Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 309: Tâm bệnh cần có tâm dược trị.

Chương 309: Tâm bệnh cần có tâm dược trị.


Âu Dương Uyển Linh lấy hai tay bụm mặt, rất sợ Thanh Ngọc tiên sinh nhìn thấy bộ dạng tiều tuỵ đến vậy của mình, sẽ khiến cho đối phương có ấn tượng không tốt với mình, nhưng nàng đợi một hồi lâu, lại không thấy Thanh Ngọc tiên sinh nói thêm gì nữa, điều này khiến nàng cảm thấy có chút kỳ quái, vừa định nhìn qua khe hở ngón thấy, nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng rèm cửa bị vén lên, ngay sau đó có tiếng bước chân nặng nề tiến vào, hơn nữa còn chậm rãi đi về phía nàng.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, Âu Dương Uyển Linh có cảm giác ngực mình giống như có một bầy nai nhỏ đang chạy loạn không ngừng đập bình bịch bình bịch, máu dồn lên, khiến gương mặt nàng đỏ ửng, ngay cả tai cũng đã đỏ bừng, đồng thời cũng càng không dám buông tay xuống, tuy rằng nàng vẫn luôn hi vọng đến giây phút có thể gặp mặt Thanh Ngọc tiên sinh này, nhưng khi giờ khắc này đến thật, nàng lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Triệu Nhan nhìn Âu Dương Uyển Linh lấy tay che mặt ở trước mắt, trong lòng cũng thở dài, qua cuộc nói chuyện với nhau vừa nãy, hắn đã thành công khiến Âu Dương Uyển Linh tin hắn chính là Thanh Ngọc tiên sinh, hiện giờ chỉ cần để đối phương biết, Thanh Ngọc tiên sinh thật ra chính là hắn - Quảng Dương quận vương Triệu Nhan, đương nhiên điều này có thể khiến cho đối phương có phần khó mà chấp nhận được, nhưng từ giây phút hắn đi lên tú lâu, Triệu Nhan đã không còn con đường lui nữa.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan hít thật sâu, sau đó vươn hai tay nhẹ nhàng kéo hai tay đang che mắt của Âu Dương Uyển Linh xuống. Chỉ là hắn không hề hay biết, lúc đôi tay hắn chạm vào cánh tay của Âu Dương Uyển Linh, gần như là đối phương đã ngừng thở, dù gì thì nam nữ thụ thụ bất thân, trong lòng của Âu Dương Uyển Linh, hai người họ chỉ vừa mới gặp mặt, hiện giờ đối phương đã nắm tay nàng, nếu đổi thành một nữ tử khác, e là đã lập tức hoảng sợ kêu lên phi lễ, nhưng may mà Âu Dương Uyển Linh có tình ý sâu đậm với Thanh Ngọc tiên sinh, cho nên trong lòng tuy rằng cảm thấy đối phương có chút đường đột, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm thấy ngượng ngùng.
Theo cánh tay được Triệu Nhan kéo ra, Âu Dương Uyển Linh cuối cùng đã chậm rãi mở mắt, tuy nhiên khi Âu Dương Uyển Linh thấy rõ người ở đối diện là Triệu Nhan, nụ cười trên gương mặt dần đông cứng, sau đó trở thành ngạc nhiên và không dám tin, bất kể thế nào nàng cũng không nghĩ tới, Thanh Ngọc tiên sinh lại là Triệu Nhan, khó trách vừa nãy khi nàng nghe thấy giọng của đối phương, liền cảm thấy có chút quen tai.
- Uyển Linh, xin lỗi nàng, có thể đã khiến nàng thất vọng rồi. Triệu Nhan tỏ ra vô cùng áy náy mà nói, hiện giờ vẻ mặt của hắn không phải là giả bộ, mà là thật sự cảm thấy áy náy với Âu Dương Uyển Linh, bởi vì đều do hắn nên Âu Dương Uyển Linh mới không thể gả đi được, tuy rằng đó là lỗi lầm của Triệu Nhan lúc trước, nhưng hiện giờ nếu như hắn đã tiếp nhận thân phận và địa vị của Triệu Nhan, tự nhiên cũng phải gánh vác lỗi lầm lúc trước y phạm phải.
Âu Dương Uyển Linh nghe lời của Triệu Nhan vẫn không có chút phản ứng nào, lúc này đầu óc nàng đang rối bời, hình ảnh của Thanh Ngọc tiên sinh trong tưởng tượng và Triệu Nhan ở trước mắt đang đan xen với nhau xuất hiện trong đầu nàng. Lúc đầu dù thế nào chăng nữa nàng cũng không thể tiếp nhận được bọn họ là cùng một người, nhưng rất nhanh, bóng hình của hai người này dần dần hoà vào nhau, khiến nàng không thể phân biệt rõ được nữa.
- Tại... Tại sao lại có thể như vậy? Hai mắt của Âu Dương Uyển Linh không có tiêu cự nhìn Triệu Nhan thì thào hỏi, Thanh Ngọc tiên sinh mà mình vẫn luôn yêu lại trở thành Triệu Nhan, đối phương không chỉ hại nàng mãi không thể gả ra được, mà còn là một người đã có vợ, sự tương phản to lớn này khiến nàng vẫn là không thể chấp nhận được.
Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Âu Dương Uyển Linh, Triệu Nhan cũng không khỏi cảm thấy rầu rĩ, lần nữa nói: - Uyển Linh, tết Nguyên Tiêu năm ngoái, ta vô tình nghe thấy nàng có ý định xuất gia, lúc đó cảm thấy vô cùng áy náy, thế là không suy nghĩ kĩ càng liền viết một bài Thanh Ngọc án tặng nàng, muốn khiến nàng mất đi ý định xuất gia, sau này bởi vì đi sứ Liêu Quốc, lại liên tục viết tặng mấy bài thơ cho nàng, nhưng không nghĩ tới lại khiến nàng trở nên như vậy, nếu sớm biết như thế, lúc trước ta không nên rời khỏi Đông Kinh.
Nghe thấy những lời này của Triệu Nhan, cuối cùng Âu Dương Uyển Linh đã từ trong hỗn loạn tỉnh táo lại, sau đó chỉ thấy nàng dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Triệu Nhan một hồi lâu, cuối cùng bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: - Ngươi thật sự là Thanh Ngọc tiên sinh?
- Đúng vậy, những bài thơ đó quả thật do tay ta viết ra, sau đó tặng vào tay Uyển Linh nàng, tuy rằng ta biết mình đã thành hôn, quả thật là không nên làm ra loại chuyện này, nhưng chữ tình này, quả thật khiến người ta khó lòng mà nắm bắt được, vẫn mong Uyển Linh nàng đừng trách tội! Lúc Triệu Nhan trả lời đã giở chút thủ đoạn, hắn không trực tiếp nhận mình là Thanh Ngọc tiên sinh, mà nói những bài thơ đó viết ra từ tay mình, những lời này đều là lời thật, cho nên những gì hắn nói đều là đúng tình hợp lý.
Âu Dương Uyển Linh đâu nghĩ tới trong đó lại có nhiều ẩn tình đến vậy, nghe thấy Triệu Nhan thừa nhận thơ từ viết ra từ tay hắn, hơn nữa theo trực giác bẩm sinh của phái nữ, nàng cũng cảm thấy Triệu Nhan không nói dối, cứ như vậy, chút nghi ngờ trong lòng nàng cuối cùng cũng đã tan biến, nhưng kế tiếp nàng nên làm gì đây?
Nhìn thấy vẻ mặt của Âu Dương Uyển Linh dần dần bình tĩnh lại, Triệu Nhan vội vàng nói thêm: - Uyển Linh, chuyện lúc đầu đều là lỗi của ta, hại nàng mãi vẫn không gả đi được, sau này sau khi ta thành thân với Dĩnh nhi, mới bừng tỉnh ngộ, vẫn mãi muốn bù đắp lỗi lầm của ta đối với nàng, vốn là ta cũng không có hy vọng xa vời gì với nàng, chỉ mong khiến nàng bỏ đi ý niệm xuất gia, sau đó tìm được một đấng lang quân như ý, nhưng không nghĩ tới sau này ta phải đi sứ Liêu Quốc, đợi đến khi trở về, thì lại nhận được tin nàng bệnh nặng, vì bất đắc dĩ nên mới xuất hiện đến gặp nàng, chỉ mong nàng có thể nhanh chóng lành bệnh.
Nghe thấy những lời giải thích này của Triệu Nhan, cuối cùng Âu Dương Uyển Linh thầm thở dài một tiếng: - Xem ra tất cả đều là do tạo hoá trêu ngươi, ta và quận vương đã định sẵn là hữu duyên vô phận, đối với Uyên Linh mà nói, trên thế gian này đã không còn có Thanh Ngọc tiên sinh nữa, cho nên vẫn mời quận vương trở về đi!
Lúc Âu Dương Uyển Linh nói những lời trên, thật ra thì trong lòng cũng vô cùng không nỡ, nếu chỉ vì lỗi lầm lúc trước Triệu Nhan làm ra, có lẽ nàng cũng sẽ không để ý nhưng nàng cũng biết, Triệu Nhan đã là người có thê thất, hơn nữa Tào Dĩnh còn là hảo tỷ muội của nàng, nàng tuyệt đối không làm ra loại chuyện có lỗi với bằng hữu, nên lúc này mới nén nỗi đau trong lòng bảo Triệu Nhan rời đi.
Triệu Nhan cũng đoán ra được suy nghĩ trong lòng của Âu Dương Uyển Linh, tự nhiên sẽ không tuỳ tiện rời đi, nếu không có trời mới biết bệnh tình của Âu Dương Uyển Linh sẽ phát triển theo hướng nào, cho nên chỉ thấy hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường mở miệng nói: - Trước lúc đến đây, ta đã nói rõ với Dĩnh nhi chuyện của chúng ta, tuy nàng ấy có chút tức giận, nhưng chủ yếu là giận ta, ngoài ra nàng ấy cũng rất lo lắng cho sức khoẻ của nàng, cho nên vẫn luôn hối thúc ta đến thăm nàng, thêm nữa sở dĩ ta có thể đến đây, cũng là do đã được Âu Dương tướng công lượng thứ, cho nên Uyển Linh nàng không cần băn khoăn về những người khác, cho dù có người phản đối, hết thảy đều đã có ta xử lý!
Nghe thấy không chỉ Tào Dĩnh đã biết chuyện mình giữa mình và Triệu Nhan mà ngay cả tổ phụ cũng đã biết, điều này khiến trong lòng Âu Dương Uyển Linh vừa thẹn vừa quẫn, thậm chí có cảm giác không dám gặp mặt người khác, nhưng câu cuối cùng của Triệu Nhan cũng khiến nàng bỗng nhiên có cảm giác hạnh phúc khi được người khác che chở, từ khi mẫu thân qua đời, rất lâu rồi phụ thân không ở bên, tổ phụ tổ mẫu tuy yêu thương nàng, nhưng dù gì vẫn có một lớp ngăn cách, cho nên rất lâu rồi Âu Dương Uyển Linh không có cảm giác được chở che này.
Triệu Nhan thấy Âu Dương Uyển Linh trầm mặc không nói, cũng biết lúc này không nên bức nàng quá mức, thế là lại lần nữa mở miệng nói: - Uyển Linh, ta biết trong lúc nhất thời mà bắt nàng chấp nhận chuyện này có chút khó khăn, nhưng nàng thấy thế này có được không, khoảng thời gian này ta sẽ thường xuyên đến thăm nàng, nàng cũng phải dưỡng thân thể cho tốt, đợi sau khi thân thể nàng tốt lên, rồi mới nghĩ đến chuyện giữa chúng ta, thế nào?
Lúc này, Âu Dương Uyển Linh cũng cảm thấy lòng của mình rất loạn, nghe thấy Triệu Nhan nói như vậy, nàng suy nghĩ một lát rồi cũng gật đầu. Thấy Âu Dương Uyển Linh gật đầu, Triệu Nhan cũng vô cùng vui vẻ, lập tức lại nghĩ đến một việc, lại nói: - Vừa nãy ta nghe Âu Dương tướng công nói, sau khi bệnh nàng không có khẩu vị, thường không ăn điểm tâm, như vậy bất lợi cho việc hồi phục, hay là hiện giờ cho người chuẩn bị một chút, ta cùng nàng ăn điểm tâm, thế nào?
- Ừ! Âu Dương Uyển Linh nghe Triệu Nhan nói sẽ cùng nàng ăn cơm, liền thẹn thùng cúi đầu, nhưng vẫn đáp một tiếng, hiện giờ nàng vô cùng hưởng thụ cảm giác được người khác che chở.
Triệu Nhan lập tức xuống lầu, phân phó Nghiên Mặc chuẩn bị điểm tâm, điều này khiến Nghiên Mặc rất vui mừng, dù gì thì từ sau khi Âu Dương Uyển Linh sinh bệnh, rất lâu rồi không có ăn điểm tâm, ai khuyên cũng vô dụng, không nghĩ tới hiện giờ Triệu Nhan vừa đến, lập tức khiến tiểu nương tử nhà mình thay đổi chủ ý, xem ra quả thật là tâm bệnh thì phải tâm dược trị.
Chỉ trong chốc lát, Nghiên Mặc liền đem đến hai bát cháo, bên trong bỏ thêm bách hợp và táo đỏ, ngoài ra có thêm vài món ăn nhẹ, vốn nàng muốn đứng bên cạnh hầu hạ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của Âu Dương Uyển Linh, và cái nháy mắt của Triệu Nhan với mình, điều này Nghiên Mặc không kìm nổi che miệng cười trộm, sau đó lặng lẽ lui xuống.
Âu Dương Uyển Linh ốm nặng, ăn cơm có phần không được tiện, Triệu Nhan liền chuyển cái bàn đến bên giường, sau đó đích thân đút cho nàng, điều này khiến Âu Dương Uyển Linh lần nữa xấu hổ đến mặt đỏ bừng, may mà lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ, cho nên tuy là nàng thẹn thùng, nhưng cũng không cự tuyệt, cuối cùng không chỉ ăn xong một chén cháo, hơn nữa còn ăn không ít thức ăn.
- Biểu hiện hôm nay không tồi, về sau vẫn phải duy trì, chỉ khi ăn no, thân thể mới dần tốt lên. Cuối cùng Triệu Nhan hài lòng tán dương, Âu Dương Uyển Linh vốn không bệnh gì, chỉ là do tương tư quá độ nên không ăn uống gì, tối cũng ngủ không được, đương nhiên là sức khoẻ sẽ càng lúc càng kém, hiện giờ sau khi gặp được Triệu Nhan, tuy không thể nói là tâm bệnh đã khỏi hẳn, nhưng cũng đã khá hơn phân nửa.
- Ngày nào cũng ăn như vậy, ta sẽ trở thành bà mập mất. Lúc này tâm tình của Âu Dương Uyển Linh cũng rất tốt, nở một nụ cười hiếm hoi nói.
- Ha ha, mập cũng không sao, ta là đại sư giảm béo có tiếng ở Đông Kinh đấy, béo đến đâu vào tay ta cũng có thể gầy bớt được. Triệu Nhan nhìn thấy Âu Dương Uyển Linh mỉm cười, cũng cười to nói. Nhưng khi nói đến đây, hắn cũng bỗng nghĩ đến trường quân đội ở ngoại thành, mình rời khỏi Đông Kinh cũng gần một năm rồi, cũng không biết là Dương Hoài Ngọc khiến trường quân đội thành cái bộ dạng gì rồi, đống thịt mỡ ở trên người học viên có giảm bớt đi chưa?
...
----------oOo----------


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất