Chương 194: Sát Trận
Roẹt!…
Thiên đao đỏ như máu mang theo linh áp kinh người, hai lão quái vật Nguyên Anh Kỳ cũng không khỏi biến sắc thoáng lui về phía sau.
Chỉ thấy mỹ nữ Hồng Lăng kia khẽ quát một tiếng vươn tay ra hướng về phía trước điểm một cái.
Ngọc Hoàn tinh xảo đang lơ lửng trên không trung xoay tròn phát ra một đạo linh quang rực rỡ, vang vọng như có tiếng phượng gáy cửu thiên.
Lại thấy Hồng Lăng khoanh chân ngồi xuống, hai tay biến ảo pháp quyết, đột nhiên nàng mở cái miệng thơm phun ra một luồng tinh huyết màu đỏ sậm tinh thuần vô cùng.
Đây chính là bổn mệnh pháp lực nàng khổ tu mấy trăm năm, sau khi Ngọc hoàn hấp thu thì phát ra linh quang chói mắt, hằng hà sa số sợi hỏa linh tơ xuất hiện đan xen kết thành mười tám tấm quang thuẫn đỏ tươi chói mắt.
Bên kia Quy Yêu và Khổ đại sư hoảng sợ liếc qua nhau.
Nói thì chậm mà thực sự rất nhanh, đạo huyết quang yêu dị kia đã chém tới huyết quang thuẫn.
Chỉ thấy hồng quang bắn ra như ánh sao. Huyết quang thuẫn lập tức ảm đạm rồi mặt ngoài rạn nứt, tiếp theo những âm thanh như tiếng pha lê bị vỡ vang lên, quang thuẫn đã biến thành những mảnh nhỏ không đồng nhất.
Đáng tiếc đây chỉ là đạo phòng tuyến thứ nhất, kế tiếp còn có mười bảy quang thuẫn bảo hộ.
Huyết Đao tiếp tục phát ra linh quang chói mắt, ma khí tận trời. Huyết Hồn đại pháp không hổ là tà thuật nhất đẳng trong ma đạo. Trong chốc lát Thiên Đao đã chém vỡ vụn không biết bao nhiêu huyết quang thuẫn. Trong không gian, âm thanh bạo liệt vang lên không ngớt cùng huyết quang bắn ra tứ tán nhìn diễm lệ vô cùng.
Tuy vậy quang thuẫn này của cũng không hổ là thần thông từ thời thượng cổ. Sau khi các quang thuẫn vỡ vụn thì, một lần nữa phân giải thành vô số sợi quang tuyến quấn quanh Huyết Đao.
Khổ đại sư và Quy Yêu nhìn mà trợn mắt há mồm, cảm xúc phức tạp.
Oành!
Rốt cục quang thuẫn cuối cùng cũng bị oanh tạc nhưng Huyết đao cũng như nỏ mạnh hết đà, Huyết Hồn đại pháp cho dù có thể bạo tăng lực công kích nhưng cuối cùng cũng có hạn.
Chỉ thấy thân ảnh nữ tử lui vài bước, cơ hồ phải dùng hết sức mới trụ lại được, lúc này nữ tử phun ra một đạo Anh Hỏa, đem Huyết Đao liền biến thành một khối sắt tầm thường.
Nguy hiểm!
Ban nãy nàng tựa hồ đã một chân bước vào quỷ môn quan, ngẫm lại Hồng Lăng cũng sợ hãi không thôi. Năm xưa nàng bị sư bá Ly Hợp kỳ phong ấn mà may mắn không chết, nếu hôm nay chết trong tay tên tu sĩ Ngưng Đan Kỳ nhỏ nhoi kia thì chẳng phải là châm chọc vô cùng sao?
Nhưng nàng không có tâm tình cùng thời gian mà cảm khái, tập trung tinh lực cuối cùng mới có thể đứng thẳng người lên.
Lúc này trong mắt Khổ đại sư lóe ra ánh sao, xuất thủ hay không?
Đây là một lựa chọn khó khăn.
***
Mà bên kia, Lâm Hiên đang rơi vào khốn cảnh.
Sát trận này uy lực kinh người, chính là chưởng môn Ngọc huyền Tông năm đó hao phí tâm huyết luyện chế ra một cái Phù Bảo rồi đem một tia tinh hồn nhập vào. Lão quái Nguyên Anh Kỳ còn chưa chắc đào thoát thành công. Tu sĩ Ngưng Đan Kỳ thì chắc chắn phảo chết.
Thời khắc này Lâm Hiên sao dám dấu dốt, chỉ thấy hai tay hắn đang cầm hai tấm Kim phù và Thi Phù.
Xung quanh Lâm Hiên đã có hai vòng bảo hộ màu sắc khác nhau do Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn tạo ra.
Mà trên đỉnh đầu còn có một tấm cổ thuẫn không ngừng xoay tròn, trên mặt phù văn chớp động, linh quang lưu chuyển.
Bên kia Tiên kiếm đang lơ lửng trên không, cùng với một tiếng kêu dài trong trẻo là một cỗ linh áp từ trên trời giáng xuống. Lâm Hiên thần thức vượt xa tu sĩ cùng cấp nhưng chưa động thủ mà đã có chút choáng váng.
Kiếm minh có thể xuyên qua phòng ngự trực tiếp công kích thần thức, vẻ mặt Lâm Hiên trở nên ngưng trọng, pháp lực trong cơ thể lưu chuyển không thôi, lúc này mới chặn được công kích của kiếm minh.
Đương nhiên đó chỉ là bắt đầu…
Sương mù bốn phía bắt đầu bị hút về phía Tiên Kiếm hình thành một cơn lốc xoáy cùng tiên khí ngút trời, từ phía trong đó bắn ra các đạo kiếm quang vàng và xanh dài ngắn khác nhau, thần thông của kiếm này khiến cho Lâm Hiên tán thán thưởng không thôi.
"Thiếu gia, đây là bảo vật song thuộc tính mộc thổ." Thanh âm Nguyệt nhi đầy vẻ hoảng sợ.
Kỳ thật không cần tiểu nha đầu nói thì Lâm Hiên cũng đã chú ý tới, song thuộc tính, đúng là pháp bảo Linh giới!
Các đạo kiếm quang càng ngày trở nên rực rỡ, Lâm Hiên đương nhiên không ngồi chờ chết, hai tay bắt quyết đem pháp lực rót vào Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn.
Bảo vật phát ra một tiếng thanh minh rồi tỏa ra ánh sáng hồng lam nhàn nhạt, tiếp theo từ bên trong phi ra hai con Hỏa Long và Băng giao.
"Bạo! "
Lâm Hiên giơ tay điểm về phía trước, hỏa long băng giao nhất thời hí vang, giương nanh múa vuốt.
Phốc phốc.
Tiên kiếm kia như bị kích thích, các đạo kiếm quang xanh vàng tỏa ra hàn khí lạnh người mãnh liệt bắn vào Hỏa long Băng giao.
Nhất thời linh quang đan xen vào nhau, các đạo sáng xanh vàng cùng trắng đỏ đối kháng một chỗ.
Mới tiếp xúc Băng giao cùng Hỏa long đã bị áp đảo rơi vào thế hạ phong. Lâm Hiên nhanh chóng đem Kim Phù cùng Thi phù ném ra. Hai tấm linh phù không gió mà tự bạo hóa thành hai Cự Thủ Kim Sắc cùng Quỷ Thủ Hôi Sắc lao vào ra sức bót nát kiếm quang.
Cũng may dù sao Phù Bảo cũng là mượn trợ lực. Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn mô phỏng theo Linh giới chi bảo. Lâm Hiên với tu vị Ngưng Đan Hậu Kỳ miễn cưỡng cản được sát trận của cao thủ Ly Hợp Kỳ.
Thỉnh thoảng cũng có đạo kiếm quang thoát ra nhưng bị Cự thủ Kim sắc và Quỷ thủ Hôi sắc bắt lại.
Thấy thế vẻ mặt Lâm Hiên giãn ra, nhưng một lát sau thì trở nên khó coi vô cùng, chỉ thấy linh quang chợt lóe rồi Tiên kiếm rồi chầm chậm biến mất.
Lâm Hiên hoảng hốt, tiên kiếm kia là bản thể của Phù Bảo, không chút chậm trễ cả người hắn phi độn cực nhanh về phía sau.
Đồng thời vươn tay chỉ vào tiểu thuẫn đang xoay chuyển trên đầu. Tiểu thuẫn chợt lóe, thông linh chắn trước người chủ nhân.
Cơ hồ cùng lúc đó Lâm Hiên nhìn thấy một đạo thanh ảnh xuyên qua chỗ hắn vừa đứng, nếu mình chậm hơn nửa nhịp thì khẳng định đã bị đánh trúng.
Công kích thất bại, tiểu kiếm giống như một con độc xà lần nữa đổi hướng bay về phía Lâm Hiên.
Muốn tránh cũng không được nhưng Lâm Hiên cũng có vài phần tin tưởng phòng ngự của cổ thuẫn , tuyệt không dễ phá vỡ.
Coong!
Một tiếng kêu giòn, hai kiện bảo vật va vào nhau, trên cổ thuẫn phát ra hồng quang rực rỡ, phù văn đang mờ ảo trở nên cực kỳ rõ ràng xoay chuyển thập phần điên cuồng.
Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm, mặc dù có chút miễn cưỡng nhưng xem như cổ thuẫn đã chặn được tiểu kiếm kia.
Bất quá rất nhanh sắc mặt hắn cuồng biến hai mắt nheo lại, trong âm thanh rèn rẹt trên cổ thuẫn đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ.
Nhưng Lâm Hiên cũng không có thời gian đau lòng, nhanh chóng thò tay vào túi trữ vật lấy mấy cái bình ngọc dốc linh đan vào miệng.
Lúc này Hỏa long và Băng giao cùng Kim sắc Cự thủ và Hôi sắc quỷ thủ đã đánh tan được các đạo kiếm quang đáng sợ kia.
Rồi hắn đánh ra vài đạo pháp quyết vào Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn, song hoàn rung lên một hồi, từ màu bạc dần dần chuyển sang màu trắng.
Theo thần niệm Lâm Hiên, Bạch Hoàn mạnh mẽ hướng về phía cổ thuẫn đỡ lấy Tiên kiếm, muốn dùng băng thuộc tính đem Phù Bảo này đóng băng lại.
Đây là một chủ ý điên cuồng nhưng quả thật không tồi.
Lúc này trong một vùng không gian nhỏ, hàn khí dày đặc, không khí tựa hồ cũng đóng băng, linh quang trên phi kiếm thì có chút suy yếu.
Hàn khí mặc dù không tầm thường nhưng mà tiên kiếm kia uy lực đâu nhỏ. Lâm Hiên nhíu mày, xem ra không thể dựa vào sức một người.
"Nguyệt nhi! "
"Thiếu gia, biết rồi. "
Trong không khí xuất hiện một nữ tử xinh đẹp, ngọc thủ cầm Thú Hồn Phiên nhẹ nhàng ném lên phía trên đỉnh đầu.
Tiểu nha đầu hai tay bắt quyết, ma phiên này bắt đầu phát sinh biến hóa, ma khí cuồn cuộn tuôn ra, trên mặt ma phiên xuất hiện một cái hắc động.
Xẹt…
Ma khí cực kỳ tinh thuần trong hắc động tuôn ra, giống như vô số độc xà quấn quanh về phía tiểu kiếm.
Hàn khí cộng thêm ma công, rốt cục Phù Bảo đã bị vây khốn, một cái kén tằm như quả trứng xuất hiện trước mắt.
Lâm Hiên trong lòng buông lỏng hướng về quả trứng điểm một cái muốn thu về. Đột nhiên thanh quang cùng hoàng quang chợt lóe. Kén tằm đã bị cắt làm hai nửa, tiên kiếm thoát ra bắn thẳng mặt Lâm Hiên.
Dị biến nổi lên khiến Lâm Hiên trợn mắt kinh hãi, tiên kiếm tốc độ nhanh tới cực điểm mà lại cách hắn có mấy trượng, muốn tránh cũng không kịp.
Đương nhiên không chịu ngồi chờ chết. Lâm Hiên quát nhẹ một tiếng, hai mắt ánh lên màu đỏ tươi đem lưu chuyển pháp lực toàn thân đến cực hạn như nước tràn đê điên cuồng rót vào đôi Song Hoàn trước người.
Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn rung lên kịch liệt rồi tỏa ra linh quang rực rỡ, xung quanh thân thể hắn được bao bọc bởi hai vòng bảo hộ phát ra anh sáng đỏ lam cực kỳ chói mắt.
Phù Bảo không chút lưu tình. Thế đến của tiểu kiếm nhanh như điện chớp, phát ra vô số kiếm quang nhỏ như lưu tinh bạo vũ bắn tới.
Oành một tiếng như sấm nổ bên tai xen lẫn trong những tiếng nổ nhỏ. Hai luồng linh lực dữ dội va vào nhau tạo ra áp khí truyền ra bốn phương khiến quang cảnh nơi đây chấn động.
Sau một khắc mặt ngoài vòng bảo hộ màu lam đã xuất hiện vết rạn những vết rạn nhỏ. Vẻ mặt Lâm Hiên bỗng chốc khó coi vô cùng, trong đáy mắt mơ hồ hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Hai hàm răng cắn chặt, Lâm Hiên ngắt hai tay đang muốn thi triển bí pháp nào đó thì tiểu phi kiếm kia uốn éo như linh xà phá đã chui qua tầng bảo hộ màu lam đánh thẳng vào tầng màu đỏ.
Rắc...
Nghe thấy tiếng âm thanh vỡ vụn, hai mắt Lâm Hiên chiếu ra tia sáng lấp lánh. Thần niệm hơi động, một đạo hỏa diễm xanh biếc quỉ dị to cỡ quả trứng đã hiện ra trong lòng bàn tay.
Lâm Hiên cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu huyết lên hỏa diễm.
Oanh!
Hỏa diễm thu lại rồi bỗng trương lên sau đó bạo mở ra. Một con Linh Điểu màu xanh dài mấy tấc bay ra nghênh đón phi kiếm .
Nhưng phi kiếm kia không hổ là bảo vật của Ly Hợp Kỳ tu sĩ, dù chỉ có một phần uy năng phong ấn trong đó nhưng cũng vô cùng thông linh. Thế tới vẫn của Tiên kiếm không chút ngừng nghỉ, khẽ rung rồi bắn ra một đạo kiếm quang về phía Linh Điểu.
Nhưng Linh Điểu này là Bích Huyễn U Hỏa biến thành, còn chứa đựng tinh huyết Lâm Hiên, há là dễ đối phó như vậy?
Linh Điểu há mỏ kêu to một tiếng trong trẻo, từ bên trong phun ra một sợi ma hỏa tinh tế to bằng ngón tay cái, bộ dáng của Linh Điểu ngay lập tức uể oải đi không ít.
Vô số sợi tơ li ti màu xanh từ trong ma hỏa tách ra đan qua đan lại tạo thành một tấm lưới rộng vài thước đem đạo kiếm quang kia chắn lại.
Mà thế tới bản thể linh điểu không dừng, bay tới tới phi kiếm, đưa móng vuốt sắc nhọn ra sức chụp lấy thanh tiểu kiếm.
Nhưng cũng đúng lúc này, một đạo hắc ảnh từ trên thân kiếm kia bay ra, là một con tiểu xà dài mấy tấc nhưng hình dáng tướng mạo cực kỳ dữ tợn.
Trên đầu tiểu xà có một bướu thịt, trên bướu thịt kia lại còn có một cái sừng nhọn, kì dị nhất chính là hình dạng bướu thịt như một bộ Khô Lâu thu nhỏ lại.
Với lại ở đuôi rắn cũng có một cái đầu lâu tương tự.
Đây là... Song Vĩ Khô Lâu xà?
Thấy thế Lâm Hiên thầm than thở lên, Xà yêu này chính là hung thú nhân gian, không ngờ tới lại bị vị Hợp Kỳ cao thủ luyện chế thành khí linh trong pháp bảo.
Càng không thể tưởng tượng nổi Phù Bảo này còn có thêm khí linh phân thân.
Thần thông Ly Hợp Kỳ cao thủ thật khiến cho người ta thành tâm bái phục.
Mắt thấy linh điểu đã muốn ngăn cản thế tới phi kiếm, dù chỉ một thoáng cũng đủ để Lâm Hiên tránh đi nhưng khí linh kia lại lao vào. Một xà một điểu đánh cho trời long đất lở, trên mặt Lâm Hiên nở nụ cười tuyệt vọng, mạng hắn xong rồi!
Mắt thấy phi kiếm đã chỉ cách hơn một thước, hàn phong vù vù muốn chất nát thân thể Lâm Hiên, đột nhiên một tiếng thanh minh truyền ra, một tấm ngọc bội từ bên trong túi trữ vật bay ra xoay tròn liên tục phát ra ánh linh quang nhàn nhạt.
Vầng linh quang dìu dịu nhu hòa không chút bạo lệ nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra, phi kiếm lại như là gặp phải khắc tinh. Không hẳn, là như gặp được chủ nhân ngoan ngoãn dừng lại.
Khí tức tàn bạo trên thân kiếm nhanh chóng thu lại, không chút phòng bị tự trôi về trước mặt Lâm Hiên.
Lúc này tình thế đảo ngược khiến Lâm Hiên trợn mắt há mồm, ngọc bội này đã cứu lại cái mạng nhỏ hắn từ chỗ chết.
Phản ứng của Lâm Hiên cũng không chậm, đánh ra vài đạo pháp quyết vào tiểu kiếm thăm dò.
Trong lòng có chút hồi hộp, kết quả lại làm Lâm Hiên cười như nở hoa. Sau khi phi kiếm hấp thu pháp quyết, không có phản kháng mà thu lại thành một tấm phù đỏ lóng lánh, khí linh đang tranh đấu Bích Huyễn U Hỏa cũng bay trở về nhập vào trong tấm phù.
Như là đang nằm mộng, từ đường chết trở về, vẻ mặt Lâm Hiên mừng rỡ vô hạn, từ trong lòng lấy ra cái hộp ngọc đem Phù Bảo bỏ vài trong, lại thiết hạ vài đạo cấm chế rồi thu vào trong túi trữ vật.
Lâm Hiên lại đem thần thức phát ra quan sát chung quanh. Không thấy xuất hiện nguy hiểm khác mới đem Bích Huyễn U Hỏa, pháp bảo linh phù từng cái thu hồi.
"Thiếu gia, tại sao có thể như vậy, chúng ta làm sao lại thoát hiểm được?" Âm thanh nhỏ nhẹ của Nguyệt Nhi truyền ra, hiện tại nàng cũng đang sợ ngây người.
"Ta vốn không rõ nhưng đây là lần thứ ba ngọc bội này cứu mạng ta." Ánh mắt Lâm Hiên chăm chú tập trung vào ngọc bội đang trôi nổi trước người hắn.
Lâm Hiên vẫy tay đem ngọc bội trở về rồi tỉ mỉ quan sát.
Tạo hình theo lối cổ, sáng bóng tản ra màu xanh nhạt, mặt trước điêu khắc một số hoa văn kỳ dị điểu thú trùng ngư, còn mặt sau là những hình vẽ cổ quái trong văn tự cổ đại đã thất truyền.
Ngọc bội này mới chạm vào thì sinh ấm, nhưng nhìn không ra có kỳ lạ ở bên trong.
Miếng ngọc bội trước mắt này cùng Cửu Thiên Huyền Công là Lâm Hiên thu được khi đi kiếm dược liệu ở Hỏa Linh môn.
Có thể ở cùng một chỗ với Cửu Thiên Huyền công đương nhiên là vật bất phàm nhưng hắn quả thực không tìm được uy năng của ngọc bội.
Lần đầu là ở Bích Vân Sơn khi trộm lấy tiên thảo, ngọc bội này từng hàng phục một yêu thú cấp ba, đáng tiếc về sau dường như lại mất linh.
Lần thứ hai là khi đối đầu cùng Mạc Mãng ở mỏ tiên quặng đã giúp hắn thoát khỏi vạn thú hồn trận.
Lâm Hiên xem đi xem lại một hồi vẫn không phát hiện được gì. Tuy nhiên bây giờ hắn đã chắc một điểm, ngọc bội này chắc chắn có liên quan đến Ngọc Huyền Tông. Nhưng điều này rất khó hiểu vì Duyệt châu và Thất Tinh Vân Hải Đảo cách xa nhau không biết bao nhiêu vạn dặm.
Lâm Hiên lắc đầu thở dài, đem ngọc bội cẩn thận thu vào, hắn phất tay bào một cái thì một vầng hào quang lướt ra. Sau khi Phù Bảo mất tác dụng thì sương trắng bốn phía ngay lập tức bị đuổi tản ra.
Cảnh vật chung quanh hiện vào tầm mắt, hắn đang ở trên một thềm đá cực rộng, phía xa xa hai bên có những cây đại thụ kỳ lạ nhưng hiện tại hắn vẫn đang ở trong quầng sáng khi trước.
Trầm ngâm một lát, Lâm Hiên vươn tay bắn ra vài đạo kiếm quang, ở trên không trung hợp thành một thanh cự kiếm.
"Đi! "
Lâm Hiên dùng thần niệm khu sử Cự kiếm lăng lệ chém xuống một chỗ của quầng sáng.
Oành!
Một tiếng vang thật lớn truyền vào tai. Ánh sáng màu hồng chợt lóe, quầng sáng chớp lên vài cái rồi tan biến.
Bộ dáng Lâm Hiên ngẩn ngơ, lộ vẻ ngạc nhiên.
Đơn giản như vậy sao?
Lúc hắn mới lâm vào sát trận thì quầng sáng bao vây này rõ ràng là kiên cố vô cùng, có lẽ cũng là do đã mất uy lực của Phù Bảo chăng?
Vừa nếm một trận đau khổ, Lâm Hiên cẩn thận quan sát nơi đây một lần nữa.
Chỉ thấy những cây đại thụ hai bên trông rất kỳ lạ, giống như ở thời man hoang, đáng tiếc không có thông linh, nếu không thì dùng để luyện chế pháp bảo mộc thuộc tính thì vô cùng tốt.
Cả người Lâm Hiên nổi lên thanh quang, đang muốn bay đi thì ánh mắt chớp động. Ồ một tiếng dừng chân lại.
"Thiếu gia làm sao vậy? " Nguyệt nhi có chút tò mò mở miệng.
Lâm Hiên không trả lời, chắp tay sau lưng đi đến dưới các gốc đại thụ kia đánh giá một hồi, vẻ mặt trầm ngâm.
Nguyệt nhi mặc dù có chút khó hiểu nhưng cũng im lặng đứng một bên.
Sau thời gian một tuần trà, Lâm Hiên rốt cục mới thu hồi thần thức.
"Nguyệt nhi, cô có cảm giác những cây này được bố trí theo phương vị kỳ lạ không? "
"Kỳ lạ? " Tiểu âm hồn gãi đầu, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc: "Thiếu gia nhìn ra gì thì nói rõ đi, đừng quanh co lòng vòng"
"Ừm, ta đếm được có ba mươi sáu cây, bố trí theo Thiên Huyền Bắc Bẩu, nhưng trong đó lại có biến hóa giống như là trận pháp gì đó. "
"Trận pháp? " Nguyệt nhi vừa nghe thì sắc mặt đại biến, vừa rồi ở bên trong sát trận đã nếm đau khổ không nhỏ như con chim đã một lần trúng tên.
"Hà hà, cô hoảng hốt cái gì, nếu có nguy hiểm thì bổn thiếu gia đã sớm bỏ chạy rồi, không phải là cấm chế công kích gì cả, chỉ là một Truyền Tống Trận mà thôi. "Lâm Hiên dường như đã dự liệu trước mỉm cười giải thích.
"Thì ra là thế" Nguyệt nhi đưa tay ôm ngực, trên mặt lộ ra nét bướng bỉnh: "Thiếu gia, ngươi muốn dọa ta hả!"
"Ai biểu cô hay tò mò! " Lâm Hiên trừng mắt nhìn nàng một cái, sắc mặt trở nên ngưng trọng: "Chỉ là không biết trận pháp này truyền tới chỗ nào. "
"Thiếu gia, ngươi thật sự muốn truyền tống sao?" Nguyệt nhi có chút lo lắng mở miệng.
"Ừm, trận pháp này ẩn trong đại thụ, nếu không phải ta đã xem qua trong Tuyền Cơ Tâm Đắc sẽ không phát hiện ra" Trong mắt Lâm Hiên lóe ra tia tinh quang chầm chậm nói.
"Được rồi! " Nguyệt Nhi gật đầu. Vừa rồi nguy hiểm như vậy mà cũng bình an vượt qua, còn sợ cái gì chứ. Có câu gặp đại nạn không chết ắt có hậu phúc. Đầu bên kia truyền tống trận nói không chừng là bảo khố cũng nên.
Nhưng Lâm Hiên không đi tới mà khoanh chân ngồi xuống, lấy ra đan dược nuốt vào, hai tay cũng cầm hai khối tinh thạch bổ sung pháp lực. Nguồn: http://truyenyy.com
Rất nhanh nửa canh giờ trôi qua, pháp lực cũng đã ở trạng thái gần tốt nhất. Hắn nhanh chóng đi tới gần đám cổ thụ.
Vươn tay vỗ vào túi trữ vật Lâm Hiên lấy ra một đống tinh thạch.
Linh quang trên tinh thạch lóe ra, tất cả đều là trung phẩm.
"Đi! "
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết vào một khối tinh thạch, tinh thạch hỏa thuộc tính này lập tức hóa thành một đạo tinh quang bay về một gốc đại thụ bên trái.
Bộp một tiếng, tinh thạch đã gắn vào trên thân cây, linh quang phát ra nó đã liền chui vào trong thân kia.
Gốc đại thụ kia vặn vẹo một hồi dường rồi yên lặng trở lại. Lúc này trên thân cây lại xuất hiện một cái mặt quỷ.
"Thiếu gia, đây là... " Nguyệt nhi có chút giật mình.
"Đừng sợ, ngươi có nghe nói qua Ngũ Quỷ Bàn Vận Chi Pháp chưa? " Lâm Hiên nhìn mặt quỷ kia một cái nói.
"Ngũ Quỷ Bàn Vận Chi Pháp?" Nguyệt nhi khẽ vuốt một lọn tóc mai, đương nhiên nàng đã có nghe nói qua, là một đại thần thông ma đạo có thể di dời cả một ngọn núi.
"Lời đồn tuy khoa trương một chút nhưng đúng là bí pháp này thập phần tinh diệu" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Đây chính là…"
"Không sai, Dùng đại thụ bày ra Ngũ Quỷ Bàn Vận Chi Pháp có công dụng truyền tống đi rất xa. " Lâm Hiên vuốt một thân đại thụ đó.
"Nhưng cổ tu vì sao thích làm ra cái chuyện vẽ rắn thêm chân, trực tiếp thiết lập ở đây một tòa Truyền Tống Trận bình thường thì không đơn giản hơn sao?" Nguyệt nhi vẫn chưa hiểu ra.
Lâm Hiên thở dài lắc đầu: "Cổ tu làm vậy sẽ an toàn hơn, dù sao người có thể nhìn ra sự ảo diệu của Ngũ Quỷ Bàn Vận Chi Pháp thì không nhiều. "
Lâm Hiên vừa giải thích cho Nguyệt nhi, đồng thời đem mấy khối tinh thạch khác gắn vào các cây đại thụ.
Quả nhiên ở bốn phương vị khác nhau xuất hiện các mặt quỷ không giống nhau thập phần khủng bố, đúng là Bàn Vận Ngũ Quỷ trong truyền thuyết.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, thấy bản thân đoán không sai thì thở ra nhẹ nhõm.
Một lát hắn mở miệng phun ra một đạo kiếm quang cắt vào ngón út, vài giọt tinh huyết xuất hiện lơ lửng quỷ dị giữa không trung. Tay trái Lâm Hiên vòng thành cung tròn, tay phải bắt pháp quyết hướng về những giọt tinh huyết điểm một cái.
Một quầng sương trắng xuất hiện, lập tức cùng huyết châu dung hợp nhuộm thành màu đỏ.
Lâm Hiên dùng tay búng từng giọt huyết sương vào các mặt quỷ.
Mặt quỷ vốn là vật chết nhưng lúc này không biết tại sao sống lại, vươn đầu lưỡi hút huyết vụ kia vào mồm, tiếp theo nhe răng lộ ra bộ dáng vô cùng vui mừng.
Sau khi huyết vụ hoàn toàn bị ngũ quỷ hấp thu. Nguyệt nhi cũng đã bay vào tay áo Lâm Hiên, hắn đứng giữa ngũ quỷ. trên người chợt lóe thanh quang đem Cửu Thiên Linh Thuẫn mở ra.
Cơ hồ cùng một lúc những mặt quỷ há mồm đầy răng nanh phun ra từng đạo quang trụ ngũ sắc khác nhau.
Những quang trụ kia bắn lên đỉnh đầu Lâm Hiên rồi tụ lại cùng một chỗ, chỉ chốc lát sau liền xuất hiện một trận pháp cổ quái.
Hào quang kỳ lạ chớp động liên tục đem Lâm Hiên bao phủ vào trong.
Huyết sắc cuồn cuộn, thần sắc Lâm Hiên có chút thả lỏng vì cảm giác đúng là giống khi hắn truyền tống.
Một lát sau hào quang tản đi, những mặt quỷ có vẻ cực kỳ uể oải như đã tiêu hao hết pháp lực. Mơ hồ một trận rồi chậm rãi tiêu tán, lặn vào trở trong vỏ cây như trước.
***
Cùng lúc đó trước Huyết Bức động ở hậu sơn Ngọc Huyền Tông.
Vẻ mặt Khổ đại sư âm lãnh, tuy rằng lão quái vật này tàn nhẫn thành danh nhưng thấy mỹ nữ kia chưa hoàn thành bí pháp mà thần thông đã kinh người như vậy, có thể đỡ được thần thông ma đạo hàng đầu là Huyết Hồn đại pháp mà lão cũng phải e sợ. Nếu lão động thủ cùng đối phương, không may đồng quy y tận thì không phải để lão yêu kia hưởng lợi sao. Nhất thời lão lại nhìn sang Quy Yêu.
Về phần Quy Yêu hình như đã mơ hồ nhận ra thân thể chưa tổ hợp xong là ai, sắc mặt hắn kinh hãi hoảng sợ.
Biểu hiện kinh người vừa rồi của mỹ nữ, cùng với sự nghi kỵ lẫn nhau khiến hai lão quái vật sắc mặt âm trầm nhìn nhau nhưng không dám mạo hiểm.
Khi xưa thần thông của thiếu nữ này đúng là bài sơn đảo hải nhưng hiện tại thân thể đang ở giai đoạn trọng yếu cuối cùng khi trọng tổ, vừa rồi lại ăn một kích không nhỏ nên lúc này khá suy yếu. Nhưng ngoài mặt thân hình đang được bao phủ trong một tầng huyết sương mù vẫn vẫn tỏ ra cực kỳ bình thản.
Chỉ thấy nàng khoanh chân ngồi xuống trong lòng thầm kêu may mắn, từ trong miệng nhỏ phun ra những tiếng chú ngữ khó hiểu. Bên trong linh quang, huyết sương mù dần dần bị hút vào biến thành thực thể, một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp trẻ trung hiện ra.
Bách Luyện Thành Tiên
Huyền Vũ
www.dtv-ebook.com