Chương 2322: Lâm Hiên Xuất Quan
Linh mạch! Đúng vậy, chính là linh mạch.
Tuy động phủ hiện tại của Lâm Hiên chính là nơi có linh mạch tốt nhất của Tiên Vân Tông, nhưng mà bản thân Tiên Vân Tông cũng chỉ là một tiểu thế lực mà thôi, linh mạch dù có ưu dị thì cũng có thể đến mức nào chứ ?
Tu luyện bình thường thì không vấn đề, nhưng nếu muốn đột phá bình cảnh Phân Thần kỳ thì không ổn.
Độ tinh khiết của linh khí không đủ!
Tất nhiên cũng không thể khẳng định được lượng linh khí ấy không đủ, bởi tình hình cụ thể thế nào thì chính Lâm Hiên cũng chưa thử qua nên không biết, trong tay hắn chỉ có ba viên Phân thần đan mà tư chất bản thân thì… hắn thật sự không nắm chắc có thể đột phá bình cảnh ở nơi này.
Vạn nhất lãng phí cả ba viên phân thần đan một cách vô ích thì thật là khóc không ra nước mắt.
Khác với những lần đột phá trước kia, có thất bại cũng không sao, chỉ cần tiếp tục thử là được. Nhưng lần này không thể làm vậy được bởi vì số lượng phân thần đan có hạn nên phải tìm cách nâng cao xác suất thành công, mà nếu đột phá ở đây thì thật không ổn.
Lâm hiên cần một linh mạch thật tốt.
Thanh âm ầm ầm truyền đến, chiếc cửa đá bị phủ bụi mấy chục năm rốt cục được mở ra, Lâm Hiên đứng đó nhìn con đường nhỏ trong sơn cốc tràn ngập lá khô, xem ra nơi này thật lâu rồi chưa có người đi qua.
Cả sơn cốc chìm trong tĩnh mịch đến kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, thậm chí tiếng chim bay cũng không có.
"Ai!"
Thở dài một hơi, trên mặt Lâm hiên hiện lên chút nuối tiếc, ngoại trừ phẩm chất linh mạch hơi kém chứ đây thực sự là một nơi tu luyện tốt. Nếu như có thể, Lâm Hiên thật không muốn bỏ qua chỗ này, nhưng nếu muốn bước vào Phân Thần kỳ thì mình nhất định phải tìm một bảo địa khác.
Trên mặt Lâm Hiên thoáng hiện nét thương cảm, dù sao đã bế quan ở đây được tám mươi năm rồi, người chứ đâu phải cỏ cây nên tất nhiên là có chút không nỡ.
Bất quá những thương cảm kia rất nhanh đã bị sự kiên định thay thế, cũng không thấy Lâm Hiên có động tác dư thừa gì, không gian xung quanh chợt truyền đến thanh âm sưu sưu, sau đó từng cây trận kỳ từ khắp nơi bay vọt trở về bên cạnh hắn.
Ngũ Hành Uẩn Linh Trận!
Cho đến bây giờ thì bảo vật này vẫn còn rất nhiều tác dụng đối với Lâm Hiên, hắn đương nhiên không thể dễ dàng buông bỏ được. Sau khi thu lại toàn bộ trận kỳ của Ngũ Hành Uẩn Linh trân, Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng bay thẳng lên trời.
Mấy ngàn trượng trên chủ phong của Tiên Vân Tông, một gã trung niên mặc nho bào đang khoanh chân đả tọa trong động phủ.
Khác với lần đầu tiên gặp Lâm Hiên, thực lực người này đã tăng lên không ít, chỉ cách Ly hợp kỳ đỉnh phong một bước nhỏ nữa mà thôi, nhưng mà càng tu luyện về sau càng gian nan.
Bất quá hắn vẫn không có ý định từ bỏ, ngoại trừ vị Lâm sư thúc nửa đường nhập môn kia ra thì hắn chính là đệ nhất cao thủ của Tiên Vân Tông, trọng trách của hắn bây giờ là phải trong thời gian ngắn nhất đột phá đến Động Huyền kỳ.
Hắn đang cố gắng tu luyện bỗng sắc mặt đột nhiên biến đổi, tựa hồ phát hiện ra cái gì đó hắn vội mở mắt ra nhìn.
"Cỗ linh lực này, cỗ hơi thở này, chẳng lẽ là…"
Vẻ mặt hắn càng lúc càng cổ quái, chân bước nhanh ra ngoài động phủ nhìn về phương xa. Vừa ra đến cửa, hắn liền thấy một đạo kinh hồng đang nhanh chóng tiếp cận nơi này. Trước đó một khắc còn ở xa phía chân trời, nhưng chỉ qua một giây đã xuất hiện trước mặt trung niên nhân mặc nho bào.
Độn quang thu liễm lại để lộ ra dung mạo của một thiếu niên bình thường. Bất quá vị trung niên ma tộc kia vừa nhìn thấy, trên mặt lập tức hiện lên thần sắc cung kính, vội hành lễ "Tham kiến sư thúc."
Sau đó hắn mời Lâm Hiên vào trong động phủ nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Lâm sư thúc chính là một vị khổ tu giả, người đã bế quan không hỏi thế sự tám mươi năm rồi, chỉ duy nhất một lần khi môn phái gặp đại kiếp người mới xuất quan giải cứu nguy cơ, nhưng bây giờ lại bất thình lình đi ra không biết là có chuyện gì đây…
Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, thần sắc hắn đột nhiên khẽ động, lại lần nữa ngẩng đầu lên, nơi phương xa xuất hiện hai cỗ hơi thở đang dần tiếp cận động phủ của hắn.
Phía chân trời dần hiện rõ hai đạo cầu vồng nhỏ, bên trong ẩn ẩn có bóng người của một vị nữ tử vận cung trang cùng một tên cổ ma mập mạp.
Nhị sư đệ và tam sư muộn cùng đến ư, cũng đúng, dù sao thì sư thúc cũng không ẩn tàng khí tức nên chắc hai người kia cảm nhận được nên mới chạy tới đây.
"Tham kiến sư thúc!"
Sự cung kính của hai người phát ra từ sâu trong tâm, nếu không phải Lâm Hiên ra tay thì Tiên Vân Tông đã sớm tan thành mây khói rồi.
"Được rồi, không cần đa lễ như vậy." Lâm Hiên nhàn nhạt nói.
"Tạ ơn sư thúc."
Sau đó Lâm Hiên cùng ba người tiến vào trong đại sảnh động phủ, hắn không chút khách khí liền ngồi xuống chủ vị.
"Không biết sư thúc đại giá quang lâm đến động phủ của tiểu chất là có chuyện gì cần phân phó?" Trung niên nhân cung kính mở miệng.
"Lâm mỗ muốn tìm một nơi có linh mạch ưu dị"
"Cái gì, sư thúc không hài lòng chất lượng linh khí ở động phủ sao?"
Ba người nghe vậy liền kinh hô, Lâm Hiên hiện là chỗ dựa duy nhất của bổn môn, nếu hắn không làm trưởng lão mà rời đi thì… Hậu quả thật khó mà tưởng tưởng được, trong tâm bọn họ lúc này đều đang lo lắng nhưng lại không biết phải làm sao mới có thể giữ được đối phương lại, dù sao thì thực lực của bổn môn quá yếu nên các điều kiện có thể đưa ra rất ít.
"Các ngươi không cần khẩn trương, Lâm Mỗ cũng không phải là muốn rời hẳn khỏi Tiên Vân Tông." Lâm Hiên nói thế nhất thời làm ba người kia như bỏ được tảng đá lớn trong lòng.
"Sư thúc nói ngài muốn tìm kiếm linh mạch, là…" Cung trang nữ tử mở miệng, lời còn chưa dứt nàng đã lấy tay che mồm lại, trên mặt hiện vẻ giật mình, dường như đã đoán ra điều gì đó.
"Tam sư muội, làm sao vậy?" Mập mạp cùng trung niên nhân thấy thế thì kinh ngạc, bọn họ không cảm thấy có gì dị thường cả.
"Sư thúc, tu vi của sư thúc…"
Thanh âm của vị nữ tử truyền vào tai hai người kia khiến họ không khỏi buông thần thức đảo qua người Lâm Hiên, trên mặt cũng dần hiện vẻ inh ngạc.
Thật cường đại, tuy bọn họ không rõ cảnh giới hiện giờ của Lâm Hiên như thế nào nhưng giờ phút này có thể khẳng định một điều rằng pháp lực của Lâm sư thúc còn thâm hậu hơn gấp bội so với khi mới gặp.
Chẳng lẽ sư thúc đã bước vào Phân Thần kỳ? Không đúng, nếu là Phân thần kỳ trong truyền thuyết thì còn cường đại hơn hiện tại nhiều.
Hay là…
Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu bọn họ, Lâm Hiên cũng mở miệng: "Ngươi rất cẩn trọng, đoán đúng rồi, trải qua tám mươi năm khổ tu, Lâm mỗ đã đạt tới Động huyền kỳ đỉnh phong."
"Động huyền kỳ đỉnh phong, sư thúc chỉ cần đột phá một lần nữa chẳng phải sẽ thành đại năng Phân thần kỳ ư."
Thanh âm cuồng hỉ của trung niên nhân truyền vào tai mọi người, hai gã Ma tộc khác cũng vui mừng không kém, nếu Lâm Hiên có thể tiến vào Phân Thần kỳ thì chỗ tốt Tiên Vân Tông có được không cần nói cũng biết. Bổn môn chưa từng đản sinh ra đại năng Phân Thần kỳ, chẳng lẽ là ông trời rủ lòng thương muốn Tiên Vân Tông từ nay về sau trở nên thịnh vượng sao?
Nghĩ tới đây, ba người càng thêm hưng phấn.
"Đúng vậy, bất quá các ngươi cũng không nên cao hứng quá sớm, Lâm mỗ muốn tiến vào Phân Thần kỳ thì còn thiếu một thứ."
"Còn thiếu một thứ, là đan dược sao, nếu vậy xin sư thúc cứ việc phân phó, đệ tử bổn môn dù phải lên trời xuống đất cũng sẽ cố gom góp cho người."
Bách Luyện Thành Tiên
Huyền Vũ
www.dtv-ebook.com