Bách Luyện Thành Tiên

Chương 211: Thi Thú

Chương 211: Thi Thú

"Điều này..." Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ do dự, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Lão phu cũng có thể ra tay, nhưng các vị dự định trả thù lao thế nào?"
Thấy giọng nói Lâm Hiên buông lỏng, ba người vui mừng quá độ. Lão giả hào phóng khoát tay chặn lại: "Đạo hữu đã hào sảng như vậy, chúng ta cũng không phải là người nhỏ mọn. Chỉ cần các hạ chịu ra tay tương trợ , chúng ta đương nhiên không phụ lòng đạo hữu, ngươi thấy bình Huyền Dương đan thế nào?"
"Huyền Dương đan?"
Trong lòng Lâm Hiên khẽ động, hai gã Ngưng Đan sơ kì kia thì mặt lộ vẻ xót xa. Đan dược này có tăng tiến hiệu quả pháp lực đối với Ngưng Đan Kỳ tu sĩ , cho dù có nhiều tinh thạch cũng không dễ mà mua được
Đối phương lấy ra thù lao cao như vậy khiến Lâm Hiên thật sự có chút bất ngờ, tuy nhiên với cảnh giới của hắn bây giờ thì Huyền Dương đan không có tác dụng gì.
Trong đầu đổi qua các ý nghĩ, Lâm Hiên mỉm cười mở miệng: "Ba vị đạo hữu đã hào phòng như vậy tại hạ xin tâm lĩnh, nhưng công pháp tu luyện của kẻ hèn này có chút đặc biệt. Tương khắc với đan dược hỏa thuộc tính nên không dùng được, chi bằng các vị đưa ta một lượng tinh thạch tương đương?"
"Đạo hữu đã nói như vậy đương nhiên là không có vấn đề," lão giả còn chưa có mở miệng tu sĩ đầu trọc đã cướp lời. Huyền Dương đan chính là thù lao của bọn hắn do Ninh gia cung cấp, phải chia một bình cho Lâm Hiên khiến hắn cảm thấy xót ruột. Còn tinh thạch thì tự nhiên không coi vào đâu, dù sao đây chẳng qua là vật ngoại thân, hai người kia cũng liên tục gật đầu, Lâm Hiên bằng lòng bỏ gốc lấy ngọn bọn họ lại cớ sao mà không vỗ tay hoan hô chứ?
Thế là tất cả đều vui vẻ. Rồi lập tức bốn người theo gió mà phi vào đầm lầy.
Hai tu sĩ Ngưng Đan sơ kì dọc đường lặng lẽ không nói còn lão giả đầu lĩnh kia có chút khôi hài, dọc trên đường đi cùng Lâm Hiên bàn tán đông tây không ngớt.
Thấy đối phương như đã thân quen từ trước, Lâm Hiên chưa rõ trong lòng hắn có chủ ý gì, đương nhiên chỉ lấy lời khách sáo mà đáp lại.
Quả nhiên cũng không lâu lắm, người này đã bắt đầu hỏi bóng nói gió hỏi về lai lịch Lâm Hiên.
"Không dối gạt các vị tại hạ vừa mới đến Âm Linh bình nguyên này, đối với tình huống nơi này còn khôngrõ ràng. Thí dụ như là Ninh Gia gì đó, các vị đã thấy nhiều biết rộng có thể trời giải đáp cho ta không?" Lâm Hiên dùng kế phản khách vi chủ (1), lão giả kia tuy có nghi ngờ nhưng cũng không tiện truy xét nữa, hơn nữa quả thực hắn nắm được rất ít tin tức nơi đây, bây giờ có lũ địa đầu xà(2) sao không tranh thủ chứ.
"Ha ha đạo hữu khách sáo rồi, chỉ là chút chuyện nhỏ." Lão giả vuốt râu ra vẻ hào sảng nói: " Ninh gia chính là gia tộc vô cùng nổi danh trong quỷ tu, đã truyền thừa hơn ngàn năm nơi đây, trong tộc cao thủ nhiều như mây lại am hiểu thuật vây công. Cho dù là Nguyên Anh kỳ lão quái cũng không dám trêu chọc vào". Lão già nói tới đây trong mắt lộ ra chút hâm mộ.
"Ồ, trong Âm Linh bình nguyên này thực sự có tiền bối Nguyên Anh kỳ quỷ tu sao? " Lâm Hiên ra vẻ ngơ ngác hỏi.
"Hừ, tại sao không có, ngươi đừng xem Tu Tiên giới tại Toàn Không Đảo là chỉ có Ma Nho cai quản mà lầm. Thực ra nếu bàn về thực lực, quỷ tu chúng ta không hề dưới bọn họ, chỉ là hiện tại có chút chia rẽ." Tu sĩ vận trang phục lòe loẹt đột nhiên mở miệng, giọng nói mang theo chút cổ quái.
"Ồ, chẳng lẽ tôn giá thực sự đã gặp qua" Lâm Hiên dường như vẫn chưa tin lắm.
"Hừ, các hạ ở nơi này một thời gian nữa tự nhiên sẽ rõ ràng. Tại Âm Linh bình nguyên này Nguyên Anh kỳ tiền bối bí mật tu luyện không phải chỉ có một hai người. Chỉ là Vạn Quỷ Hồ đã có..." Tu sĩ kia nói tới đây, đột nhiên như nghĩ tới điều gì vội vàng nín lại.
Đuôi lông mày Lâm Hiên nhướng lên, khi trước hắn đã nghe qua cửu đại thế lực ở Vân Hải, Kiếm U cung cùng Vạn Quỷ hồ là hai cái tên trong đó.
Những đại tông môn này thực lực ngút trời. Khổ đại sư kia chính là Chấp pháp trưởng lão Kiếm U Cung. Không biết Vạn Quỷ Hồ thì có liên quan gì đến Âm Linh bình nguyên này.
Biết đối phương lỡ miệng mà thôi, cho dù tò mò nhưng Lâm Hiên cũng không hỏi nữa tránh hắn hoài nghi.
Sau một lúc sau nhóm tu sĩ đã đi sâu vào trong đầm lầy.
Đột nhiên lão giả tóc trắng dừng độn quang giữa không trung, thần sắc có chút ngưng trọng mở miệng.
"Các vị đạo hữu cẩn thận, thi độc nơi này đã nồng nặc hơn mấy lần, cho dù ta vốn là quỷ tu sĩ những hành động cũng bị hạn chế, cẩn thận trong đầm lầy xuất hiện quái vật".
Lâm Hiên gật đầu, vừa rồi ba người kia cũng giới thiệu về đầm lầy này.
Đây là một trong những hiểm địa nổi tiếng của Bình nguyên Âm Linh. Cụ thể rộng đến thế nào thì quỷ tu sĩ vốn không rõ ràng nhưng đại khái có thể chia làm ba vùng.
Chung quanh đầm có sương độc khiến Trúc Cơ Kỳ tu sĩ không chịu nổi nhưng với tu sĩ cấp cao thì không tính là gì.
Càng vào sâu trong đầm thì sương độc thì dày đặc thêm mấy lần, cho dù Ngưng Đan Kỳ cao thủ cũng phải ăn dược vật tị độc mới dám tiến vào, hơn nữa bên trong đầm cũng không thiếu cương thi cùng quái vật. Cấp bậc của chúng cao thấp đều có, hung ác vô cùng thích chiếm đoạt thể xác phàm nhân.
Mà nghe nói ở trung tâm đầm có một hòn đảo nhỏ bị sương độc không màu không mùi vô cùng lợi hại bao phủ. Nguyên Anh kỳ cao thủ có thể chịu đựng được không thì không biết. Còn Ngưng Đan Kỳ tu sĩ là cho dù có bảo vật tị độc cũng vô ích, liều mạng tiến vào sẽ bị hóa thành một đống xương trắng.
Không biết Ninh gia thiếu chủ tới nơi hiểm địa này để làm gì, chưa từng nghe nói qua ở đây có bảo vật gì.
Trong lòng thầm có chút kỳ quái nhưng đã nhận bảo vật thì phải bán mạng cho người. bọn họ đã thọ lộc của Ninh gia, tự nhiên phải vào bên trong đầm tìm kiếm một phen.
Lão giả nhìn thoáng qua sương độc đã chuyển thành màu tím sẫm phía trước, đưa tay ra vỗ trên túi trữ vật, từ bên trong lấy ra một bình đan dược.
Nút bình vừa mở ra, lão giả dốc ra bốn viên đan dược màu đỏ tươi, một mùi thơm ngòn ngọt ngầy ngậy phả vào mũi.
"Bồ Sâm Hoàn này chính là lão phu thu thập mấy chục loại linh thảo chế thành, có hiệu quả khử thi độc, mọi người nuốt một viên sau đó tiến vào sâu bên trong"
Lão già vừa nói vừa cho viên đan dược vào trong miệng, sau đó ngửa đầu nuốt vào. Hai gã tu sĩ kia hiển nhiên quen biết lão nên không chút do dự bỏ vào mồm.
"Lý đạo hữu." Lão già đem viên đan dược cuối cùng đưa đến trước mặt Lâm Hiên, hắn mỉm cười thò tay vẫy một cái, đan dược kia đã bị hút vào trong lòng bàn tay.
Đan dược chỉ to cỡ hạt đậu, Lâm Hiên cũng ngửa đầu đem nó nuốt vào bụng.
Thân là Linh Dược Sơn thiếu chủ, đan dược có hay không độc sao lại phân biệt không ra?
Thấy Lâm Hiên sảng khoái như thế, trên mặt lão giả lộ ra cực kỳ vừa lòng, phất tay áo bay phần phật bay sâu trong đầm.
Sương độc nơi đây đậm trên mấy lần so với bên ngoài, lại còn có khả năng làm suy yếu thần thức tu sĩ. Tốc độ phi hành của nhóm người rõ ràng giảm đi khá nhiều.
Dọc trên đường đi cũng đụng phải không ít âm thú cương thi nhưng bốn người hợp tác tự nhiên là đánh đâu thắng đó.
Lại thêm phi một lát vẻ mặt Lâm Hiên đột nhiên trở nên rất khó coi, nhất thời độn quang chậm lại.
"Lý đạo hữu, ngươi làm sao vậy?"
Ba người khác phản ứng cũng không chậm, dừng lại nhìn qua Lâm Hiên.
"Các ngươi nhìn xem." Lâm Hiên giơ tay chỉ qua phía bên trái.
Ba người theo đem thần thức phát ra nhưng không thấy điều gì bất thường. Giữa đôi mày lão giả nhăn lại, đang định hỏi han thì đột nhiên trên trán tu sĩ đầu trọc nhô ra gân xanh, giọng nói lộ ra chút kinh hãi:
"... Kia là cái thứ gì?"
Chỉ thấy phương xa chân trời xuất hiện một mảng lớn thi khí màu xám trắng,tụ lại cùng một chỗ hình thành một đóa thi vân cuồn cuộn đang nhanh chóng bay qua bên này.
Trong thi vân mơ hồ truyền ra tiếng thú rống thê lương khiến người kinh sợ, mấy tu sĩ này đã kết thành Kim đan, tự nhiên là trải qua nhiều phong vân kiến thức phi thường. Đã biết tình cảnh trước mắt rất phiền toái với bọn họ.
"Thi vân này thật đáng sợ, chẳng lẽ bên trong lại là Luyện thi bậc cao hay sao?" Tu sĩ đầu trọc dựng thẳng đôi mày rậm, vẻ mặt trở nên khó coi.
"Không.. .không phải, cho dù là luyện thi bậc cao cũng không có khí thế bậc này, trừ phi là..." Âm thanh của lão giả càng về sau càng run rẩy có vẻ thấp thỏm lo âu.
Ngược lại, nam tử ăn vận lòe loẹt kia chỉ là Ngưng Đan sơ kì nhưng lại bình tĩnh mở to miệng phun ra một đạo hắc quang. Là một thanh tiểu kiếm dài hơn tấc lành lạnh lóng lánh, không ngừng bay vòng quanh thân thể hắn.
"Các vị, tình hình địch nhân không rõ, chúng ta không nên chưa lâm trận đã loạn thế này."
Nghe hắn nhắc nhở, lão giả cùng tu sĩ đầu trọc chợt tỉnh đem pháp bảo khổ luyện nhiều năm tế ra.
"Lý đạo hữu..." Thấy hai tay Lâm Hiên để sau lưng tỏ vẻ như không, lão giả không nhịn được có vài phần kinh ngạc thốt lên.
Lâm Hiên mỉm cười đang định mở miệng, tiếng thú rống lại trở nên chấn động điếc tai, lúc này đám thi vân đã tới trước người bọn họ. Xuyên qua thi khí màu xám trắng có thể thấy thân hình từng con quái thú dữ tợn.
"Quả nhiên là Thi thú." Lão già cho dù đã đoán được một chút nhưng lúc này chính mắt nhìn thấy thì vẻ mặt trầm xuống.
Thi thú chính là dã thú chết sau khi chôn sâu dưới đất thông linh hình thành quái vật.
Điểm này có vẻ tương tự như cương thi, nhưng thực tế hình thành khó khăn hơn nhiều.
Trước tiên phải thi thể yêu thú phải được vùi lấp ở nơi có thi khí, hơn nữa ở sâu dưới lòng đất nhất định phải có âm mạch phẩm chất thật tốt mới có thể hình thành. Âm mạch vốn thưa thớt hơn nhiều so với linh mạch. Cực phẩm âm mạch lại càng hiếm hoi nên loại quái vật thi thú này từ thời xa xưa đã rất ít hiện thế. Đương nhiên chúng sẽ lợi hại hơn cương thi một chút.
Hơn nữa thi thú trước mắt đều không phải là dã thú, chính là do yêu thú chết đi biến thành nên thực lực còn vượt xa trên thi thú bình thường.
"… kia là Hàn Giác mãng!"
"Còn có Hỏa Ly thú."
......
Sắc mặt ba người trắng bệch. Trong thi vân mờ ảo kia, số lượng quái vật phải đến gần trăm con. Hỡn nữa có vài con khi còn sống là yêu thú cấp ba, Sau khi biến thành quái vật thực lực nhất định càng mạnh hơn.
Lâm Hiên cũng cau mày, chưa thấy Thi Ma mà đã bị nhiều Yhi thú vây công.
Nhất thời hắn liếc quanh, phát hiện ngoài tu sĩ ăn vận lòe loẹt thì vẻ mặt hai người kia đều có chút dị sắc.
"Hừ! ta có mấy lời này, chúng ta tốt nhất là nghĩ cách đối địch, không nên tồn tại tâm ý may mắn muốn chạy trốn. Số lượng thi thú chừng gần trăm, lâm trận hoảng sợ thì chỉ có nước chết nhanh hơn."
"Lý đạo hữu nói đùa, ta sao lại không hiểu đạo lý lấy đại cục làm trọng, nhưng mà số lượng địch nhân nhiều như thế..." Lão giả nói tới đây trên mặt lộ ra một chút ngượng nghịu. Cho dù bọn họ kết thành một khối chỉ sợ cũng không tránh khỏi ngã xuống.
Vẻ mặt tu sĩ đầu trọc cũng gần giống thế.
"Yên tâm, kia mấy con quái vật do yêu thú cấp ba biến thành ta sẽ đối phó, mấy vị đạo hữu chỉ cần giải quyết đám tiểu lâu la kia là được." Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra vẻ cười mỉm, đã tính trước phân phó nói.
"Cái gì?"
Nhất thời ba tu sĩ kia sợ tới ngây người đưa mắt nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ cực kỳ cổ quái, họ Lý này cũng chỉ là Ngưng Đan trung kỳ. Sao lại có khẩu khí lớn đến như vậy.
Mắt thấy thi vân lại gần còn khoảng một dặm, Lâm Hiên cũng không còn thời gian nói nhiều với bọn họ. Hắn hít vào một hơi đem pháp lực toàn thân phát ra, khí thế bất phàm cuộn trào mãnh liệt ra như lũ cuốn, ma khí cuồn cuộn cùng với linh quang tỏa ra dạt dào.
"Nguyên Anh kỳ cao thủ!"
Thấy cảnh này ba người kia kinh hãi ngây ra như phỗng, nhìn vào tu sĩ vừa mới đàm luận cùng bọn họ. Không ngờ đối phương lại là Nguyên Anh kỳ lão quái! Bọn họ như là rơi vào trong mộng, nghi vấn trùng trùng cùng kinh hoảng vô cùng.
Đối phương thần thông cường đại sao phải đi cùng ba người, ruốt cuộc lão quái này là có ý đồ gì. Lại thầm kêu may mắn không thôi, cũng may dọc trên đường đi chưa có lời nào bất kính.
Lúc này lão giả dẫn đầu rất nhanh nhẹn khom lưng hành lễ: "Xin tiền bối hạ pháp dụ!"
"Nói nhiều làm gì, mau nghênh địch cho ta".
Hai người kia cũng lộ vẻ mặt cung kính, tuy nhiên trong đáy mắt tu sĩ ăn vận lòe loẹt lại hiện lên một tia kinh nghi. Mặc dù tu vị của hắn chỉ là Ngưng Đan sơ kì nhưng do thân phận đặc biệt cũng đã thấy qua Nguyên Anh kỳ lão quái vài lần, có cảm giác tu sĩ họ Lý này có điều khác lạ với mấy lão kia.
Nhưng hắn làm gì có thời gian mà phân biệt, thân hình vừa chuyển đã cùng pháp bảo hợp nhất, hóa thành đã một đạo sáng màu đen bắn tới thi vân. Hai tu sĩ còn lại cũng không kém thế, nhanh chóng khu động pháp bảo lăng lệ bổ xuống đám thi thú cấp thấp.
Chỉ thấy hàn phong gào thét khắp nơi, bích quang lấp lánh không ngừng, từng đợt tiếng nổ oanh oanh chấn động cả một vùng, ba tu sĩ Ngưng Đan Kỳ hợp tác chém giết gần trăm con thi thú cấp thấp. Một bên tu vị uyên thâm còn một bên thì lấy số lượng làm ưu thế, nhất thời khó phân ra thắng bại.
Trái lại ở một nơi khác thì có vẻ quá mức yên lặng.
Toàn thân Lâm Hiên ma khí lượn lờ trôi nổi ở trong hư không, trước mắt hắn là ba con Thi thú.
Đầu tiên là một con quái mãng độc giác thân to cỡ miệng bát, toàn thân phát ra những tia sáng lành lạnh. Nó há mồm phun từng đợt hàn khí cuộn trào mãnh liệt.
Hàn Giác Mãng khi còn sống chính là yêu thú cấp ba băng thuộc tính, sau khi chết đi thông linh biến thành quái vật, độ hung hãn tự nhiên cao hơn lúc sống một tầng.
Bên phải là một con Hỏa Ly Thú tương tự một con báo gấm, da lông màu đỏ tươi trên thân thể mơ hồ tỏa ra thi hỏa trắng bệch.
Nhưng bắt mắt là một con vượn rất lớn hai đầu thân cao hơn trượng, hai nắm quyền lông lá to như hai cái hũ giấm trông vô cùng mạnh mẽ.
Linh quang chợt lóe, ba con thi thú bậc cao đã hình thành thế tam giác đem Lâm Hiên bao vây lại.
Nhưng thiếu niên kia lại coi như không thấy. Trên mặt lộ ra chút nhạo báng, lạnh nhạt mở miệng: "Chỉ bằng vài cái hóa thân chi thể đã nghĩ là ngăn được Lý mỗ sao, đạo hữu có vẻ quá tự tin rồi đó."
Khi nói lời này ánh mắt hắn treo lơ lửng, không nhìn ba con quái vật trước người mà là hướng về một khoảng xa xăm nào đó.
Không có tiếng trả lời, chỉ là trong mắt ba con thi thú kia lộ ra vẻ hậm hực như mánh khóe đã bị đối phương khám phá.
Hống!
Đầu tiên là Hàn Giác Mãng ngẩng đầu lên, từng lớp hàn khí trắng như tuyết từ trong mồm phun ra khiến ngay cả linh lực cũng phải đông lại.
Tiếp theo Hỏa Ly Thú cũng phát ra tiếng kêu chói tai. Thân hình nó quay tròn vừa chuyển, thi hỏa trắng bệch chứa đựng kịch độc ào ào bốc lên bắn sang Lâm Hiên.
Song đầu Cự Viên kia tự nhiên cũng không yếu thế, cả thân hình đồ sộ cùng với hai nắm đấm thô kệch lao bắn về đối phương cận chiến.
Công kích của ba thi thú này uy lực không nhỏ nhưng Lâm Hiên xem như không thấy, khẽ thở ra rồi đưa tay lật một cái. Trong lòng bàn tay hiện ra đạo hỏa diễm màu xanh tím to cỡ quả trứng khí thế bất phàm, lập tức huyễn hóa thành ba con Hỏa xà tinh xảo cỡ ngón cái chia ra nghênh đón lũ quái vật.
Hỏa Xà tuy bé nhỏ nhưng chẳng hiểu sao theo bản năng, ba con thi thú cảm thấy có chút không ổn, lúc này cũng không còn thời gian biến chiêu đành ra sức đánh lên hỏa xà.
Chỉ thấy tiếng xèo xèo vang lên không ngớt. Đầu tiên là hàn khí trắng kia như gặp phải thiên địch, tựa hồ con ếch ở trước mắt con rắn không hề có sức đánh trả, Hàn khí cấp tốc bị đẩy về phía sau. Bích Huyễn U Hỏa theo sát mà đến thiêu lên bản thể của Hàn Giác Mãng.
Trong mắt quái mãng có chút không cam lòng nhưng thân thể óng ánh trong khoảnh khắc đã bị hắc khí lấp đầy.
Vù.....
Từ trong thiên linh cái của nó bắn ra một đám sương nhàn nhạt bỏ chạy rất nhanh về phía đông nam.
Nhưng nào có dễ dàng như vậy, Lâm Hiên đưa tay bắn ra một chỉ. Hắc vụ dày đặc cuồn cuộn hóa thành một quỷ trảo đen sì phát sau mà đến trước, đem đám sương mù kia nắm lại trong tay.
Còn tình hình Hỏa Ly thú cùng Song đầu cự viên cũng không tốt hơn bao nhiêu, liên tiếp bị đẩy lùi về sau, bất kể là là thi hỏa hay là thần thông gì khác đều không địch lại Bích Huyễn U hỏa.
" Không hổ là truyền thừa chi bảo của Mặc Nguyệt Tộc!"
Lâm Hiên lẩm bẩm khen một câu, hiển nhiên cực kỳ hài lòng đối với uy lực của ma hỏa, lập tức đưa tay ra hướng về phía phía trước điểm mấy cái.
Hai con xà hỏa nhỏ bé ngay lập tức nổ tung hóa thành hàng vạn hàng nghìn sợi tơ quấn chặt lấy các thi thú.
Khoảng cách quá gần, hai con Thi thú không kịp trốn tránh đã bị trói gô lại.
Đã bị Bích Huyễn U Hỏa thiếu đốt tự nhiên không có cơ hội sống, từ đầu của bọn chúng cũng phi ra hai đám sương nhưng lập tức đều bị Lâm Hiên tóm lại.
***
Cùng lúc đó cách đây khoảng hơn mười dặm, dưới một chỗ sâu ở nơi hiểm địa trung tâm đầm lầy. Trong một gian thạch thất rộng lớn có một gã gia hỏa toàn thân cao gầy đang khoanh chân ngồi.
Hắn vận một bộ trường bào màu xám đã rách nát lộ ra không ít da thịt, quan sát kỹ một chút sẽ thấy ngoài da phủ một lớp lông tơ, đôi mắt lại có màu đỏ sẫm trong rất quỉ dị.
Mười ngón tay như móc câu, chính là tên Thi Ma kia!
Ở trong một góc thạch thất có chất đống vô số xương trắng, chính là thi hài của các tu tiên giả bị dụ dỗ đến tận đây.
Thời khác này Thi Ma đang khoanh chân tu luyện một loại ma công quỷ dị!
Đột nhiên hắn rống to một tiếng, bên trong âm thanh bao hàm phẫn nộ cùng đau đớn, đưa móng vuốt khua loạn trên không.
"Lão tổ làm sao vậy?" Vừa lên tiếng là nam tử trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi, vận cẩm bào đai ngọc như thế gia công tử đứng ở bên cạnh.
Nếu như ba tên tu sĩ đi cùng Lâm Hiên mà ở đây chắc chắn kinh ngạc đến tột điểm, bởi vì thiếu niên này chính là Ninh gia thiếu chủ.
Qua khẩu khí nói chuyện của hắn, hiển nhiên không hề như bị tà ma khống chế.
Có điều bộ dáng của hắn vô cùng cung kính, rốt cuộc chuyện này chân giả trắng đen là như thế nào?
"Ba tia phân thần của ta đã bị hủy."
"Làm sao có thể?" Trên mặt Ninh gia thiếu chủ lộ vẻ kinh ngạc: "Lão tổ đem phân thần giao cho thi thú, lần này con mồi chỉ là ba tên Ngưng Đan Kỳ tu sĩ tầm thường thì sao có khả năng ...".
"Hừ, trừ bọn họ ra còn có một vị khách không mời mà đến, người này có tám chín phần giống như là Nguyên Anh kỳ lão quái."
"Làm sao có thể là Nguyên Anh kỳ lão quái, nhận ủy thác của nhị thúc rõ ràng là ba tên Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả, chẳng lẽ là do đôi song tu đạo lữ kia chỉ đến...." Ninh gia thiếu chủ phản ứng là nhất đẳng, rất nhanh suy đoán ra manh mối.
"Ừm, hình như là thế." Thi Ma gật đầu.
"Lão tổ ta có chút không hiểu, Chúng ta dụ dỗ tu sĩ tới nơi này chịu chết, cung cấp tinh huyết cho người là đủ. Người cần gì phải làm điều thừa buông tha cho đôi phụ thê ngẫu nhiên xâm nhập kia, lại còn mất công thiết hạ cấm chế bức bọn họ đi dụ tu sĩ khác tới đây?"
"Hừ, ngươi thì biết cái gì, chúng ta thông qua Ninh gia lừa gạt tu sĩ tới nơi này chắc chắn sẽ khiến các lão quái vật hoài nghi. Bổn tôn tất nhiên không sợ nhưng cũng không muốn rước lấy phiền phức, thêm một số tu sĩ khác đương nhiên sẽ phân tán được chú ý." Khóe miệng Thi Ma nhếch lên nhe hàm răng sắc nhọn cười nói.
"Lão tổ quả thật sáng suốt." Ninh gia thiếu chủ như đã hiểu ra: "Làm như vậy sẽ an toàn hơn, Hừ. Có điều bọn chúng đâu thể ngờ. Người lại chính là Ninh gia lão tổ trước đây."
"Điều này cũng thật là bất đắc dĩ, khi đó nếu lão phu còn thêm vài chục năm thọ nguyên, nhất định có thể tiến giai Nguyên Anh kỳ. Không cần như bây giờ, ở nơi này trải qua trăm cay nghìn đắng, chuyển hóa thân thể thành Thi Ma."
Nói tới đây quái vật kia thở dài nhưng lập tức trong mắt lóe ra huyết quang: "Nhưng làm thế này cũng tốt, ít nhất có thể bảo tồn linh trí và thọ nguyên của lão phu thêm mấy trăm năm."
Chú thích: (1) Phản khách vi chủ. Một trong tam thập lục kế của binh pháp Tôn tử.
Từ chỗ là khách biến thành vai chủ, lấn dần dần đất của địch để đến chỗ địch không còn chỗ đứng. Tiêu biểu về việc áp dụng kế này là trong chiến dịch chiếm Hán Trung của Lưu Bị, Pháp Chính đã quân sư cho Hoàng Trung dùng kế phản khách vi chủ để cuối cùng chém chết được đại tướng của Tào Ngụy là Hạ Hầu Uyên.
(2) Địa đầu xà: chỉ một kẻ am hiểu ở một vùng nào đó.


Bách Luyện Thành Tiên

Huyền Vũ
www.dtv-ebook.com


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất