Chương 2387: Giả Trư Ăn Thịt Hổ Cảnh Giới Cao Nhất
"Muốn chết!"
Trên mặt Mộc quan lão giả hiện vẻ chế nhạo, trong mắt lập tức lóe hung quang, tay phải hắn tung ra cuồn cuộn ma khí, sau hai tiếng ''phốc phốc'' ngắn ngủi, ma khí thoáng cái liền hóa thành quái mãng một sừng trên lưng có cánh.
Nó vừa chuyển hướng liền xuất hiện phía trên đạo kinh hồng thổ hoàng sắc. Chiếc đuôi quật mạnh, thoáng cái đã đem đối phương quấn lại.
Tiếng cốt cách vỡ vụn vang lên, quái mãng đột nhiên biến thành ma hỏa màu ngăm đen, tên tu sĩ đáng thương kia vốn tin tưởng vào độn thuật thần tốc của mình nhưng không ngờ cuối cùng bản thân vẫn không thoát khỏi kết quả vẫn lạc.
Sắc mặt Hạt Vĩ thượng nhân hiện vẻ lo lắng, mà những cổ ma khác cũng câm như hết, xem chừng bọn họ quá sợ thần thông của đối phương mà không dám cùng xông lên đánh hội đồng.
Nhưng cứ như vậy mãi cũng chẳng thoát được, đối phương sẽ tiêu diệt từng người bọn họ. Tất cả đều hiểu được đạo lý ấy nhưng vết xe đổ còn rành rành ngay trước mắt, ai dám làm chim đầu đàn chứ?
Hạt Vĩ thượng nhân nhíu mày suy tư, nhất thời khó đưa ra được kế sách nào vẹn toàn.
Song sự trầm mặc kia cũng cần có người đánh vỡ.
Trong mắt Lâm Hiên lóe lên quang mang kỳ lạ, xem chừng lúc này đã đến lượt hắn ra sân.
"Hảo uy phong, hảo sát khí, chúng ta chỉ vô tình đi ngang qua đây mà thôi, không có liên quan gì đến ân oán của hai vị đạo hữu, các hạ việc gì phải đuổi tận giết tuyệt như vậy. Lâm mỗ vì tự bảo vệ mình nên đành phải liên thủ với Hạt Vĩ đạo hữu đấu với với các hạ một phen."
Lâm Hiên lời còn chưa dứt, chúng cổ ma đã quay đầu nhìn lại. Mà lúc Lâm Hiên cũng chẳng che dấu tu vi của mình làm gì, hắn hít sâu một hơi rồi bộc phát ra cỗ linh áp cường đại, pháp lực như ngựa đứt cương chạy lồng bên trong vậy.
Hạt Vĩ thượng nhân vừa mừng vừa sợ, trong khi đó sắc mặt Cổ lão ma lại cực kỳ khó coi: "Ngươi cũng là Phân thần kỳ."
"Đúng vậy, các hạ cũng muốn diệt trừ Lâm mỗ ư?"
Lâm Hiên cười lạnh một tiếng, nhưng nghĩ lại cũng thấy ngộ, vốn mình muốn đại náo tiệc cưới của người ta, song thế sự biến ảo lại hóa thành hắn trợ quyền cho đối phương.
Đương nhiên, Lâm Hiên sở dĩ lựa chọn như vậy cũng là do đã suy tính kỹ, với tính cách của hắn há sẽ thật tâm tương trợ kẻ hắn cho là địch, chẳng qua là đùa giỡn đối phương một chút để kiếm được lợi ích lớn hơn mà thôi.
Lâm Hiên biểu diễn quá đạt, chẳng ai nhận ra ý định thực sự của hắn. Sắc mặt mộc quan lão giả càng lúc càng khó coi.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới việc sắp thành lại xuất hiện một tên Lâm Hiên cản đường.
Tục ngữ nói "không nên vấp ngã tại cùng một chỗ", hơn ngàn năm trước hắn bị Hạt Vĩ thượng nhân và Ngũ Độc vây công khiến cho suýt nữa vẫn lạc, thật vất vả mới đào thoát được, hôm nay dù muốn trả thù cũng không thể để dẫm lên vết xe đổ cũ được.
Vì báo thù, hắn đã chuẩn bị vô cùng chu đáo. Hắn lựa chọn thời gian xuất hiện rất khéo, mà trước đó cũng đã tinh tế tìm hiểu qua. Bởi vì đây chỉ là đại điển nạp thiếp nên Hạt Vĩ thượng nhân không thông tri cho những hảo hữu cùng giai, kẻ đến đây chúc mừng đều là những gia hỏa dưới Phân Thần kỳ.
Như vậy thì dù có nhiều người hơn nữa cũng không tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho mình, chỉ một Hạt Vĩ thượng nhân chẳng phải đối thủ của mình.
Hết thảy đều nằm trong tính toán của hắn, song dù ý định không sai nhưng đến khi thực thi lại xuất hiện biến cố. Biến cố ấy chính là tên tu sĩ Phân thần kỳ lạ lẫm đang đứng trong đám người kia.
Con mắt Cổ lão ma nhìn về phía Lâm Hiên biến thành màu đỏ máu, trông vô cùng yêu dị.
Không ai dám nhìn thẳng vào hắn nhưng lâm Hiên lại coi như không thấy, hắn vẫn thản nhiên liếc nhìn đối phương, bên khóe môi còn treo một nụ cười nhạt.
"Tiểu tử này rất khó đối phó."
Tim Mộc quan lão giả bỗng nhiên tăng nhanh, tuy chưa từng động thủ với Lâm Hiên nhưng không hiểu sao từ sâu trong tâm bỗng vang lên hồi chuông báo động. Hắn không muốn đối mặt với chuyện kiểu thế này nhưng đã gặp được thì đành cắn răng ứng phó thôi.
"Đạo hữu nói đùa, với những người khác tất nhiên là phải lưu lại chỗ này, nhưng đạo hữu nếu là Phân Thần kỳ thì ta sao có thể vô dung vô cớ đối địch với ngươi, lão phu đâu có chỗ tốt gì chứ, ngươi tất nhiên có thể rời đi."
Nếu đổi lại là ngàn năm trước, mộc quan lão giả có tám chín phần sẽ không lựa chọn như vậy, nhưng lần bị đánh lén trước đã khiến tính cách hắn thay đổi rất nhiều, cứng quá dễ gãy, tại lúc cần biến báo thì phải biến báo, tục ngữ nói lui một bước trời cao biển rộng.
Hắn tự hỏi như vậy đã là nhượng bộ rồi, tên tu sĩ Phân Thần kỳ lạ mặt kia hẳn là sẽ ly khai, nhưng sự tình sau đó lại nằm ngoài suy nghĩ của hắn. Câu trả lời của Lâm Hiên khiến hắn thiếu chút nữa thổ huyết. Nguồn: http://truyenyy.com
"Đạo hữu thật là uy phong quá, sát khí mạnh ghê, muốn giết thì cứ giết, muốn ta đi là ta phải đi, ngươi nghĩ mình là ai, thánh tổ Độ Kiếp kỳ ư, Lâm mỗ việc gì phải nghe lệnh ngươi?"
Lâm Hiên nói vậy khiến Hạt Vĩ thượng nhân đại hỉ, vừa rồi lão còn sợ Lâm Hiên sẽ chỉ tự bảo vệ mình mà vỗ mông rời đi. Còn mộc quan lão giả kia lại tức giận dị thường, mình rõ ràng đã lùi bước mà tiểu tử còn không chịu buông.
Nếu đổi lại là lúc khác, hắn sao phải để một tên Phân thần sơ kỳ trong mắt chứ, nhất định sẽ đánh cho đối phương đến song thân cũng không nhận ra, nhưng hiện tại… Hắn có muốn cũng không dễ bởi đối phương không phải chỉ đi một mình.
Thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, long du sông cạn bị tôm giỡn, trong lòng phiền muộn không gì sánh kịp.
Sau khi cân nhắc lợi hại, hắn thật sự không muốn đấu với tên tu sĩ lạ lẫm mà thiếu tầm nhìn này, hiện là thời khắc báo thù hắn chờ đã lâu, tội gì phải tranh khí với kẻ mãng phu chứ?
Vừa nghĩ đến đây, hắn hít sâu một hơi đè sự phiền muộn trong lòng xuống, ngàn năm trước đã phải chịu khổ, công phu hàm dưỡng cũng nhờ đó mà tăng lên nhiều, ngữ khí rõ ràng bình tĩnh hơn.
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Ta muốn thế nào ư?" Lâm Hiên nở nụ cười nhạt, hiện tại hắn đang muốn sắm vai một gã trung thực chất phác, cố chấp với chiết lý của kẻ mãng phu: "Điều này chẳng lẽ còn phải hỏi sao. Hôm nay là ngày đại hỉ của Hạt Vĩ đạo hữu, các hạ lại dụng tâm hiểm ác đến gây rối, hơn nữa ngươi nói những ân oán ngàn năm trước nhưng không đưa ra được chứng cớ nào. Ai biết nó thật hay giả, nói không chừng là ngươi cố ý vu oan giá họa, hơn nữa Hạt Vĩ đạo hữu đã xuất ra Lôi Bằng lệnh cho ngươi, ngươi lại tráo trở lật lọng muốn đuổi tận giết tuyệt. Mọi việc trên đời đều không thoát khỏi một chữ lý, nhân phẩm các hạ như thế sao khiến người ta tin được. Lâm mỗ đã gặp chuyện bất bình thì sao có thể mặc ngươi ngang ngược càn rỡ, nếu thức thời hãy trả lại Lôi Bằng lệnh cho Hạt Vĩ đạo hữu, sau đó nhận lỗi và thề vĩnh viễn không quay lại gây chuyện với người ta, bằng không… Lâm mỗ không ngán việc lấy nhiều đánh ít, đập ngươi một trận đâu."
Lâm Hiên lời còn chưa dứt, chúng cổ ma xung quanh xôn xao hẳn lên. Mọi người nhìn hắn như nhìn quái vật.
Cũng khó trách a. Tu tiên giới hiểm ác, Ma giới có khi còn hơn, khắp nơi đều là gió tanh mưa máu, người lừa ta gạt, số kẻ chỉ biết đến thân mình luôn chiếm đa số, sẽ chẳng để ý đến chuyện không liên quan đến mình. Lâm Hiên nếu cứ vậy mà rời đi sẽ chẳng ai thấy lạ hay chỉ trích hắn, mà ngược lại còn cảm thấy làm vậy là đúng.
Song phản ứng của Lâm Hiên lại khiến cả đám bất ngờ. Tên này là đồ ngốc ư, rõ ràng chuyện không ảnh hưởng đến mình còn cố chui vào làm gì, đã thế kẻ địch còn là một gã Phân thần trung kỳ. Làm vậy hắn được chỗ tốt gì chứ, chẳng lẽ chỉ số thông mình của hắn thực sự quá thấp hay là vừa mới va đầu vào đâu đó?
Ngoại trừ hiếu kỳ ra thì không còn gì khác cả.
Mộc quan lão giả nghe xong mấy lời cuồng ngôn của Lâm Hiên cũng nghẹn họng nhìn trân trối, quên cả tức giận.
Cái này…cái này thật khác thường khiến hắn không biết nên ứng đối ra sao. Ngẩn người chốc lát mới rốt cục sững sờ mở miệng: " Ngươi là đồ ngốc sao?"
"Cái gì?" Lâm Hiên bỗng lộ vẻ kinh ngạc, thần thái kẻ mãng phu được hắn diễn đến mức xuất thần nhập hóa: " Đạo hữu nói vậy là sao, chẳng nhẽ muốn làm nhục Lâm mỗ. Ta đã nói rồi, mọi việc đều không qua một chữ lý, ngươi rốt cục là xin lỗi rồi trả lại bảo vậy hay là muốn đấu một trận với ta và Hạt Vĩ thương nhân đây, hãy tự quyết định đi."
Nói đã đến nước này, mộc quan lão giả cũng không thể suy nghĩ được gì nữa, thà đụng phải người thông minh còn hơn là chạm trán một tên mãng phu không có tầm nhìn, chuyện này chẳng khác gì tú tài gặp quan binh, có lý mà không dùng được thật là khó chịu.
Bình tâm mà xét thì hắn thực không muốn đánh với Lâm Hiên, song phương không thù không oán thì việc gì phải động thủ. Nhưng dù hắn không muốn thì sao chứ?
Chẳng lẽ còn có thể lui bước được sao? Thù hận ngàn năm lại bị một tên mãng phu chặn ngang một cước là coi như xong?
Tuyệt đối không thể!
Chuyện này không liên quan đến tính cách, mà đổi lại là bất kỳ tu sĩ nào cũng sẽ không làm như vậy. Chỉ một tên mãng phu, dù là Phân Thần kỳ liệu có được mấy phần bản lĩnh chứ?
Liều mạng!
Nghĩ vậy, nét mặt hắn trở nên kiên định, vừa ngẩng đầu lên liền có một cỗ uy áp đáng sợ phóng thích ra: "Tiểu tử, ngươi hãy nghĩ cho kỹ, chúng ta ngày xưa vô oán, ngày nay không cừu, ngươi thật muốn vì một lão Hạt vĩ thượng nhân không quen biết mà đối địch với ta sao. Ngươi làm vậy đâu có chỗ tốt gì, coi chừng rơi vào cảnh qua sông đoạn cầu nhé.
"Nói bậy, Lâm đạo hữu, ngươi ngàn vạn lần không nên nghe lời Cổ lão ma. Hắn đang nói lung tung đấy. Suy đoán của ngươi rất đúng, tên này cậy thực lực cao cường nên đến đây muốn nhục mạ một tiểu lão nhi đáng thương thế đơn lực bạc như ta. Ngươi nhất định phải làm chủ cho ta, nếu ngươi chịu liên thủ cùng ta đẩy lui cường địch thì tiểu lão nhi nguyện cùng ngươi kết bái huynh đệ…"
Đám cổ ma chung quanh trong lòng đều mắng to vô sỉ, nhưng tên ngốc lâm Hiên kia làm như vậy đối với bọn hắn là trăm lợi mà vô hại, bởi vậy nên không ai đứng ra bóc trần, ngược lại còn phụ họa theo.
"Đúng vậy, Lâm tiên bối, Cổ lão ma lạm sát kẻ vộ tội, người nhất định phải làm chủ cho chúng ta."
"Lời Cổ lão ma nói không tin được, chúng ta đều đứng bên Hạt vĩ tiền bối."
"Lâm tiền bối, chúng ta tựu hoàn toàn nhờ vào người."
Mộc quan lão giả chỉ yên lặng, hắn biết giờ có nhiều lời cũng vô ích. Mà kẻ dám xen vào việc của người khác tất phải có giác ngộ trả giá đắt, mình sẽ khiến hắn phải hối hận.
Bách Luyện Thành Tiên
Huyền Vũ
www.dtv-ebook.com