện này. Chỉ thấy Liễu Không lúc này cười khổ nói. Mặc dù chuyện này giao cho quan phủ là tốt nhất, nhưng quan phủ làm chuyện này lại rất phiền phức. Hơn nữa, quan địa phương có cố gắng hay không cũng là một vấn đề, cho nên chi bằng giao lại cho Liễu Không làm.
- Người tài giỏi vất vả nhiều hơn, hơn nữa chuyện này đối với ngươi mà nói cũng tương tự là một kiểu tu hành, nói không chừng bách tính địa phương còn xây miếu cung phụng ngươi, sau này cũng có thể trở thành Phật thành thánh rồi. Tới khi đó đừng quên nhắc tới những kẻ phàm trần chúng ta chút nhé. Câu đùa cuối cùng của Triệu Nhan, kết quả là Liễu Không nghe xong cũng bất đắc dĩ cười khổ. Trong con người có kiến thức, hiểu biết như y, cũng chỉ có Triệu Nhan mới có thể lấy thần Phật ra trêu đùa như vậy, có lẽ trong lòng hắn đối với thần Phật cũng không thể có chút kính ý nào.
Triệu Nhan và Liễu Không nói thêm vài câu nữa, sau đó mời y đi về bàn bạc chi tiết. Về việc này, Liễu Không cũng không có từ chối, do đó đã cùng Triệu Nhan đi tới dịch quán thành Đăng Châu. Khi Triệu Húc quay về nhìn thấy Liễu Không, cũng vô cùng kinh ngạc, liền cho người bày tiệc khoản đãi. Triệu Nhan còn đặc ý mời mấy vị quan viên Đăng Châu, để họ phối hợp với Liễu Không lợi dụng hải tràng và tép làm hải sản, tạo phúc cho ngư dân địa phương. Đối với những việc tốt đẹp này, quan lại địa phương cho dù là trong lòng họ nghĩ thế nào, chí ít thì bên ngoài cũng đều thể hiện toàn tâm toàn ý phối hợp.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Triệu Nhan quay trở về phòng nghỉ ngơi. Tuy nhiên, lúc này Gia Luật Tư bỗng lại lên tiếng: - Phu quân, vị hòa thượng Liễu Không này là người thế nào? Vì sao lại có thể khiến cho chàng và đại ca lễ ngộ như vậy?
- Ha ha, vị Liễu Không này không hề đơn giản.hắn ta là một trong những vị hòa thượng nổi tiếng nhất Đại Tống chúng ta Triệu Nhan nói xong, liền giới thiệu qua về thân phận của Liễu Không một chút. Đặc biệt là vẫn nhắc tới chuyện ngày xưa Liễu Không đã cứu Bảo An Công chúa một mạng.
Tuy nhiên, sau khi Gia Luật Tư nghe xong lời giới thiệu về Liễu Không, lại nhíu mày trầm ngâm một hồi nói: - Không ngờ Liễu Không này tuổi tác còn trẻ, lại có được như vậy. Nhưng ta vẫn cảm thấy hắn ta có chút gì đó kỳ quái.
- Kỳ quái? Kỳ quái chỗ nào? Triệu Nhan nghe tới đây cũng vô cùng kinh ngạc hỏi lại.
- Ta cũng không biết, hôm nay khi gặp hắn ta ở bờ biển, dù hắn ta vẫn luôn nói chuyện với phu quân, nhưng thỉnh thoảng lại cố ý hoặc vô ý liếc nhìn ta. Hơn nữa, ta hầu như cảm thấy hắn ta hình như đã nhận ra ta. Gia Luật Tư lúc này nói, chỉ là cuối cùng nàng cũng đã không dám khẳng định.
- Chuyện này sao có thể chứ? Hắn ta lại chưa từng đi qua Liêu quốc, hơn nữa cho dù có đi qua Liêu quốc, thì sao có thể quen được nàng chứ?
Triệu Nhan nghe tới đây lại có chút buồn cười nói. Hắn cho rằng Gia Luật Tư là tự nghi thần nghi quỷ, dù sao điều này cũng không có gì là lạ, phụ nữ mang thai đôi khi quả thực có thể có chút biểu hiện kỳ lạ.
- Ta cũng biết là không thể nào, bình thường ta cũng đều sống ở trong cung, rất ít khi gặp người bên ngoài, hòa thượng giống như Liễu Không này, nếu ta gặp rồi chắc chắn sẽ nhớ. Nhưng ta lại không hề có chút ấn tượng nào về hắn ta, vì vậy có thể đoán chắc ta chắc chắn chưa từng gặp hắn ta. Tuy nhiên, lúc trước ta lại cảm thấy hắn ta hình như đã nhận ra ta vậy. Gia Luật Tư cũng có chút nghĩ không thông nói.
- Được rồi, Liễu Không là người nước ngoài, bất luận là có nhận ra nàng hay không đều chẳng có liên quan gì hết, cho nên Tư nhi nàng cũng đừng có suy nghĩ linh tinh nữa. Ngày mai chúng ta còn phải lên đường, cho nên chúng ta nên đi nghỉ sớm chút đi! Triệu Nhan liền khuyên nhủ. Gia Luật Tư nghe tới đây cũng chỉ còn biết gật đầu, tạm thời đặt mối nghi ngờ trong lòng sang một bên.
Sáng sớm hôm sau, đội xe của đám người Triệu Nhan cũng đã chuẩn bị xong từ sớm, chờ Triệu Nhan và đám người Triệu Húc sau khi đã ngồi lên xe ngựa, liền bắt đầu khởi hành, trước tiên là đi về hướng tây nam vòng qua eo biển Bột Hải tới Thanh Châu, sau đó luôn phiên đi đường thủy và đường bộ tới Khai Phong.
Trong Quận Vương phủ trong thành Khai Phong, bởi vì chuyện Tiết Ninh Nhi sinh con khiến cho Bảo An Công chúa và Thọ Khang công chúa vốn đã chuyển về hậu cung lại một lần nữa quay lại. Bảo An Công chúa vẫn quay về sống ở trong viện tử của mình trước đây. Viện tử này vẫn luôn để lại cho nàng, bố cục bên trong cũng không có bất kỳ biến đổi nào. Bảo An Công chúa bình thường ngoài đi thăm mẹ con Tiết Ninh Nhi ra, phần lớn thời gian đều ở trong viện tử này.
Buổi chiều chính là thời gian Bảo An Công chúa ngủ trưa, cả viện tử vô cùng yên tĩnh, nhưng rất nhanh có một thị nữ chạy vội vàng tới, phá tan sự yên tĩnh trong vườn. Thị nữ này là thị nữ thân cận của Bảo An Công chúa, chạy thẳng tới phòng của Bảo An Công chúa, khẽ đánh thức Bảo An Công chúa đang ngủ ngon: - Công chúa, có thư tới!
Mặc dù Bảo An Công chúa vừa mới tỉnh dậy, nhưng vừa nghe thấy lời của thị nữ, liền ngồi dậy. Tiếp theo đó chỉ thấy thị nữ lấy từ trong ngực ra một ống trúc nhỏ, sau đó rút từ bên trong ra một sợi giấy nhỏ. Còn Bảo An Công chúa thấy nét bút quen thuộc phía trên liền mỉm cười. Tuy nhiên, nội dung trên bức thư ngay sau đó càng khiến cho nàng vui mừng vô cùng, không nén nổi liền cao giọng nói: - Mau mau đi thông báo cho tam muội và đám người Dĩnh nhi, tam đệ cuối cùng cũng sắp trở về rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất