Chương 2347: Hắc Thủy Tu La Đao
Song như vậy cũng không sao, dù bọn hắn phát hiện ra thân phận chính thức của mình thì làm gì được chứ?
Lâm Hiên chẳng phí sức tính toán với hai kẻ sắp chết làm gì. Chỉ cần bọn hắn vẫn lạc thì bí mật về thân phận của mình sẽ không bại lộ.
Song phương đều tin tưởng vào khả năng của mình, mà sự đã thế này bọn họ cũng không lòng vòng chi nữa cho mệt, chỉ có chiến mà thôi. Hơn nữa còn là kết cục không chết không thôi.
Đã như vầy đương nhiên không cần khách khí làm gì, đánh đòn phủ đầu chính là chân lý.
Lâm Hiên liền động thủ.
Tay áo vừa phất, mội bảo vật hình trùy lập tức bay vút ra. Trên thân bảo vật này tỏa quang mang hỏa hồng sắc, mặt ngoài quấn quanh từng vòng hồ quang điện đồng thời còn không ngừng phun ra nuốt vào từng dòng phù văn nhỏ bằng hạt gạo.
Chính là bảo vật thu được từ Thiên Thi môn Cổ Lão ma, uy lực của nó vốn không tầm thường, lúc tại Nhạc La thành lại được Lâm Hiên phí không ít công sức mới có thể tế luyện lại khiến nó đề thăng lên rất nhiều.
Thiên Lam song ma khẽ nhướng mày, quả thật không thể coi thường tên tiểu tử này được, hắn vừa ra tay liền tung ra bảo vật song thuộc tính.
Nhưng như thế thì sao chứ? Đối với cường giả Phân thần kỳ thì nó cũng không được coi là thủ đoạn cao minh gì.
Thanh giáp cổ ma nâng tay phải lên, tiếng cốt cách bạo liện ầm ầm vang lên, nương theo đó là hắc quang lập lòe, chợt không thấy cánh tay đó đâu nữa, thay vào đó là một thanh liêm đao cốt nhận cực lớn. Nó nhắm ngay lô hỏa trùy của Lâm Hiên bổ xuống.
Lâm Hiên nhướng mày, ngón tay liền điểm về phía trước, lập tức không gian chợt vang lên tiếng sấm, mặt ngoài Lôi Hỏa trùy tỏa quang mang chói mắt, không hề có ý tránh lui mà hung hăng va đụng với cốt nhận kia.
Oanh!
Tiếng bạo liệt so với tưởng tượng còn lớn hơn, thậm chí nói là sét giữa trời quang cũng không đủ để miêu tả vụ nổ đó. Từ chỗ Lôi hỏa trùy va chạm với cốt nhận chợt tuân ra một đoàn hồ quang điện màu đỏ thẫm, nó điên cuồng mở rộng ra xung quanh, thoáng cái đã bao phủ lấy toàn thân thanh giáp cổ ma.
"Đại ca." Nữ tử đứng cạnh thấy thế thì quá sợ hãi. Nàng cùng thanh giáp cổ ma đã là vợ chồng nhiều năm như vậy, thần thông hắn thế nào tất nhiên là hiểu rõ ràng.
So với đám ma tộc bình thường thì công pháp trượng phu nàng tu luyện khác hẳn. Hắn không cần tế luyện bảo vật mà tu luyện theo chiều hướng giống yêu tộc, dùng thân thể mạnh mẽ để đối địch.
Nhưng nếu nói hắn chiến đấu hoàn toàn theo cách của yêu tộc lại không chính xác, bởi hắn cũng không chỉ dựa hoàn toàn vào nắm đấm. Trượng phu nàng sau khi tu luyện thiên biến quyết, hắn có thể biến hóa cơ thể bản thân thành các loại binh khí khác nhau.
Mà uy lực của chúng cũng không gì sánh kịp, nếu so với ma bảo cũng không quá.
Nhưng thật không ngờ vừa qua một chiêu, phu quân nàng lại rơi xuống hạ phong.
Có nhầm hay không vậy, phu quân nàng là Phân thần trung kỳ cơ mà, đối phương chỉ là kẻ vừa mới tiến giai phân thần mà thôi.
Trước sau mới có bao lâu chứ, theo lý thuyết thì hắn còn chưa củng cố cảnh giới nữa là, sao có thể bức lui được đại ca chứ?
Trăm mối hoài nghi mà vẫn không cách nào lý giải. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, có hoài nghi cũng vô dụng. Vốn biết tiểu tử này không tầm thường, nhưng thật không ngờ hắn lại bưu hãn đến vậy.
Trên mặt nữ tử tràn đầy vẻ kinh ngạc, song nàng tất nhiên chẳng mất thời gian cảm thán làm gì. Bàn tay như ngọc vừa giương lên, chỉ nghe thấy tiếng sưu sưu không ngừng vang vọng bên tai, đồng thời một tấm lụa đen như có sinh mạng đột nhiên hiện ra rồi bay thẳng về phía trước mặt.
Lâm Hiên quay đầu nhìn về nơi cách mình hơn trăm trượng, trong mắt lóe lên tia sáng gai gai bạc. Tấm lụa gì chứ, rõ ràng là một thanh liễu diệp ma đao.
Hình dạng mỗi thanh ma đao đều giống nhau, dài hơn ba thước, mỏng như cánh ve, mặt ngoài ẩn ẩn lưu quang, hiển nhiên là một chuôi ma đao đã trải qua thiên chuy bách luyện.
Lâm Hiên đếm qua thì thấy có chừng 72 thanh hợp thành một dải đen kịt. Tấm lụa đang bay đột nhiên truyền ra một tiếng "Loảng xoảng", tất cả ma đao đột nhiên như thiên nữ tán hoa tản ra bốn phương tám hướng vây lấy Lâm Hiên. Lệ mang bùng bát, mỗi thanh loan đao đều nhằm tới chỗ yếu hại trên người hắn bổ tới.
Nàng kia ra tay thật ngoan độc, căn bản là không có ý định thử mà muốn trực tiếp dồn Lâm Hiên vào chỗ chết.
Nếu đổi lại là một gã tu sĩ cùng giai khác thì rất khó có thể tiếp được chiêu số cay độc như thế, nhưng đáng tiếc người đứng đó là Lâm Hiên, đối với hắn thì chỉ như múa rừu qua mắt thợ thôi.
Lâm Hiên nhướng mày, hắn không thèm suy nghĩ mà hai tay hắn đưa lên bấm niệm pháp quyết, quanh thân liền nổi lên ánh sáng đỏ rực đại diện cho hơn trăm khẩu phi kiếm dài chừng gần tấc.
Mũi kiếm tỏa sắc hỏa hồng, mỏng như cánh ve, vừa nhìn liền biết không phải bảo vật bình thường, nó vừa xuất hiện liền nghênh phong biến dài, chỉ trong dây lát đã biến thành những thanh kiếm dài ba thước.
Những tiên kiếm này vừa xoay cũng liền bạo liệt ra bốn phương tám hướng. Ngay sau đó âm thanh kim thiết dày đặc như tiếng mưa rơi vang lên, mỗi một chuôi ma đao còn chưa kịp bay đến trước người Lâm Hiên đã bị Cửu cung tu du kiếm chặn lại.
Nữ ma thấy vậy liền vô cùng sợ hãi, trong lúc nhất thời nàng ta dường như không tin vào mắt mình nữa. Thân thông của bản thân tất nhiên là bản thân hiểu rõ nhất, vì luyện chế "Hắc Thủy Tu La đao mà nàng đã phải trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở, thời gian kéo dài bao lâu tạm thời không nhắc tới, chỉ riêng số tài liệu quý hiếm đã tiêu hao cũng khiến người ta phải trố mắt rồi, thật vất và mới luyện chế thành công bảo vật trong truyền thuyết này rồi lại tế luyện nó thành bổn mạng pháp bảo.
Trước kia khi phải chống lại tu tiên giả cùng giai cơ hồ là không thất bại bao giờ, đám cổ ma đối với nó cũng rất kiêng kị, nhưng chuyện xảy ra hôm nay thì…vừa đối mặt đã bị bức xuống hạ phong.
Không…không chỉ là hạ phong.
Nàng đột nhiên biến sắc, một tia máu bỗng tràn qua khóe miệng, thật không ngờ, nàng bị thương.
Ngay vừa rồi, Cửu Cung tu du kiếm của Lâm Hiên đại triển thần uy, một kiếm chém ma đao thành hai đoạn. Số lượng bị hủy không nhiều lắm chứ nếu không với tư cách là bổn mạng pháp bảo, tâm thần tương liên, nàng chắc chắn bị thương nặng hơn nhiều.
Nhưng dù vậy cũng đủ làm nàng dè chừng cùng sợ hãi rồi, Hắc Thủy Tu La Đao là pháp bảo trong truyền thuyết, nàng nhờ cơ duyên xảo hợp mà đạt được cách luyện chế trong một bản cổ tịch, hao sức chín trâu hai hổ mới thành công có được nó, trước kia chưa từng gặp bất lợi bao giờ vậy mà lúc này lại….
Đương nhiên nàng cũng không tự đại cho rằng Hắc Thủy Tu La đao là thiên hạ vô địch, nhưng để chống lại tu tiên giả thì có không đánh lại nhưng cũng không nên như hiện tại, một chút lực hoàn thủ cũng không có.
Nếu đối phương là lão quái vật Độ Kiếp kỳ thì mình còn hiểu được, nhưng tiểu tử kia chỉ là một PhânThần kỳ vừa tấn cấp, ngay cả cảnh giới cũng chưa được củng cố.
Không ngờ một chiêu lại có thể hủy được bảo vật đã trải qua thiên chuy bách luyện của nàng, bảo sao nàng không tâm phục đây?
Cũng may kinh nghiệm đấu pháp của nàng phong phú, dù kinh nhưng không loạn, số ma đao bị hủy chỉ có 3 thanh mà thôi, so với lượng bổn mệnh pháp bảo mình có thì không tính là gì.
Bách Luyện Thành Tiên
Huyền Vũ
www.dtv-ebook.com