Chương 37: Triệu Húc hồi cung.
Trên tường thành hoàng thành Đông Kinh, Hoàng đế Triệu Thự kéo thân thể lâm trọng bệnh đứng trên thành, một tay vịn tường ho khan, sầu lo nhìn bên dưới, chỉ thấy dưới chân nạn dân đông đúc đến nỗi nhìn không thấy điểm cuối, ngoài cửa phố Đông Hoa và trên đường Phàn Lâu tất cả đều đông nghìn nghịt người. Thành nam Đông Kinh gần như tất cả đều bị ngập rồi, chỉ có chỗ hoàng cung ở phía bắc của thành địa thế cao một chút cho nên nạn dân ở nam thành tự nhiên đều kéo về nội thành bắc thành, trong đó xung quanh hoàng cung là nơi tập trung nạn dân đông đúc nhất.
- Bệ hạ không cần phải lo lắng, bắt đầu từ hôm qua, nước sông đều từ từ hạ xuống, hơn nữa mưa cũng nhỏ hơn, tin rằng không đến vài hôm, hồng thủy trong thành sẽ nhanh chóng thối lui, nạn dân cũng sẽ nhanh chóng được về nhà!
Hàn Kỳ lúc này đứng sau lưng Triệu Thự mở miệng khuyên giải, lúc trước Nhân Tông hoàng đế không có con thừa tự, chính Hàn Kỳ mạnh mẽ ủng hộ, mới khiến Nhân Tông hoàng đế lập Triệu Thự làm thái tử, điều này càng làm Triệu Thự đối với Hàn Kỳ thêm phần kính nể trọng vọng, hiện tại trong lòng Triệu Thự chỉ lo lắng cho nạn dân, cũng chỉ có Hàn Kỳ y mới dám mở lời khuyên giải.
- Hi vọng như thế!
Triệu Thự thở dài, xoay người nhìn Hàn Kỳ và Tăng Công Lượng, cùng đại thần nói:
- Tối qua trẫm phái mấy nhóm người chia nhau đi ở các nhánh sông thượng du quan sát con nước, các đám người khác đều đã trở về, chỉ có nhóm của Dĩnh Vương đi thành đông vẫn chưa trở lại, trẫm thật sự có chút lo lắng!
- Bệ hạ chớ lo, mấy ngày liên tục mưa to, khiến cho đường lầy lội, thành đông bên kia càng nghiêm trọng hơn, nên Dĩnh vương chậm trễ một chút là chuyện bình thường!
Tăng Công Lượng lúc này cũng mở miệng khuyên giải, Hoàng đế bệ hạ thân thể vốn không tốt còn thích quan tâm nhiều việc, lao tâm lao lực càng khiến bệnh tình tự nhiên sẽ hay thay đổi thất thường
Triệu Thự cũng chỉ thuận miệng nói, nghe Tăng Công Lượng nói liền gật đầu, rồi giữ vững tinh thần hướng về Hàn Kỳ hòi:
- Hàn công, hiện nạn dân nhiều như vậy, rất nhiều nạn dân cũng không có lương thực để ăn, chỉ có thể dựa vào cháo triều đình phát miễn phí sống quá ngày, chỉ có điều không biết trong thành lương thực còn đủ để chờ lương thực ngoài thành vận chuyển đến như bình thường hay không?
- Khởi bẩm bệ hạ, trong thành tồn lương thực rất nhiều, đại bộ phận kho lúa đều được xây dựng trên mặt đất ở nơi có thế tương đối cao, cho nên không bị ngập nhiều, hơn nữa dù lương thực có bị ngập chỉ cần đúng lúc ứng cứu, vẫn có thể dùng để ăn được, cho nên trong thành kho lương còn tồn cũng đủ duy trì ba bốn tháng, mặt khác khi nước sông dần rút cạn, giao thông đường thủy rất nhanh được khai thông, tàu thuyền sẽ nhanh chóng đi lại được, lúc đó lương thực ngoài thành cũng có thể được vận chuyển vào, cho nên thành Khai Phong, lương thực cũng không thiếu, nhưng có điều xung quanh nơi đây gặp tai họa nghiêm trọng, các châu phủ cũng vô cùng thiếu lương thực, nghe nói Thái Châu và các nơi khác đã có lưu dân xuất hiện, nhu cầu cấp bách là xuất kho lương cứu giúp nạn dân gặp thiên tai ạ!
- Ôi, trận đại hồng thủy này vừa vặn phát sinh ở trung tâm Đại Tống ta, cho dù hiện nay lập tức rút đi, chỉ sợ năm nay lương thực vụ chiêm cũng khó có thể thu được bao nhiêu, thiếu lương thực là kết quả tất yếu, may là Giang Ninh bên kia cũng không bị ảnh hưởng nhiều quá, hơn nữa nơi đó cách Thái Châu cũng không xa, hẳn là có thể triệu tập một ít lương thực cứu đói gấp!
Triệu Thự lại thở dài nói, đồng thời y cũng nhớ lại việc Triệu Nhan mang đến hai loại lương thực có sản lượng cao, trong đó một loại có thể đạt đến ngàn cân trở lên trên một mẫu, chỉ tiếc là mầm cây giống có hạn, ít nhất cũng qua hai ba năm mới có thể mở rộng quy mô, hơn nữa theo lời Triệu Nhan trước đây, y cũng chưa có ý định để người khác biết việc này.
Hàn Kỳ và Tăng Công Lượng cũng đồng ý việc để Giang Ninh bên kia điều động lương thực cứu tế, sau đó lại cùng Triệu Thự thương lượng một vài chi tiết vấn đề cứu tế, cuối cùng Hàn Kỳ lại nói:
- Bệ hạ, sau thiên tai ắt có dịch họa, hiện tại trong số nạn dân đã có dịch bệnh phát tác, tuy rằng chưa có người chết nhưng bởi vì thiên tai bùng nổ trong thời gian ngắn, dịch bệnh còn chưa kịp lây lan trên diện rộng, chỉ sợ vài hôm nữa, trận dịch bệnh này sẽ lây lan ra toàn bộ kinh thành, các châu phủ lân cận cũng sẽ bùng phát dịch bệnh, đến lúc đó không biết bao nhiêu người mất mạng, xin bệ hạ suy xét!
Vừa nghe đến dịch bệnh, Triệu Thự cũng thực đau đầu vô cùng, hai ngày nay y cũng luôn lo lắng chuyện này, thậm chí đêm qua cũng chưa từng có giấc ngủ an lành, bất quá vẫn giữ vững tinh thần hỏi:
- Hàn Công, trước kia khi triều đình gặp loại dịch bệnh như thế này thì xử trí như thế nào?
- Về việc này..
Hàn Kỳ đối với vấn đề này có chút do dự, quay đầu về Tăng Công Lượng và đám người cùng liếc nhìn nhau một cái, lúc này mới thấp giọng hồi đáp:
- Khởi bẩm Bệ hạ, trước kia khi gặp dịch bệnh chỉ cần phát hiện trong nạn dân có người phát bệnh sẽ lập tức bị cưỡng ép đưa đến một nơi đóng kín cửa cách ly, để phòng ngừa việc lây lan dịch bệnh cho người khác, đó là một mặt, mà người bệnh nhân này cũng chỉ có thể tự sinh tự diệt, cực ít người có thể sống sót.
Nói đến đây, Hàn Kỳ dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Mặt khác đối với nạn dân phát bệnh cưỡng ép họ rời đi, sẽ làm khủng hoảng càng lan rộng, thậm chí gây ra lời thị phi không tốt càng làm kích động trong dân làm phản, chuyện như vậy phải triệu tập quân đội phòng ngừa vạn nhất!
Nghe những lời nói lạnh băng của Hàn Kỳ, Triệu Thự càng ho khan kịch liệt, nếu xử trí như lời Hàn Kỳ nói chỉ sợ đại đa số người dân nhiễm bệnh phải chết, nhưng nếu không làm vậy, ngày càng có nhiều người nhiễm bệnh, đến lúc đó số người chết càng nhiều, đây đối với người vừa chấp chính như Triệu Thự quả là một sự lựa chọn không dễ dàng.
- Đại Tống ta có thái y cục, Y quan Hàn lâm viện, ngự y viện các loại, nuôi nhiều y quan như thế chẳng lẽ một cái dịch bệnh cũng không vượt qua nổi sao?
Triệu Thự từ trong cơn ho khan thật vất vả mới dừng lại, vẻ mặt đau đớn lớn tiếng hướng về đám người Hàn Kỳ chất vấn.
- Bệ hạ, dịch bệnh dễ trị khó phòng, trị một người nói không chừng sẽ xuất hiện lần nữa mười người bệnh, Đại Tống ta y quan tuy nhiều, nhưng đối với hơn mười vạn nạn dân mà nói lại tựa như muối biển, hơn nữa dịch bệnh hung mãnh phát ra, ngắn ngủn mấy ngày liền làm con người ta phải chết, nhóm y quan căn bản không kịp trị liệu, mặt khác dược liệu dự trữ cũng không nhiều như vậy cho nên kính xin bệ hạ thông cảm!
Hàn Kỳ cũng lớn tiếng vì y quan mà phân bua, hắn vốn là quan đứng đầu các quan, tự nhiên cũng phải bảo vệ lợi ích của đủ loại quan lại, huống chi dịch bệnh nhiều năm qua không người nào phá được, bởi vậy không thể đem chuyện này trách tội đám quan chức thần y Đại Tống được.
Triệu Thự cũng biết đem chuyện này trách tội đến trên đầu y quan cũng có vẻ như cố tình kiếm chuyện giáng tội, nhưng khi y vừa nghĩ đến dịch bệnh bùng nổ khiến dân chúng ngoài kia có thể sẽ chết, ngoài thành trên dưới loạn lạc, cũng không biết chừng càng thêm bao nhiêu cô hồn dã quỷ. Triệu Thự càng cảm thấy trong lòng một trận đau đớn, hơn nữa trải qua trận dịch bệnh này về sau, Đông Kinh khẳng định nguyên khí đại tổn thương, không biết bao lâu mới có thể khôi phục lại sự phồn hoa vốn có.
Khi Triệu Thự đang vì dịch bệnh mà phiền não, Triệu Húc cuối cùng cũng chạy về hoàng cung, khi rõ ràng việc phụ thân đang ở trên trường thành quan sát theo dõi nạn dân, y liền lập tức dẫn theo Chu ngự y đến, chỉ có điều Chu ngự y phẩm cấp quá thấp, chỉ có thể chờ ở đầu lối vào cửa thành, y thì một mình lên đầu tường thành.
- Dĩnh vương Triệu Húc tham kiến bệ hạ!
Triệu Húc nhìn thấy phụ thân, lập tức khom mình thi lễ, bình thường y có thể gọi Triệu Thự là phụ thân, nhưng trong trường hợp nghị sự này y phải lấy thân phận thần tử mà yết kiến, do đó cũng phải xưng hô Triệu Thự là Bệ hạ.
- Dĩnh vương không cần đa lễ, con sông ngoài thành đông tình hình con nước như thế nào?
Triệu Thự nhìn đứa con mà ông ta xem trọng nhất, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nói.
- Khởi bẩm Bệ hạ, ngoài thành đông nước sông lại đang dần rút xuống, xem ra chẳng bao lâu nữa, trận đại hồng thủy này có thể giảm bớt!
Triệu Húc vừa trả lời vấn đề của Triệu Thự xong, sau đó lại sốt ruột nói:
- Bệ hạ, lần này thần ra khỏi thành tuần tra tình hình con nước lại có một thu hoạch ngoài dự liệu, có thể giúp Đại Tống ta qua cơn nguy khốn!
- Hả? Là cái gì mà thu hoạch ngoài ý muốn?
Triệu Thự nghe Triệu Húc nói câu kế tiếp cũng có chút kinh ngạc, Hàn Kỳ và Tăng Công Lượng và vài vị tướng công cũng bị lời Triệu Húc hấp dẫn mà đi đến.
- Khởi bẩm Bệ hạ, lúc thần trở về thành nghe nói Tam đệ, Quảng Dương quận vương nhân lúc đại hồng thủy này mà tạm đến ngoài thành trú ngụ, huynh đệ thân tình, thần đến thăm tam đệ, nhưng lại thấy được chỗ của Tam đệ lại có biện pháp phòng chống dịch bệnh!
Triệu Húc thần sắc kích động nói.
- Cái gì?
Triệu Thự và đám người Hàn Kỳ nghe được lời Triệu Húc nói đều bị chấn động vô cùng, Triệu Thự càng kích động bước nhanh hai bước lên trước bắt lấy bả vai Triệu Húc nói:
- Húc nhi, ngươi mau nói cho Vi phụ, Nhan nhi thực sự có phương pháp phòng chống dịch bệnh hay sao?
- Phụ thân, việc này cực kỳ chính xác, Tam đệ nơi đó đang chứa chấp một đám nạn dân từ trong thành lánh nạn tới, hai ngày trước đây trong nạn dân có người đã xuất hiện dịch bệnh, kết quả Tam đệ chỉ dùng mấy ngày, đem dịch bệnh khống chế được, đến nay chỉ có mấy chục người nhiễm bệnh, hơn nữa về sau trải qua trị liệu, những người đó không ai chết, tham gia trị liệu chỉ có người của phủ quận vương và vị Chu ngự y, hiện tại vị Chu ngự y này đã cùng vi thần vào cung, hiện đang chờ, đứng dưới tường thành chờ gọi!
Triệu Húc mặt mày hớn hở nói, y cũng biết dịch bệnh bùng nổ trên đất Đại Tống tạo nên ảnh hưởng rất lớn. Nay đã có biện pháp giải quyết, cho nên so với bất kỳ ai Triệu Húc càng cao hứng hơn.
- Ha ha ha Thiên gia phù hộ triều đình của ta, Thiên gia phù hộ triều đình của ta rồi!
Triệu Thự hưng phấn ngửa mặt lên trời cười to, tựa như là bệnh trên người đã khỏi nhiều.
- Mau mau dẫn Chu ngự y kia lên, trẫm muốn đích thân hỏi y một chút về phương pháp phòng chống xử lý dịch bệnh.
Tuy nhiên so sánh với sự hưng phấn vui mừng của Triệu Thự, cả đám người Hàn Kỳ đều bán tín bán nghi, ngày đó Triệu Nhan chữa trị cho Triệu Húc, đám người Hàn Kỳ đều ở tại đó, sau khi Triệu Húc lành bệnh, rồi từ đó trong thành có lời đồn đại, đám người Hàn Kỳ đối với lời đồn đại này không hề giống những người khác cho rằng đó là một điều khôi hài.
Chỉ có điều Hàn Kỳ bọn họ cũng không biết rằng Triệu Nhan đã nói với Triệu Thự rằng hắn gặp được thần tiên, mà Triệu Thự đã suy đi xét lại, đối với việc Triệu Nhan gặp được thần tiên trong truyền thuyết, trừ ông ta, Cao Hoàng hậu, Triệu Húc, Tào Dĩnh và chính mình ra không có người thứ sáu nào biết được, cho nên đám người Hàn Kỳ dù biết Triệu Nhan hiểu được chút ít y thuật, thậm chí Triệu Húc còn chưa hẳn tin tưởng vị quận vương này thật sự có biện pháp phá được cơn dịch bệnh khó giải ngàn năm có một này, nên cả đám người đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Triệu Húc.