Bách Luyện Thành Tiên

Chương 461: Mệnh Tuyền

Chương 461: Mệnh Tuyền

"Ngươi. . . "
Nguyên Anh vừa sợ vừa giận, trên mặt tràn đầy oán độc. Khóe miệng Lâm Hiên lại ẩn ẩn vẻ trào phúng:
"Đã đến nước này hai ta phải có một người nằm xuống. Chẳng lẽ ta còn thả ngươi trở về đoạt xá, một ngày kia tìm bản thiếu gia báo thù?"
"Ngươi không sợ Ngự Linh Tông. . ."
"Ngự Linh Tông mất đi Ly Hợp kỳ tu tiên giả, có thể giữ được uy danh hiện nay còn khó nói Ngươi cho rằng quý phái còn có cơ hội khiêu chiến Thiên Nhai Hải Các chúng ta sao? Không cần bổn môn động thủ, các thế lực lớn có oán thù cùng quý phái còn không đến tận cửa tầm cừu sao? Nếu vừa lúc thì Thiên Nhai Hải Các cũng không ngại ném đá xuống giếng một phen, dù sao Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc đã bị diệt trừ, thêm các ngươi nữa cũng không có gì lạ."
Ngữ khí Lâm Hiên bình thản nhưng khiến Nguyên Anh vô cùng kinh hãi. Tiểu tử này mới tiến giai Ly Hợp nhưng luận độ tàn nhẫn lão còn xa mới theo kịp.
Trong mắt Nguyên Anh hiện tia hối hận, đại thủ càng phát ra thanh quang rực rỡ xiết chặt nó, Lâm Hiên bắt đầu thi triển sưu hồn thuật.
Trọn vẹn qua một tuần trà Lâm Hiên mới mở mắt, lúc này thần quang của Nguyên Anh ảm đạm vô cùng, ẩn ẩn vài phần ngốc trệ.
Lâm Hiên phất tay một cái, Nguyệt nhi tâm ý tương thông đem Thú Hồn phiên tế ra đem hút vào. Nguyên Anh của Ly Hợp kỳ tu sĩ chính là vật đại bổ với nó, sau khi luyện hóa uy lực bạo tăng rất nhiều.
Cường địch bị diệt trừ, phụ cận thiên địa nguyên khí một lần nữa tĩnh lặng xuống.
Bên cạnh Nguyệt Nhi hiện có hàng nghìn con hồ điệp bay múa nhưng trên mặt Lâm Hiên không còn vẻ đề phòng, những linh trùng đáng sợ đã được ái thê thu phục.
Xa xa còn lơ lững vài món bảo vật vô chủ, thân hình Lâm Hiên lóe lên đã đem chúng chộp vào lòng bàn tay, sau đó định thần nhìn lại.
Nhìn Cổ chung cổ phác nọ, thông qua sưu hồn Bách Trùng chân nhân, Lâm Hiên đã rõ ràng lai lịch của nó.
Quả nhiên là bảo vật ngang cấp với Ma Duyên Kiếm. Lâm Hiên rạo rực đem nó thu về.
Khác với pháp bảo, Linh bảo không nhận chủ, chỉ cần tu luyện Thông Bảo bí quyết thì có thể sử dụng.
Sau đó Lâm Hiên đem thần thức chìm vào trong túi trữ vật của Bách Trùng chân nhân.
Thân là Ly Hợp kỳ tu tiên giả chấp chưởng Ngự Linh Tông, thân gia của lão quái vật há phải nhỏ sao?
Chỉ là cực phẩm tinh thạch có hai khối, pháp bảo cũng vô số nhưng ánh mắt Lâm Hiên hiện cao đến thái quá, bảo vật có thể ngộ mà không có thể cầu trong mắt người khác nhưng hắn chỉ liếc mắt rồi để qua một bên.
Sau đó từ bên trong xuất ra một cái ngọc giản màu vàng kim nhạt. Thần thức chìm vào thì một hàng kim tự to như cái đấu lập tức hiện trong đầu.
Ngự Linh Tâm Đắc!
Ngọc giản này chính là bí truyền của Ngự Linh Tông từ trăm vạn năm. Có ghi lại các tâm đắc đào tạo linh trùng nuôi dưỡng linh thú, của các Nguyên Anh hậu kỳ cùng Ly Hợp lão quái.
Hơn hẳn Nhân Giới linh trùng bảng thu được ở Mặc Nguyệt Tộc, trong này ngoài về linh trùng còn nói về linh thú linh cầm…
Trọn vẹn một tuần trà Lâm Hiên mới ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng. Ngự Linh Tâm Đắc bao hàm tâm huyết bao đời tổ sư Ngự Linh Tông. Luận độ quý giá không kém Thông Thiên linh bảo bao nhiêu.
Mà thông qua sưu hồn thuật, Lâm Hiên biết rõ hiện tại Ngự Linh Tông chỉ có tu tiên giả Ly Hợp kỳ duy nhất là Bách Trùng chân nhân, cho dù lão ngã xuống thì cũng không sợ đối phương trả thù.
Dù sao báo thù cũng phải luận thực lực. Nếu đối phương không biết sống chết, Lâm Hiên cũng không ngại tâm ngoan thủ lạt triệt để tiêu diệt Ngự Linh Tông.
Trong túi trữ vật còn mấy chục cái bình ngọc. Xem ra bên trong là linh đan, nhưng nắp bình vừa mở thì lại phiêu tán ra những mùi hương thập phần cổ quái.
Lâm Hiên nhíu mày lại, trên mặt lộ vẻ suy nghĩ.
Hắn đem thần thức lần nữa chìm vào Ngự Linh Tâm Đắc, quả nhiên những linh đan này không phải dùng cho tu sĩ mà là để nuôi nấng linh trùng.
Lâm Hiên nuôi Ngọc La phong lâu như vậy cũng biết qua linh hoa linh thảo. Nói không chừng trong này còn có vật thúc đẩy Ngọc La phong trưởng thành. Bất quá điều này đành để chậm rãi nghiên cứu sau. Hắn đem tất cả thu vào trong túi trữ vật.
Vừa quay sang đã thấy Nguyệt Nhi vươn tay trong hư không xẹt qua những quỹ tích kỳ dị. Một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi ánh vào tầm mắt. Chỉ thấy những hồ điệp kia chen chúc chui vào thân thể tiểu nha đầu.
Lâm Hiên quá sợ hãi bay qua bên nàng: "Nguyệt nhi, có sao không?"
"Đương nhiên không sao, thiếu gia đừng lo lắng. Chúng chui vào Mệnh Tuyền của ta" Thiếu nữ vuốt mái tóc, thanh âm lộ vẻ ngọt ngào.
Cũng khó trách Lâm Hiên kinh ngạc, điều này phá vỡ quan niệm tại Tu Tiên giới. Linh sủng đều chăn nuôi tại linh thú túi. Mới vừa rồi…
"Mệnh Tuyền?" Lâm Hiên kinh ngạc, đó là cái gì sao hắn chưa bao giờ nghe nói qua.
Nguyệt nhi chun cái mũi thon nhỏ, trên mặt có chút ngượng ngùng: "Mệnh Tuyền cụ thể là gì tiểu tỳ cũng không rõ lắm, không giải thích được nhưng nó đã xuất hiện trong thân thể ta"
Lâm Hiên rơi vào trầm mặc. Nguyệt nhi chính là Tu La Vương chuyển thế, phần lớn ký ức đang bị phong ấn. Nguyệt nhi sở dĩ có thể sử dụng cái gọi là Mệnh Tuyền phải chăng là do có huyết mạch kiếp trước.
"Nguyệt nhi, nếu như cảm giác bất an thì hãy nói với ta."
"Thiếu gia không cần lo lắng, tiểu tỳ tuy mơ hồ về Mệnh Tuyền nhưng ta có thể cảm ứng được tác dụng của nó." Nguyệt nhi ngẩng đầu mỉm cười mở miệng
"Cảm ứng được tác dụng?"
"Không sai, Mệnh Tuyền có vài phần tương tự như đan điền và thức hải. Tỷ như pháp bảo của tu sĩ có thể được bồi dưỡng tại đan điền thì linh trùng linh thú cũng có thể ở trong Mệnh Tuyền, được chân nguyên nuôi dưỡng thúc dục. Hơn nữa do hút linh khí chủ nhân nên huyết mạch tương liên, tâm linh hợp nhất vĩnh viễn không cắn trả."
"Ồ? " Lâm Hiên nghe đến đây không khỏi hai mắt tỏa sáng hâm mộ. Trước nay Linh thú linh trùng tuy có thể nhỏ máu nhận chủ nhưng vẫn có điểm hạn chế rất lớn là cắn trả.
Ngay cả tu sĩ Ngự Linh Tông tinh thâm thuật này tới cực điểm mà cũng không ngoại lệ.
Chừng năm mươi vạn năm trước, môn phái này một vị tu sĩ Ly Hợp kỳ là Thiên Thú tôn giả. Một thân Khu trùng Ngự thú thuật thần diệu tới cực điểm. Hai linh thú được nuôi dưỡng tuy không mở ra linh trí nhưng thực lực đều đạt đến Ly Hợp sơ kỳ đỉnh phong.
Còn có ma trùng bài danh thứ năm Nhân Giới linh trùng bảng đáng sợ hơn cả Thiên Ma Tàm.
Khi đó thực lực Ngự Linh Tông cực đại. Địa vị Thiên Thú tôn giả không kém Vọng Đình Lâu bao nhiêu.
Nhưng nước dâng thuyền thì cũng có thể làm lật thuyền. Thiên thú tôn giả một thân thần thông hiển hách, không ngờ tại thời điểm phong quang nhất, do sai lầm bị linh thú linh trùng cắn trả. Thân thể bị thôn phệ, ngay cả Nguyên Anh cũng không đào thoát nổi. Kết cục có thể nói vô cùng bi thương thống khổ.
Trong tu tiên bách nghệ, khu trùng ngự thú thuật uy lực vô cùng nhưng đáng sợ không kém do không cẩn thận là sẽ bị linh trùng cắn trả.
Nuôi dưỡng linh thú linh trùng tại Mệnh Tuyền thì loại bỏ được nhược điểm chết người này nhưng Lâm Hiên rất nhanh lại nghĩ tới một vấn đề: "Nguyệt nhi, Hồ Điệp ở trong Mệnh Tuyền thôn phệ nguyên khí của nàng. Như vậy chẳng phải là. . ."
"Thiếu gia yên tâm, Mệnh Tuyền khác với đan điền khí hải. Nguyên khí trong này không phải do tu sĩ sinh ra mà thiên địa nguyên khí tụ về, cho dù cắn nuốt nhiều hơn nữa thì chỉ cần nhờ ngoại giới bổ sung. Đối với tu sĩ không hề có tổn hại " Nguyệt nhi mỉm cười mở miệng
"Thì ra là thế. . "
Lâm Hiên lấy tay vuốt trán, trong mắt có chút mê hoặc. Tiến giai Ly Hợp có thể sơ bộ tiếp xúc pháp tắc thiên địa nên sẽ có những lý giải nhất định.
Ngũ hành nguyên khí không tồn tại ở trong tự nhiên mà còn chứa trong Mệnh Tuyền là sao?
Hẳn là tu sĩ cảnh giới cao hơn nữa mới có thể tham ngộ điều này. Lâm Hiên đem tạp niệm vứt bỏ, lần này vốn là tìm kiếm bảo vật Thiên Tang Huyết Quỷ mà tới đây. Không ngờ sau một phen khổ chiến thu hoạch thật phong phú đến ngạc nhiên!
Lão thiên đối với hắn thật không tệ, bất quá Lâm Hiên cũng sẽ không bỏ qua tàng bảo của Huyết Quỷ.
Thông qua sưu hồn thuật hắn biết rõ Bách Trùng chân nhân ngẫu nhiên tới đây thu phục hồ điệp. Cũng không có biết nơi này bảo vật khác.
Hẳn là trên đảo này còn bảo vật gì đó. Lâm Hiên quay đầu nhìn về nghìn trượng. Nơi đó vốn là có hai ngọn núi nhưng hiện tại còn lại một đống loạn thạch mà thôi.
Lâm Hiên đem thần thức thả ra. Không có thu hoạch!
Trên mặt có chút nghi hoặc, hắn phất tay áo một cái. Thiên địa nguyên khí cuồn cuộn tụ thành vô số bảo vật hình dáng như cái bồ cào.
Diện tích đảo tuy khá lớn bất quá nếu phải đào sâu ba thước hắn cũng phải tìm cho ra di bảo của Thiên Tang Huyết Quỷ.
"Thiếu gia. Cần tiểu tỳ hỗ trợ chăng?"
Miệng nói nhưng Nguyệt Nhi đã phất ngọc thủ một cái. Thiên địa nguyên khí ngưng kết thành một vô số đinh ba tỏa ra linh quang, chói mắt hung hăng bổ xuống mặt đất.
Bất tri bất giác đã nửa tuần trăng trôi qua.
Một đạo kinh hồng vạch phá trời xanh hướng chân trời nơi xa. Bên trong là một thiếu niên dung mạo bình thường, trong mắt có chút uể oải. Hắn cùng Nguyệt nhi đã đem cả hoang đảo lật lên tới tận đáy nhưng không có chút thu hoạch, không có bóng dáng mảy may của tàng bảo gì đó.
Xích Tiêu Chân nhân không có khả năng nói dối. Như vậy chính là tấm Tàng Bảo Đồ là giả.
Tuy vậy lần này thu hoạch phong phú. Lâm Hiên cũng chẳng có gì phải thất vọng. Kinh hồng phát ra chói mắt, tốc độ cực nhanh. Trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm.
Các tu sĩ vô tình chỉ thấy một vầng sáng mỹ lệ ánh lên thì Lâm Hiên đã ở xa vài dặm. Mục tiêu của chuyến đi là tới Ngũ Sắc Linh sơn. Theo lời Như Yên tiên tử thì trong trận đại chiến trăm năm trước Thanh Nhi vẫn an toàn. Có điều hắn vẫn muốn tới thăm nàng.
***
Cùng lúc đó cách Vân châu Hải Ngoại cả nghìn vạn dặm.
Thiên Châu, tại một động phủ âm trầm đen tối sâu trong Ma Vực sơn mạch.
Giống như Xích Tiêu Chân nhân, khi trước Điền Tiểu Kiếm cơ duyên xảo hợp chiếm được một tàng bảo đồ. Nguyên nghĩ là tìm được bảo vật truyền thừa của La gia. Nào biết ở chỗ này lại gặp một lão quái vật bị nhốt tám trăm năm trước.
Đột nhiên động phủ đang yên tĩnh phát ra một tiếng gào rú như của loài dã thú.
Nương ánh sáng nhạt có thể thấy trên mặt Điền Tiểu Kiếm tràn đầy vẻ dữ tợn. Hai mắt trở nên đỏ như máu, gân xanh nhô lên chằng chịt trên cổ. Ngũ quan ẩn ước vết máu còn hơi thở thì hổn hển.
Tuy bộ dáng vô cùng chật vật nhưng phát ra linh áp khiến người líu lưỡi. Tựa hồ là Nguyên Anh hậu kỳ.
"Ha ha. Không tệ, tư chất của tiểu tử này tuy không bằng ta nhưng cũng là kỳ tài vạn năm khó gặp. Hơn trăm năm đã có thành tựu cỡ này. Cũng tốt, để bản tôn giúp ngươi một tay " Thanh âm bất nam bất nữ truyền vào tai, sau đó một cỗ linh khí kinh người phóng lên tận trời xanh. Thiên địa nguyên khí chung quanh toàn bộ ngưng tụ vào thân ảnh thon thả, sau đó hóa thành một cột sáng màu đen chui vào thân thể Điền Tiểu Kiếm.
A!
Điền Tiểu Kiếm phát ra thanh âm càng thê lương. Nhưng chỉ chốc lát sau linh áp tăng vọt, đột phá cảnh giới hậu kỳ lên Đại viên mãn.
"Như thế nào? Khi trước bản tôn có lừa ngươi?" Thanh âm Phong Lương mang theo vài phần đắc ý.
"Hừ, lão đã nói chỉ cần mấy chục năm có thể giúp ta tiến giai Ly Hợp. Nhưng suốt trăm năm chỉ đến Nguyên Anh kỳ đại viên mãn. Còn phải chịu không biết thống khổ như thế." Thanh âm Điền Tiểu Kiếm trầm thấp, bất quá trên mặt ẩn ẩn vẻ vui mừng.
Đối phương dù chưa thực hiện lời hứa nhưng tốc độ tiến giai thế này đã vô cùng kinh người.
"Hắc hắc, ngươi đã muốn tiến giai Ly Hợp? Kỳ thật không phải là không có cách"
Ngữ khí của Phong Lương có vẻ tự tin đến dọa người.


Bách Luyện Thành Tiên

Huyền Vũ
www.dtv-ebook.com


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất