Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2337: Tôm Tép Nhãi Nhép

Chương 2337: Tôm Tép Nhãi Nhép

"Sư thúc, thiên triệu trước mắt không phải chuyện đùa, phải chăng có dị bảo gì xuất thế?"
Một thanh âm trong trẻo truyền vào tai, bên trong tựa hồ còn mang theo vài phần hưng phấn, kẻ mở miệng là một gã chừng hai mươi mấy tuổi, đồng thời cũng là ma tu có thực lực yếu nhất trong bọn chúng.
"Thuộc sư điệt, ngươi quá nóng lòng rồi. Hôm nay Linh Nguyên Cốc sát cơ đầy rẫy, có phải dị bảo xuất thế hay không còn khó mà nói chắc được. Chúng ta mà làm không chu toàn có thể sẽ gặp phải nguy hiểm."
Lão giả vừa nói xong liền thả thần thức ra, đáng tiếc lão không thu hoạch được gì cả. Tuy tầng ngoài cùng của huyễn trận quả thật đã bị thiên địa nguyên khí bài trừ, nhưng bốn phía động phủ của Lâm Hiên còn bố trí các bộ trận kỳ khác, lão chỉ là một Ma tộc nguyên anh kỳ, nếu có thể nhìn ra thật hư thì đúng là gặp quỷ rồi.
"Sư thúc nói không sai, nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ ở chỗ này mà chờ đợi? Quy mô thiên triệu này lớn như thế, không chừng chẳng bao lâu nữa những kẻ khác sẽ tới nơi này, không phải sư điệt tự hạ thấp mình, đề cao người khác nhưng nếu một gia hỏa lợi hại đến đây thì dị bảo vừa xuất thế kia chỉ sợ cũng chỉ có thể chắp hai tay nhường cho hắn thôi." Gã ma tu trẻ tuổi không cho là đúng mở miệng.
Lão giả nghe xong lại thở dài, lời nói này cũng có chút đạo lý, bổn môn hôm nay đã lâm vào tình trạng cực kì suy yếu, nếu không bọn chúng cũng sẽ không mạo hiểm mà lẻn vào Linh Nguyên Cốc. Nếu kẻ đến lại là một Ma tộc lợi hại thì bọn chúng quả thực không thể dựa vào bất cứ thứ gì để cùng đối phương tranh chấp.
"Theo ý sư điệt thì chúng ta nên làm như thế nào?" Lão giả hiển nhiên không phải là người chuyên quyền độc đoán, lão dùng ngữ khí thương lượng mở miệng.
"Còn có thể như thế nào, chúng ta đã tiến vào Linh Nguyên Cốc thì còn sợ gì phong hiểm, tục ngữ nói, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, chiêm tiền cố hậu (do dự lưỡng lự) thì sao có thể làm đại sự được..."
"Thuộc sư đệ, tuy ngươi nói có đạo lý nhưng nếu mấy người chúng ta cùng vẫn lạc thì chỉ sợ bổn môn thật sự tàn lụi mất. Có mạo hiểm cũng phải xem có đáng giá hay không chứ." Một thanh âm nữ tử truyền vào lỗ tai, ả là một mỹ phụ đứng bên tay trái trung niên kia.
"Nếu mọi người đã lo lắng như vậy thì tiểu đệ xin nguyện ý dò đường, bất quá nếu đệ may mắn thành công thì… sư thúc, hạt Hoàng Long đan kia..."
"Thuộc sư điệt đã nguyện ý đi đầu xông pha hiểm nguy thì bất luận ngươi có thành công hay không, tất cả hạt Hoàng Long đan đều thuộc về ngươi."
"Tốt."
Ma tộc trẻ tuổi đại hỉ, có linh đan này tương trợ thì gã có hi vọng tiến giai trung kỳ, tuy chuyến này có chút ít mạo hiểm nhưng đối với đãi ngộ như vậy thì gã cảm thấy vẫn đáng giá. Sau đó gã tế ra một kiện bảo vật phòng ngự, cẩn thận từng li từng tí một như sợ linh khí nồng đậm và sơn mạch bay đi mất vậy. Lúc này, cả toà núi nhỏ phụ cận cũng đều bị sương mù dày đặc bao phủ, bên trong căn bản là thấy không rõ bất cứ cái gì cả.
Trên mặt của gã cũng bắt đầu lộ ra vài phần sợ hãi lo lắng, nhưng chuyện đã tới nước này thì không có khả năng lùi bước nữa rồi. Gã liền cắn răng, cẩn thận từng bước từng bước tiến nhập vào bên trong sương mù.
Sau thời gian uống cạn một chén trà, ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
"Sư thúc..." Một Ma tộc Ngưng Đan kỳ khác mở miệng.
"Thuộc sư điệt chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều rồi."
Lão giả thở dài: "Được rồi, bảo vật nơi đây không phải chúng ta có thể với được, nên nhanh chóng ly khai chỗ này thôi."
"Vâng!"
Những người khác trong nội tâm cũng tâm thần bất định, tuy có chút không muốn nhưng cho dù có lấy được bảo vật đi chăng nữa thì cũng phải còn mạng mới có thể hưởng dụng, đạo lý này bọn chúng đương nhiên vẫn hiểu được. Đã có đồng bạn vẫn lạc, chẳng lẽ bọn chúng muốn cùng nhau chôn thấy ở chỗ này hay sao? Mau mau rời khỏi đây mới là lựa chọn thông minh nhất.
Đáng tiếc đã chậm. Ngay khi mấy người vừa mới quay đầu thì một thanh âm lạnh như băng truyền tới: "Hắc hắc, vài tên tiểu bối cũng dám đến nội cốc, đúng là chán sống."
Cổ ma Ma Viên môn vô cùng sợ hãi liền quay đầu lại, kết quả là bốn phía trống không, làm gì có bóng người nào ẩn núp.
"Không xong, gặp phải cao thủ rồi."
Trong nội tâm Lão giả kia thoáng "thất thần" một cái, bất quá biểu hiện ra lại rất cứng rắn, lão cố gắng đi ra với bộ dáng tươi cười: "Không biết là vị tiền bối nào giá lâm nơi này, tại hạ Ma Viên môn Tôn Miểu Đao xin bái kiến."
"Hừ, ở nơi này còn lôi kéo làm quen làm gì nữa, đã gặp phải bản tôn thì coi như số mệnh các ngươi không tốt, thức thời thì ngoan ngoãn tự bạo đi, còn có thể bớt chịu nhiều khổ sở, cũng miễn cho bản tôn động thủ."
Vài tên tu sĩ Ma Viên môn nghe xong, sắc mặt cực kỳ khó coi, bọn chúng đương nhiên sẽ không nghe theo, con sâu cái kiến còn ham sống nữa là, sao có thể nghe đối phương tùy tiện đe dọa một câu mà ngu ngốc đi tự sát. Bọn chúng lập tức nhao nhao tế ra bảo vật của mình.
"Hừ, không biết sống chết, xem ra các ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt rồi." Thanh âm lạnh như băng lần nữa truyền vào lỗ tai.
Sau đó trong không khí xuất hiện một đạo... Không đúng, là một mảnh tử sắc hồ quang đan xen khắp nơi, hướng bọn chúng lao xuống.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, trông bọn chúng như vậy mà ngay một chút sức hoàn thủ cũng không có, vài tên tu sĩ Ma Viên môn ngay lập tức biến thành tro tàn. Sau đó vầng sáng lại lóe lên, một tên gia hỏa xuất hiện, gia hỏa này thân cao chưa đủ ba thước, trên mặt tràn đầy vẻ hung ác.
"Hừ, vài tên bỏ đi cũng dám đến Linh Nguyên Cốc, chết trong tay bản tôn cũng coi như vận khí các ngươi không tệ. Bất quá nơi đây thiên triệu thật không phải chuyện đùa, xem ra quả thật là có dị bảo xuất thế." Thanh âm gia hỏa thấp lùn truyền vào tai, trên mặt tràn lão tràn đầy vẻ vui sướng.
"Hắc hắc, có phải dị bảo xuất thế hay không cũng rất khó nói. Nếu có tu sĩ ở nơi này tu luyện bí thuật, hoặc là đột phá bình cảnh cũng có khả năng đưa tới dị tượng như vậy."
Lại một thanh âm phiêu phiêu mịt mù từ phía chân trời truyền tới, đồng tử lão giả thấp lùn hơi co lại, lão theo tiếng nói quay đầu lại thì chỉ thấy một Ma tộc thân mặc bạch y, tựa hồ một thế gia công tử đến nơi này.
"Huyết lão ma, ngươi cũng tới?"
Sắc mặt lão giả cực kỳ khó coi, tục ngữ nói không sai, người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu, gia hỏa trước mắt thoạt nhìn như một hoàn phong đệ tử, nhưng kỳ thật lại là một lão ma tâm ngoan thủ lạt(lòng dạ ác độc). Hơn nữa tu vi của mình và gã đều là Ma tộc Động Huyền trung kỳ. Gã đã tới chỗ này thì bảo vật vừa xuất thế cũng đừng nghĩ một mình độc chiếm được.
Trong mắt lão giả thấp lùn hiện lên một tia tàn khốc, nhưng ngoài miệng lại mềm mỏng nói: "Huyết lão ma, ngươi đã đến đây thì hai người chúng ta cùng liên thủ, ngươi thấy thế nào?"
"Tốt, lão phu cũng đang có ý này." Ma tộc mới tới nhẹ gật đầu, hai người bọn chúng thực lực ngang nhau, nhất thời khó có thể phân ra thắng bại được. Nếu dây dưa ở đây càng lâu thì sẽ càng có nhiều người đuổi tới đây hơn, vậy thì chắc chắn phiền toái sẽ không ít.
Hai người đã đạt thành hiệp nghị liên thủ nên cũng không trì hoãn nữa, bọn chúng cùng thi triển thần thông nhào tới sơn mạch kia.
Trong động phủ, hết thảy màn này Lâm Hiên đều rõ ràng, vấn đề là giờ khắc này, hắn trùng kích bình cảnh đã đến thời khắc mấu chốt nhất, căn bản là không thể nhúc nhích được. Chỉ cần khẽ động thì ngay lập tức kiếm củi ba năm thiêu một giờ, tất cả cố gắng đều như nước đổ biển Đông.
Cũng may chỉ là hai gã cổ ma Động Huyền Kỳ, trận pháp hắn đã an bài cũng đủ để ứng phó rồi. Tuy nhiên trên mặt Lâm Hiên cũng không có vẻ gì là mừng rỡ cả, hắn đương nhiên sẽ không sợ cổ ma có tu vị bậc này, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi, trùng kích bình cảnh Phân Thần kỳ mang đến dị triệu lớn hơn nhiều so với tưởng tượng, chỉ sợ tiếp theo sẽ có kẻ lợi hại hơn bọn chúng tới nơi này.
Thậm chí cả lão quái vật Phân Thần kỳ!
Có thời gian trì hoãn trước lúc bọn chúng đuổi tới đây, mình có khả năng tiến giai đến Phân Thần kỳ hay không?


Bách Luyện Thành Tiên

Huyền Vũ
www.dtv-ebook.com


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất