Chương 30: Liều mạng
Ở bên ngoài Huyết Sắc Sơn, tuyệt đại đa số các đạo sư đều đang tập trung vào hình ảnh của Phương Ngọc Thư thông qua Tin Khuê của bọn họ.
Phương Ngọc Thư, chính là một trong số những hạt giống tốt trong đợt Huyết Sắc Thí Luyện này. Chỉ là, các vị đạo sư không có chú ý đến hắn. Thậm chí là, dù cho trên Tin Khuê chủ yếu là hình ảnh của Phương Ngọc Thư, nhưng từ đầu đến giờ bọn họ đều lười để tâm tới hắn…
Thực lực Phương Ngọc Thư rất mạnh, thông qua Huyết Sắc Thí Luyện hiển nhiên đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Hơn nữa, Phương Ngọc Thư cùng với Phương đạo sư của Cửu Long Phong vốn là người một nhà, hắn cũng không thể chọn ngọn sơn phong khác được. Vậy nên, để tâm đến hắn cũng là vô ích mà thôi.
Trước đó, có không ít đạo sư liên tục chuyển đổi hình ảnh qua tất cả các đệ tử tham gia thí luyện tại tầng thứ ba. Bọn họ hi vọng có thể tìm ra bóng dáng của La Chinh. Trong đó, thời bọn họ dừng lại trên người Mạc Xán là dài nhất, cũng bởi vì trước đó La Chinh đã quay lại để cứu Mạc Xán, nên mới mắc vào trong vào vây của đám đệ tử sĩ tộc.
Đáng tiếc là, bọn họ tìm kiếm cả buổi vẫn không thể thấy được La Chinh.
Điều này cho thấy rằng La Chinh đang độc lai độc vãng, một mình săn giết Huyễn Thú.
Sau một thời gian dài sau đó, có đạo sư trong lúc vô tình chuyển đổi hình ảnh qua Phương Ngọc La thì lại phát hiện ra La Chinh.
Khi nhìn thấy Phương Ngọc Thư tạo ra một tấm võng khổng lồ màu xanh lam, bọn họ đều hiểu ra. Xem ra, giữa hai người này e rằng sẽ có một trận chiến.
Một người là hạt giống của đợt thí luyện lần này, một người khác là hắc mã mới nổi. Phương Ngọc Thư thì coi như là đã được an bài sẵn rồi. Thế nhưng La Chinh thì lại khác, một thân một mình, không nơi nương tựa. Nếu bọn họ có thể chiêu mộ La Chinh gia nhập vào sơn phong của mình, bồi dưỡng từng li từng tí, tuyệt đối có thể tạo nên thành tích đáng kể.
Sự hứng thú của các vị đạo sư bỗng nhiên lại dâng trào lên.
- Ngươi nói xem, hai người này, cuối cùng ai sẽ chiến thắng?
Một vị đạo sư nhỏ giọng hỏi.
- Ta coi trọng Phương Ngọc Thư hơn!
Một vị khác đạo sư trả lời.
- Vì sao?
- Sao ngươi không nhìn vũ khí ở trong tay Phương Ngọc Thư một chút đi? Nhận biết được cây dao găm kia chứ? Trảm Không Nhận! Thanh Linh Khí này kéo đến những sợi tơ năng lượng mỏng, gần như là bất khả chiến bại. Chỉ cần La Chinh kia bị nó cắt trúng một cái, hiển nhiên sẽ lập tức bị đào thải ra ngoài!
Vào lúc này, cơ hồ tất cả các đạo sư đều nghị luận ầm ĩ cả lên. Có người ủng hộ Phương Ngọc Thư, cũng có người ủng hộ La Chinh.
Trong đó, chỉ có mỗi mình Tô đạo sư là trên mặt tràn đầy vẻ biệt khuất. Giống như một tiểu cô nương vốn nhìn trúng món đồ mà mình rất yêu thích vậy. Lặng lẽ đi giấu khắp ngóc ngách ngõ hẻm, chỉ cần chờ đến lúc là có thể vụng trộm mang về nhà mà thôi. Thế nhưng còn chưa tới lúc đấy, thì đã bị mọi người phát hiện ra rồi…
Cái cảm giác này, cũng chẳng phải là cảm giác phiền muộn bình thường!
…
La Chinh hiện đang chậm rãi đi tới, quang mang màu tím trên người như ẩn như hiện, mắt hắn thì nhìn chằm chằm vào Phương Ngọc Thư đang đứng ở phía đối diện.
Phương Ngọc Thư là kẻ địch lợi hại nhất mà La Chinh hắn gặp phải từ trước đến giờ. Nhưng điều đáng sợ hơn là, rõ ràng Phương Ngọc Thư chỉ là Luyện Tủy Cảnh mà thôi, không ngờ lại có có thể làm cho hắn cảm thấy áp lực lớn đến như vậy.
Trong đám đệ tử sĩ tộc, phế vật cũng có không ít, nhưng đệ tử tinh anh trong số đó lại cường hãn đến mức đáng sợ!
Có được nguồn lực, tài nguyên tốt nhất. Bọn hắn chỉ cần hơi cố gắng một chút mà thôi, thế nhưng tốc độ tiến bộ cùng sức chiến đấu lại hơn hẳn những người bình thường.
La Chinh lấy Phương Ngọc Thư làm trung tâm, đi vòng vo xung quanh hai vòng, cả hai đều không có ai động thủ, thời gian thì cứ "tích tắc, tích tắc" trôi qua. Nhưng khi La Chinh đi vòng thứ ba, Phương Ngọc Thư rốt cuộc cũng có dị động.
Trên mặt Phương Ngọc Thư lóe lên nụ cười tươi điên cuồng, dao găm được cầm trong tay kéo ra một sợi tơ ánh sáng màu xanh nhạt hướng về phía La Chinh.
Người này thoạt nhìn trông có vẻ điềm đạm, nho nhã như thế. Không ngờ khi chiến đấu lại như điên cuồng đến vậy, dường như không cắt đôi được đối thủ là hắn không thể bình tĩnh trở lại vậy.
La Chinh nhảy lên tránh né, lại lăn mình qua một cái, hiểm hiểm tránh được sợi tơ sáng màu xanh nhạt, thế nhưng vẫn còn chậm hơn một chút. Một sợi tơ xoẹt qua ngang qua trán La Chinh, một chùm tóc liền bị cắt đi.
La Chinh âm thầm kinh hãi, nếu như vừa nãy gần thêm một chút nữa thôi, thì cái đầu đã bị cắt đi rồi.
Phương Ngọc Thư cũng không để cho La Chinh có cơ hội thở dốc. Dao găm trên tay lượn vòng, trong nháy mắt liền tạo ra vô số đường cong ánh sáng xanh. Ngay sau đó, Phương Ngọc Thư liền đem những đường cong này bao quanh cơ thể, sao đó liền đánh về phía La Chinh.
Nếu như bị đòn công kích này của Phương Ngọc Thư đánh vào, việc La Chinh hắn hẳn sẽ bị những đường cong sắc bén kia cắt thành vô số mảnh nhỏ là chuyện không thể nghi ngờ, tử trạng sẽ vô cùng thê thảm.
Hiện tại, La Chinh ngoại trừ việc chạy ra, cũng chỉ có chạy mà thôi.
Có những sợi tơ kia vây lấy Phương Ngọc Thư, La Chinh căn bản không có cách nào tiếp cận hắn được.
“Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách!”
Vốn tưởng rằng có thể thuận lợi thông qua Huyết Sắc Thí Luyện, vậy mà không ngờ vào phút chót lại gặp phải chuyện này. La Chinh cũng chỉ có thể cười khổ trong lòng mà thôi.
Cả hai đều bị tấm võng lớn kia bao phủ. Mặc dù phạm vi trải dài hàng trăm mét, thế nhưng phạm vi né tránh của La Chinh cũng theo đó mà bị hạn chế.
Dưới sự bức bách của Phương Ngọc Thư, cuối cùng La Chinh cũng bị ép vào trong một góc chết.
Khuôn mặt anh tuấn của Phương Ngọc Thư rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười giễu cợt.
“Tên đệ tử Thử Luyện cỏ rác trước mắt này đúng là thực lực cũng không tệ, hơn nữa, nghị lực cũng rất phi phàm. Thế nhưng, dù cho hắn có ngoan cường giãy giụa như thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng chẳng thế thoát khỏi ván cục đã định được, cuối cùng cũng sẽ bị đào thải ra mà thôi.”
Đối với Phương Ngọc Thư hắn, đem loại người này đá ra khỏi thí luyện, tự tay đánh tan niềm tin, nghị lực, mộng đẹp,… mới là ý đồ chính của hắn. Ít nhất, cũng làm cho hắn cảm thấy bớt nhàm chán hơn trong cái Huyết Sắc Thí Luyện tẻ nhạt này.
La Chinh đứng ở trong góc nhỏ, phía sau những là tấm lưới được tạo thành từ những sợi tơ kia. Chỉ cần hắn lui về phía sau một chút nữa thôi, thân thể sẽ ngay lập tức chạm vào tấm lưới kia rồi bị cắt thành từng mảnh nhỏ, chết thảm ngay tại chỗ. Còn ở phía trước, thì lại có một Phương Ngọc Thư được bao bọc bởi một tầng tơ lộn xộn, đang chậm rãi tiến về phía hắn.
Đối với La Chinh, đây chính là một cái tử lộ không thể tìm ra được giải pháp.
“Phải thất bại ngay tại đây hay sao?”
Nghĩ tới đây, La Chinh thật sự cảm thấy không cam lòng. Mặc dù hắn vẫn còn cơ hội để báo danh đăng ký.
Nhưng khi nghĩ đến việc La Yên bị nhốt ở Luyện Ngục Sơn, không biết đã bị ai toan tính hãm hại, trái tim của La Chinh như bị thắt chặt lại. Trong nội tâm như đang có một giọng nói nói với hắn rằng, "Không thể lãng phí một khắc thời gian nào ở nơi này được!".
“Những sợi tơ này tuy rằng sắc bén, thế nhưng công kích của Tà Lang cũng không thể đánh vỡ cốt cách của ta được. Nói không chừng… cũng không sợ những sợi tơ này thì sao?”
Dưới tình thế cấp bách, La Chinh cũng chỉ có thể đánh cược một phen mà thôi.
La Chinh liền đưa hai tay ra sau lưng, một ngón tay ấn vào tấm lưới.
Khi ngón tay chạm vào, La Chinh lập tức cảm giác được đau đơn, ngón tay ngay tức khắc liền bị những sợi tơ cắt đến toác da. La Chinh cắn răng đưa ngón tay vào sâu hơn một chút, những sợi tơ kia liền cắt vào xương cốt.
- Cốt cách của ta có thể chịu được những sợi tơ này!
Trong lòng La Chinh liền vui vẻ hẳn lên. Một tia sáng hi vọng đã được thắp lên.
Cố nhịn lấy đau đớn, lặng lẽ liếc mắt nhìn vào ngón tay của mình, La Chinh phát hiện ra một chút dấu vết ánh sáng mờ mờ trên đầu xương ngón tay. Tuy cốt cách cũng bị những sợi tơ kia cắt, nhưng vẫn có thể ngăn cản được những sợi tơ khủng bố này. Điều này chứng tỏ rằng cốt cách của La Chinh hắn có thể chịu đựng được lực cắt của những sợi thiết tơ này.
“Đã như vậy, cũng chỉ có thể liều mạng mà thôi!”
Điểm trọng yếu nhất là hiện tại hắn đang ở trong Huyễn Trận, mặc dù cảm giác được sự đau đớn, nhưng những thương tổn này cũng không phải là thương tổn thật sự. Cho dù dốc sức liều mạng cũng không chết được, cùng lắm thì chỉ bị đào thải ra mà thôi.
Quyết định xong chủ ý của mình, La Chinh lại đứng bất động tại chỗ, chờ Phương Ngọc Thư tiến đến gần.
“Gần hơn chút nữa…”
Khi Phương Ngọc Thư cách La Chinh hắn còn một khoảng ngắn, hắn bỗng đưa hai tay lên che lại, bảo vệ bộ mặt, rồi mãnh liệt lao người tới Phương Ngọc Thư!
Phương Ngọc Thư nhìn thấy La Chinh nhào đầu về phía trước, trong giây lát cũng lập tức sững sờ. Những sợi thiết tơ này có lực cắt kinh khủng đến mức nào, hắn biết rất rõ. Hắn tự hỏi "Tiểu tử này có phải điên rồi hay không?". Hướng đến những sợi tơ trên người hắn mà lao tới, kết quả chỉ có thể là bị cắt thành từng mảnh mà thôi.
“Người này cam chịu rồi sao?”
Giờ phút này, không chỉ có mỗi mình Phương Ngọc Thư nghĩ như vậy.
Tất cả các vị đạo sư đang căng mắt theo dõi trận chiến này cũng nghĩ như vậy.
“Dùng đến cách này, e rằng hắn sẽ bị đào thải ra khỏi Huyết Sắc Thí Luyện rồi. Nhưng cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát cho lắm, với thực lực của tiểu gia hỏa này, cùng lắm thì chờ lần sau lại đến tham gia là được. Tiến vào Thanh Vân Tông đối với hắn cũng không phải là việc gì khó.”
Không ít đạo sư trong lòng đều tính toán, muốn tìm hiểu thoáng qua một chút về nơi ở của hắn tại Đế Đô. Chờ sau khi bị đào thải ra sẽ lại gần hỏi thăm an ủi một chút, kéo một chút quan hệ cũng tốt. Đệ tử ưu tú như vậy chỉ có thể ngộ chứ không thế cầu, đương nhiên bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha.
Dưới sự quan xát chăm chú của mọi người, La Chinh lao đến đánh về phía Phương Ngọc Thư.
Hắn cảm giác được những sợi tơ kia cắt vào da thịt trong hai tay và hai chân của hắn. Từng hồi, từng trận đau nhức truyền đến. Dù vậy, La Chinh hắn vẫn cắn chặt răng, không lùi mà tiến.
Ngay khi những sợi thiết tơ kia cắt đến xương cốt của La Chinh, rốt cuộc cũng gặp phải vật cản. Cốt cách của La Chinh đang chặn lại những sợi thiết tơ kia!
Phương Ngọc Thư vốn tưởng rằng La Chinh sẽ bị những sợi tơi dễ dàng cắt ra thành từng mảnh nhỏ. Thế nhưng đáng tiếc là, sự việc xảy ra như trong tưởng tượng của hắn lại không xuất hiện.
Ngay lúc Phương Ngọc Thư còn đang chuẩn bị kinh ngạc, La Chinh đã giáng một quả đấm vào mặt của hắn. Một quyền nện lên mặt, gương mặt anh tuấn kia ngay lập tức trở nên máu thịt be bét. Dù vậy, La Chinh vẫn còn có thể trông thấy vẻ khiếp sợ hiện lên trong mắt của Phương Ngọc Thư.
Thế nhưng, Phương Ngọc Thư không hổ là tinh anh trong đệ tử sĩ tộc. Dù trong tình huống bị người ta chà đạp, vậy mà vẫn còn có thể ngạnh kháng lại. Hắn đột ngột quay người, miệng gầm lên giận giữ, dao găm trong tay hóa thành một vòng hàn quang, đâm về phía bụng của La Chinh.
Hiện tại La Chinh đã nắm lấy toàn bộ thế chủ động. Tay trái xoắn lại, khống chế được một tay của Phương Ngọc Thư, ngay sau đó một cùi chỏ cũng bất ngờ được đánh ra. Phản ứng của Phương Ngọc Thư cũng không chậm, đưa cánh tay còn lại ra, quấn lấy La Chinh.
Cả hai giờ đây đều lăn qua lăn lại, lật lui lật tới trên mặt đất, trông như tiểu hài tử ba, bốn tuổi đánh nhau vậy.
Thế nhưng mỗi một quyền đánh ra đều nhắm đến những chỗ hiểm yếu của đối phương. Cả hai đều đánh ra sát chiêu, cố gắng giết chết đối phương.
Lúc này đây, không phải là so chiêu thức, cũng không phải là so kỹ xảo, mà là so sánh khả năng chịu đòn của cơ thể.
Nhưng liệu có mấy người có thể so sánh khả năng chịu đòn với La Chinh cơ chứ?
Thời gian dần trôi, sức lực của Phương Ngọc Thư ngày càng yếu dần đi, khó có thể ngăn cản được công kích của La Chinh. Vào thời khác cuối cùng, toàn thân La Chinh phát ra quang mang màu tím lập lòe ẩn hiện. Ngay trước khi Phương Ngọc Thư còn chưa kịp phản ứng, La Chinh liền liên tiếp đánh ra ba quyền.
Mỗi một quyền đều ẩn chứa lực lượng của Tử Đàn Thốn Kình.
Một đạo thanh âm trầm đục từ trong thân thể của Phương Ngọc Thư truyền ra.
Ba quyền Tử Đàn Thốn Kình, ở bên trong cơ thể Phương Ngọc Thư bạo phát ra hai mươi mốt lần thương tổn. Hiện tại, toàn thân Phương Ngọc Thư như lên cơn co giật, không ngừng run rẩy kịch liệt.
Cho đến khi dư lực của Tử Đàn Thốn Kình yếu bớt đi, ngay lập tức liền có một vài đạo ánh sáng nhỏ vây quanh thân thể Phương Ngọc Thư lại. Trước khi biến mất, trên mặt hắn vẫn còn hiện lên vẻ cực kỳ không cam lòng. Đồng thời trong lòng Phương Ngọc Thư cũng cực kỳ nghi hoặc.
“Thân thể của tên tiểu tử này được làm bằng chất liệu gì? Tại sao ngay cả Trảm Không Nhận cũng không thể xé mở, cắt đôi người hắn ra?”
Phương Ngọc Thư, hiện đã bị đào thải ra ngoài!