Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 292: Hồi kinh

Chương 292: Hồi kinh


Cách thành Khai Phong càng gần, tâm trạng Triệu Nhan càng xôn xao, xa gia đình gần một năm, hắn lúc này nhớ thương gia đình của mình, Tào Dĩnh, Tiết Ninh Nhi, hai tỷ khôn tả, đặc biệt là con gái vừa mới chào đời của mình, càng khiến hắn bận tâm vô cùng, đêm nào cũng nằm mơ thấy cảnh một tiểu bảo bối đáng yêu vỗ tay gọi mình là cha.
Trên đường đi Triệu Nhan đã nhận được tin tức trong nhà, không những hay Tiết Ninh Nhi đã sinh cho mình một bé gái, mà còn biết vì chuyện đặt tên, mà hai vị tỷ tỷ của mình tranh cãi không nguôi, Bảo An công chúa muốn đặt tên cho đứa bé là Tư Nhi, Thọ Khang công chúa lại kiên quyết muốn đặt là Tịch Nguyệt, kết quả hai người cãi cọ rất lâu, cuối cùng quyết định mỗi người lùi một bước, lấy từ hai cái tên mỗi cái một chữ, thế là tên mụ của con gái Triệu Nhan là Tư Nguyệt, nhưng cái tên này không còn giống tên mụ nữa, mà có thể làm tên chính thức rồi.
Trải qua gần một tháng ròng rã trên đường, Triệu Nhan bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy thành Khai Phong ở trước mặt, khiến Triệu Nhan trên xe ngựa hưng phấn mở cửa sổ ngó nghiêng khắp nơi, nhưng Gia Luật Tư ngồi kế bên hắn lại càng lúc càng lo lắng, hai tay nắm chặt vạt váy không ngừng vần vò, lòng bàn tay đầy mồ hôi, cứ nghĩ đến sẽ gặp người nhà của Triệu Nhan, đặc biệt là vương phi chính thất Tào Dĩnh, nàng càng căng thẳng hơn.
- Tư nhi nàng không cần lo lắng, Dĩnh nhi các nàng ấy đều rất gần gũi, huống hồ nàng còn đang mang thai, sau khi trở về sẽ chỉ được mọi người bảo vệ như bảo bối, không ai dám nói gì đâu. Triệu Nhan lúc này cũng nhìn thấy sự hồi hộp của Gia Luật Tư, liền đưa tay nắm lấy bàn tay của nàng an ủi.
- Ừm! Gia Luật Tư đáp lại một tiếng, nhưng vẫn không cầm được có chút lo lắng. Từ nhỏ đến lớn nàng luôn sống trong cung, bây giờ từ bỏ thân phận cùng Triệu Nhan đến Đại Tống ngàn dặm xa xôi sinh sống, đối với nàng mà nói chắc chắn là một thử thách lớn.
- Yên tâm đi, tất cả đều có ta ở đây! Triệu Nhan thấy vậy, đành phải lần nữa nắm chặt tay nàng động viên, sau đó hắn liền nhớ tới một chuyện, lúc đó cười nói: - Tính ra ngày kia chính là tết Nguyên Tiêu, hội hoa đăng ở thành Đông Kinh nổi tiếng thiên hạ, đến lúc đó ta đưa nàng cùng đi ngắm. Hôm đó thật sự rất náo nhiệt.
Nghe thấy Triệu Nhan nhắc đến hội hoa đăng của thành Đông Kinh, tâm trạng của Gia Luật Tư cũng không kìm được kích động. Thượng Kinh ở Liêu quốc bọn họ tuy cũng có hội đăng, nhưng quy mô lại kém hơn nhiều so với thành Đông Kinh, khi còn trong cung nàng sớm đã nghe tới sự náo nhiệt của hội đăng ở Đông Kinh Đại Tống, cũng luôn mơ ước có thể tận mắt thưởng thức sự tưng bừng của hội đăng Đông Kinh. Không ngờ đến lúc này nguyện vọng này cuối cùng sắp được thực hiện rồi.
Triệu Nhan nhìn thấy Gia Luật Tư có hứng thú với hội đăng, lập tức chèn thêm: - Phải nói hội đăng ở thành Đông Kinh thật sự rất vui, ví dụ như năm ngoái, chúng ta đầu tiên đi chầu chực đường Ngự. Sau khi trời tối, một hồi trống vang lên, sau đó một trăm chiếc đăng thuyền hình rồng trên sông Ngự cùng xuất phát, khi chiếc đèn rồng đầu tiên đến Ngao Sơn, lập tức lấy lửa trên đèn châm vào Ngao đăng, sau đó tất cả đèn trên đường Ngự bắt đầu thắp sáng, cuối cùng là đèn lồng cả thành Đông Kinh đều sáng lên, sau đó hội đăng chính thức bắt đầu...
Nghe thấy sự náo nhiệt của hội đăng mà Triệu Nhan giới thiệu, Gia Luật Tư cũng mê mẩn, trong ánh mặt đầy sự mong chờ, đồng thời sự căng thẳng trong lòng cũng dần dần bị nàng vứt sang một bên, trong đầu đều là kế hoạch thưởng thức hội đăng vào ngày kia, thậm chí nàng đã dự định mượn cơ hội đi chơi hội đăng, xây dựng quan hệ tốt với vương phi của Triệu Nhan, sau này cũng dễ dàng chung sống hơn.
Đoàn xe của Triệu Nhan bọn họ khi tới ngoài thành Khai Phong, Triệu Thự sớm đã biết tin cũng dẫn theo quần thần đến trước nghênh đón, dù sao sự trở về của Triệu Húc và Triệu Nhan, cũng đại diện cho sự chính thức trở về của sứ đoàn đi sứ Liêu quốc lần trước, hơn nữa sứ đoàn lần này đã lập không ít công lao cho Đại Tống, như phản loạn của Gia Luật Trọng Nguyên có mối quan hệ không gì tách được với họ, Triệu Thự đến trước nghênh đón cũng rất bình thường.
Nhìn thấy Triệu Thự đích thân dẫn đầu đội quân nghênh đón, Triệu Húc và Triệu Nhan lập tức đến phía trước hành lễ với Triệu Thự, Triệu Thự nhìn thấy hai con trai bình an quay về, cũng hết sức vui mừng, nhưng ông lại trừng mắt nhìn Triệu Nhan một cái, xem ra việc hắn tự ý giết Hặc Lý Bát cũng đã truyền đến triều đình rồi.
Cũng có lẽ vì giữ bí mật, cũng có lẽ vì suy nghĩ đến thể diện của Triệu Nhan, Triệu Thự không nói gì trước mặt nhiều người như vậy, bề ngoài thể hiện vô cùng thân thiết với hai huynh đệ Triệu Húc và Triệu Nhan, sau đó phụ tử ba người cũng ngồi xe ngựa hồi cung, chỉ là vừa bước lên xe ngựa, Triệu Thự lập tức sầm sì trách mắng Triệu Nhan: - Tam ca nhi, con thật to gan mà!
- Nhi thần tùy ý làm bừa, xin phụ hoàng trách phạt! Triệu Nhan biết không thoát được ải này của Triệu Thự, nên hắn cũng không phủ nhận, vô cùng dứt khoát thừa nhận, dù sao chuyện này mình đã làm ra, còn về trừng phạt như thế nào thì để Triệu Thự xem xét thôi.
- Con... Thấy Triệu Nhan không thèm thanh minh đã thừa nhận, khiến Triệu Thự vừa tức vừa lo, vốn dĩ Hoàn Nhan bộ giam lỏng Triệu Nhan đích thị đáng chết, nhưng sau đó lại liên minh với Hoàn Nhan bộ, hơn nữa chuyện này còn được sự đồng ý thống nhất của triều thần, nhưng cuối cùng lại bị một tay Triệu Nhan hủy hoại, khiến Triệu Thự cũng hết cách giải thích với các đại thần, thậm chí đã có không ít bá quan văn võ dâng sớ yêu cầu nghiêm trị Triệu Nhan.
- Cha không nên tức giận, tam đệ giết chết Hặc Lý Bát tuy có chút manh động, nhưng cũng có lí do riêng, thứ nhất là Hoàn Nhan bộ tuy nhỏ bé, nhưng cả tộc Nữ Chân lại không hề yếu ớt, thậm chí đã trở thành một trong những nỗi đe dọa chủ yếu của Liêu quốc.
Triệu Húc nói lại những lời Triệu Nhan thuyết phục y một lần, có điều đây mới là điểm thứ nhất, ngay sau đó chỉ thấy y nói tiếp: - Thứ hai là sau khi tam đệ rơi vào tay Hoàn Nhan bộ, chịu không ít ủy khuất, thậm chí hằng ngày đến thức ăn cũng không có, chỉ có thể dựa vào Chu Đồng bọn họ săn bắn mà sống, phụ hoàng người xem tam đệ bây giờ vừa đen vừa gầy, lúc đầu khi con lần đầu tiên nhìn đệ ấy, đệ ấy còn ốm yếu hơn bây giờ, tay cũng bị lạnh đến nứt nẻ hết, có thể nói là chịu đủ khổ cực rồi, nếu đã vậy, tam đệ trong lòng đương nhiên hận thấu xương Hoàn Nhan bộ, trước đó là không thể báo thù, sau này đợi khi liên kết, cuối cùng không nhịn được giết đối phương, nhưng đây cũng là báo ứng của Hoàn Nhan bộ, hoàng tộc Đại Tống ta tôn quý vô biên, sao có thể để bọn người rừng Nữ Chân xem nhẹ như vậy?
Triệu Thự nghe thấy lời Triệu Húc, đặc biệt là khúc Triệu Nhan ở Hoàn Nhan bộ nếm không ít khổ cực, biểu cảm trên mặt cuối cùng dịu dàng đi, lúc đó nghiêm túc xem xét Triệu Nhan một chút, kết quả phát hiện hắn quả nhiên gầy guộc hơn ban đầu rất nhiều, tay bị nứt nẻ vẫn chưa khỏi, nghĩ đến ban đầu Triệu Nhan vốn không muốn đi, lại là mình ép nó phải đi Liêu quốc, kết quả chịu biết bao gian truân, điều này khiến Triệu Thự trong lòng có chút tự trách, cũng không nhẫn tâm trách mắng Triệu Nhan nữa.
Triệu Nhan cũng luôn quan sát sự thay đổi sắc mặt của Triệu Thự, lúc này lập tức nhân cơ hội, cười hi hi lên trước nói: - Phụ hoàng, nhi thần cuối cùng tuy phạm lỗi, nhưng trước đó lại trợ giúp đại ca kích động nội loạn trong Liêu quốc, đến Gia Luật Hồng Cơ cũng chết trong trận nội loạn, Liêu quốc đến bây giờ cũng chiến tranh không ngừng, nên dù không có công lao cũng có đóng góp, bù trừ cho nhau, chắc cũng không bị nhận sự trừng phạt gì chứ?
Nghe thấy Triệu Nhan nhắc đến công trạng hắn lập được ở Liêu quốc, sắc mặt Triệu Thự cũng giãn ra đôi chút, thậm chí trên miệng còn nở một nụ cười mãn nguyện, ông cũng không ngờ hai con trai này của mình lại mang cho mình niềm vui bất ngờ lớn như vậy, sau khi Liêu quốc nội loạn, Đại Tống có thể thanh thản hơn rồi.
- Ừm, chuyện nội loạn ở Liêu quốc các con làm rất khá. Triệu Thự hiếm hoi khen ngợi một câu, tuy nhiên ngay sau đó ông lại mặt lạnh băng nói với Triệu Nhan: - Nhưng Nhan nhi con to gan thật, lại còn bắt cóc công chúa Liêu quốc về đây, chuyện này con định giải quyết thế nào?
- Phụ hoàng, con và Tư nhi tâm đầu ý hợp, không kìm nén tình cảm được nữa mới đến với nhau, hơn nữa vì con mà nàng ấy nguyện rũ bỏ thân phận công chúa, sau này lấy thân phận là một cô nương bình thường ở bên con, ngoài ra Liêu quốc bên đó cũng vì thể diện, đã phong tỏa tin tức Tư nhi mất tích, vì vậy chỉ cần chúng ta không công khai thân phận của Tư nhi, Liêu quốc bên đó cũng không có phản ứng gì ghê gớm đâu. Triệu Nhan mỉm cười nói, hắn thực ra cũng nhìn thấy được, Triệu Thự dường như không có ý gây khó dễ cho Gia Luật Tư.
- Phụ hoàng, tam đệ có thể mang công chúa Liêu quốc về đây, cũng coi như nể mặt hoàng tộc Đại Tống chúng ta rồi, ngoài ra vị công chúa Trịnh Quốc đó còn đang mang thai cháu của người, vì vậy bất luận thế nào cũng không thể trả nàng ấy về Liêu quốc được. Triệu Húc lúc này cũng giúp Triệu Nhan lên tiếng cầu xin, đây cũng là chuyện mà y đã sớm đồng ý với Triệu Nhan rồi.
- Hừ, cũng chính là hiện tại nước Liêu nội loạn, dẫn đến bọn chúng còn không lo được cho mình, nên mới không có tâm trí lo chuyện này, nhưng nếu sau này Liêu quốc đến, chỉ e sẽ dâng sớ lớn trong chuyện này, chẳng có lẽ chúng ta còn phải tăng số tiền cống sao? Triệu Thự lại giận đùng đùng nói, nhưng Triệu Nhan và Triệu Húc lúc này đều nhìn ra, Triệu Thự không phải thật sự tức giận, chỉ có điều là mượn cớ để dạy bảo Triệu Nhan chút, để Triệu Nhan sau này làm việc không được quá lỗ mãng.
Triệu Húc thấy vậy, lập tức liếc mắt ra hiệu cho Triệu Nhan, kết quả Triệu Nhan tức khắc cúi người hành lễ nói: - Chuyện cha dạy bảo, nhi thần chuyện này đã không suy nghĩ thấu đáo, sau này tuyệt đối không tái phạm nữa!
- Ừm, biết sai là tốt, từ hôm nay trở đi, người phụ nữ bên cạnh con sẽ tên là Tào Tư, là em họ hàng xa bên nhà mẹ đẻ thê tử con, phụ thân tên Tào Nhượng, là một huyện úy dưới sự cai quản của Hà Bắc Đức Châu, mẫu thân Tào Trần Thị, sinh một trai một gái, Tào Tư là nhỏ nhất, con khi đi qua Đức Châu thì nạp Tào Tư làm thiếp, những điều này con đều phải nhớ kĩ! Triệu Thự gật gật đầu dặn dò.
- Vâng, nhi thần nhớ rồi, đa tạ cha! Triệu Nhan nghe đến đây cùng Triệu Húc nhìn nhau cười, Triệu Thự đến cả chuyện thân phận giả cho Gia Luật Tư cũng sắp đặt cả rồi, từ đây có thể biết ông sớm đã đồng ý chuyện của Triệu Nhan và Gia Luật Tư.
Khi ba cha con Triệu Nhan bọn họ đang nói chuyện, xe của bọn họ cuối cùng đã về đến thành Khai Phong, trong đó xe ngựa của Gia Luật Tư được đưa đến quận vương phủ, Tào Dĩnh nhận được tin đương nhiên sẽ tiếp đãi nàng ta chu đáo.
Tuy nhiên Triệu Nhan lại cùng Triệu Thự đến hoàng cung, vì chuyện của Gia Luật Tư tuy rằng giải quyết rồi, nhưng việc Triệu Nhan giết chết Hặc Lý Bát phá vỡ liên minh vẫn chưa xong, cho dù Triệu Thự không trách phạt hắn, nhưng Triệu Thự cũng bắt buộc phải cho các đại thần trong triều câu trả lời thỏa đáng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất