Bách Luyện Thành Tiên

Chương 464: Mông Sơn Tam Hùng

Chương 464: Mông Sơn Tam Hùng

Điền Tiểu Kiếm nghe xong, trên mặt bất động thanh sắc nhưng trong lòng mắng ầm lên. Lão quái vật này đang nghĩ bản thiếu gia là hạng ngu ngốc sao?
Nếm chút đau khổ! Tiến giai Ly Hợp mà lại có chuyện tốt vậy sao?
Đừng nói chịu khổ, nếu có thể đột phá cảnh giới coi như lên núi đao xuống vạc dầu, hắn tuyệt không nhíu mày.
Rốt cuộc đối phương có quỉ kế gì?
Điền Tiểu Kiếm thầm cảnh giác nhưng biểu hiện ra một bộ nóng bỏng: "Sư tôn xin cứ nói, đồ nhi đang chăm chú nghe, dùng phương pháp gì có thể khiến ta tiến giai Ly Hợp?"
"Ma khí quán thể! Không biết ngươi đã nghe nói qua chưa?"
"Ma khí quán thể?"
Điền Tiểu Kiếm thầm lo lắng, hắn vốn là tu ma giả sao lai chưa nghe nói bí thuật này?
Có phần giống như truyền công võ lâm thế tục nhưng phức tạp hơn nhiều, nghe nói là Cổ Ma thời thượng cổ truyền thừa lại.
Thông qua ma khí quán thể dịch kinh tẩy tủy tu sĩ, trong thời gian ngắn tu vị bạo tăng.
Đương nhiên nguy hiểm là rõ ràng, chịu đựng thống khổ thì không nói. Điều khiến người sợ hãi chính là có thể bạo thể mà chết. Cho nên rất ít người dám độ qua bí thuật trong truyền thuyết này.
Phong Lương tính cách cực kỳ cổ quái tâm cơ thâm sâu, thấy sắc mặt Điền Tiểu Kiếm trắng bệch đương nhiên biết hắn đang suy nghĩ gì, khóe miệng hiện tia trào phúng:
"Như thế nào, ngươi sợ hãi sao?"
"Sư tôn, không phải đệ tử nhát gan, chỉ là xác suất thành công quá thấp. . ."
"Hừ, nói thế nhưng bản tôn đương nhiên nắm chắc. Ngươi là đồ nhi duy nhất của ta. Chẳng lẽ ta cam lòng hại ngươi chết?" Phong Lương nhắc đến đây, thanh âm chuyển thành hiền hòa, trên mặt tràn đầy vẻ ân cần dường như là một lão sư tốt nhất thế gian:
"Ngươi yên tâm, bản tôn muốn thoát khốn khỏi nơi này, còn cần ngươi đi Tu La môn lấy bảo vật, nếu để ngươi chết thì ta có lợi gì?"
Điền Tiểu Kiếm nhíu chân mày, lời này quả nhiên không sai. Lão quái vật muốn rời khỏi đây xác thực cần trợ giúp, về lý không có khả năng hại hắn.
Tám trăm năm trước Phong Lương đã là Ly Hợp trung kỳ tu tiên giả, thần thông còn hơn Vọng Đình Lâu một bậc, nhân vật như vậy cam đoan có thể quán thể thành công.
Nghĩ đến tiến giai Ly Hợp, Điền Tiểu Kiếm không khỏi nóng lòng, hô hấp trở nên dồn dập. Lại nghe thanh âm của Phong Lương truyền ra như nữ tử đang làm nũng.
"Thời gian Tu La môn mở ra chậm lại nên ta mới điều chỉnh tốc độ tiến giai của ngươi, không ngờ ngươi không biết phân biệt mà còn trách ta. Nếu dùng phương pháp ma khí quán thể tiến giai Ly Hợp thì cảnh giới sẽ vững chắc, không phải chỉ đột phá tạm thời. . ."
"Sư tôn, người nói thật?" Điền Tiểu Kiếm nghe xong trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên: "Người là nói ta xác thực tiến giai Ly Hợp."
"Không sai" Phong Lương nhẹ gật đầu, trên mặt lộ một tia ngạo nghễ: "Ngươi cũng không cần lo lắng, bản tôn nắm chắc tới tám phần."
"Tám phần?"
"Không sai, mười phần thì ta không dám nói. Phàm mọi việc đều không có tuyệt đối, tiểu tử có đảm lượng nếm thử một phen chăng?"
Điền Tiểu Kiếm thông minh cơ trí nhìn ra lời này không có gì bất ổn, nhưng chẳng biết sao trong lòng vẫn cảm thấy bất an.
"Hừ, muốn tiến giai Ly Hợp mà không chịu phong hiểm, trên thế gian nào có chuyện tốt như vậy, ngươi nên suy nghĩ lại cho kỹ." Trong mắt Phong Lương hiện tia tàn khốc, tựa hồ muốn nổi giận nhưng lại cố kiềm nén.
Động phủ một lần nữa yên lặng, Điền Tiểu Kiếm lẳng lặng đứng nhíu mày suy tư.
***
Lâm Hiên sau khi rời Ngũ sắc Linh sơn thì không trì hoãn, nhanh như điện chớp bay đi đại địa Vân Châu.
Thời gian qua mau, thân bị nhốt tại Tụ Linh không gian. Hắn rời nơi đó đã qua trăm năm. Tuy chưa đến mức thế cuộc thương hải tang điền nhưng người xưa cảnh cũ đã biến chuyển.
Không biết hiện Bái Hiên Các thế nào.
Khi xưa đi hải ngoại mất một tuần trăng, hôm nay hắn tiến giai Ly Hợp, tốc độ độn quang tự nhiên tới cực hạn. Hơn mười ngày thì còn cách Bái Hiên Các khoảng trăm vạn dặm, khoảng cách bằng một đêm thời gian.
Lúc này sắc trời đã tối, Lâm Hiên đang có chút do dự. Đột nhiên chân mày vừa động, có linh lực chấn động hiện ra trong thức hải.
Phía trước có tu sĩ đấu pháp. Đến cảnh giới này thì hầu như không xen vào chuyện thế gian. Nhưng vốn trùng đường. Lâm Hiên thi triển Liễm Khí Thuật, thân ảnh trở nên như có như không, hóa thành một đạo kinh hồng mờ ảo bay đi.
Hơn trăm dặm lập tức đã đến. Nơi đây là một vùng đầm hồ. Trên không trung linh quang lập lòe, một nữ tử cùng ba gã tu sĩ toàn thân đầy tà khí đánh tới náo động một vùng.
Bốn người đều là Ngưng Đan sơ kỳ, nữ tử dung mạo thanh tú nhìn qua chỉ tầm hai mươi, không hẳn là tuyệt sắc mỹ nữ nhưng toàn thân phát ra khí tức khiến người động lòng.
Thiên sinh mị cốt!
Lâm Hiên không khỏi kinh ngạc, hắn rõ ràng đã gặp qua nữ tử này. Sao đối phương ở lại Vân Châu?
Diệp Bình Nhi nơi Yêu Linh Đảo, hắn từng mua trong tay nàng một quyển công pháp tu yêu khái quát.
Nàng chỉ là tán tu nhưng về sau cơ duyên xảo hợp, Lâm Hiên mới biết lai lịch của nàng nào phải nhỏ.
Tổ tiên là Bạch Hạc thượng nhân, một trong ngũ đại tu yêu giả nổi danh cùng Huyền Phượng tiên tử.
Nhưng dù được truyền thừa thần thông của tổ tiên thì nàng tuyệt đối không thể có cực phẩm tinh thạch để khởi động truyền tống trận kia mà tới đây.
Lâm Hiên nghi hoặc rồi không khỏi tự diễu, muốn biết điều này thì lát nữa hỏi nàng một chút không được sao?
Nếu có thể tới Yêu Linh đảo lần nữa thì biết những cố nhân thế nào?
Đầu tiên chính là Tam Vĩ tiểu tuyết hồ bướng bỉnh đáng yêu thân thiết với Nguyệt nhi. Tư chất Hương nhi sánh ngang với Linh giới yêu vương. Hơn một trăm năm qua, không biết đã đến Hóa Hình kỳ chưa?
Khóe miệng Lâm Hiên toát ra vẻ ấm áp, lại nhơ đến đại công chúa Tuyết hồ tộc. Ngoài ra còn có Hồng Lăng tiên tử.
"A."
Tiếng kinh hô truyền vào tai Lâm Hiên tỉnh mộng quay sang, chỉ thấy Diệp Bình Nhi ôm tay trái, trên cổ tay máu đã chảy thành dòng.
Hơn một trăm năm đã tiến giai Ngưng Đan Sơ kỳ, khẳng định ngoài tư chất nàng còn gặp cơ duyên. Nhưng hiện nàng đơn thân, nào phải đối thủ ba người kia.
"Ba vị cũng là Ngưng Đan kỳ tu tiên giả, sao lại như phường đạo chích. Chúng ta không oán không cừu, không nên khinh người quá đáng." Diệp Bình Nhi lạnh lùng mở miệng, từ trong lòng móc ra một tấm phú dán lên miệng vết thương cầm máu.
Trong lòng nàng cảm giác bất ổn, đối phương sao không nhân cơ hội sát diệt nàng? Chẳng lẽ bọn họ nổi thiện tâm chuẩn bị thu tay?
Đột nhiên một hồi ngứa ngáy khổ sở theo miệng vết thương truyền đến.
Diệp Bình Nhi sợ hãi vội lật tấm phù, chỉ thấy miệng vết thương đã phát xanh lên.
Có độc! Nàng vừa sợ vừa giận nhưng đáy mắt ẩn ước vẻ sợ hãi. Nàng rất rõ bản thân mình, Thiên sinh mị cốt! Nếu rơi vào tay đối phương nhất định bị bắt làm đỉnh lô sống không bằng chết.
Không! Diệp Bình Nhi tuyệt không nhục gia phong Diệp gia.
"Hừ, giết người đoạt bảo là chuyện thường, bất quá ba nam nhân khi dễ một thiếu nữ yếu ớt thì thật vô sỉ. "
Đột nhiên một thanh âm chế nhạo vang đến khiến bốn người giật mình chỉ có điều phản ứng lại khác nhau. Diệp Bình Nhi vừa mừng vừa sợ, người lên tiếng có vẻ không có địch ý với nàng.
Còn ba gã tà tu ngẩn ngơ, mắt thấy sự tình sắp thành thì lại có người đến làm kỳ đà cản mũi.
"Ai, là ai nói hưu nói vượn? Chẳng lẽ chưa nghe qua uy danh của Mông Sơn Tam Hùng chúng ta sao? Thức thời thì bớt xen vào chuyện người khác đi."
Một gã tu tiên giả gầy gò lên tiếng: "Không sai, các hạ muốn anh hùng cứu mỹ nhân thì nên xem lại thực lực thế nào, can thiệp vào chỉ có mất mạng. Đối với địch nhân, ba huynh đệ chúng ta tuyệt không nương tay, chẳng lẽ các hạ muốn nếm khoái lạc trừu hồn luyện phách..."
"A!"
Lời còn chưa dứt tu tiên giả gầy gò này đã bị ăn một bạt tai khiến trước mắt hắn là biển sao lấp lánh.
Tiếng theo là những thanh âm bành bạch truyền vào tai, chỉ một thoáng khuôn mặt hắn đã sưng vù không khác một con heo.
"Hừ, đem ta trừu hồn luyện phách? Đã nhiều năm không có người nào dám lớn lối với Lâm mỗ như thế. Các ngươi cho rằng mình là ai, thực không biết trời cao đất rộng."
Thanh âm lạnh lùng truyền vào tai, sau đó một cỗ đáng sợ linh áp từ trời ép xuống, cảm giác khủng bố không cách nào hình dung.
Diệp Bình Nhi thì không sao còn ba gã tà tu thì thê thảm vô cùng. Oành oạch mấy tiếng, ba gã trực tiếp rớt từ trên bầu trời thẳng xuống đầm lầy.
"Khục…khục khục.. .. "
Ngưng Đan kỳ tu sĩ không thể chết đuối nhưng ba người đã ăn một bụng bùn nhão, bộ dáng càng chật vật đến cực điểm.
Bất quá lúc này cả ba mặt mũi tràn đầy sợ hãi nhìn về phía tu tiên giả trên bầu trời. Đối phương thật cường đại, cường đại đến không cách nào hình dung! Chỉ là linh áp có thể nghiền bọn họ thành bột phấn.
Nguyên Anh kỳ tu tiên giả tuyệt đối không gây cảm giác đáng sợ như thế... Chẳng lẽ đối phương là tu sĩ Ly Hợp trong truyền thuyết?
Mông Sơn Tam hùng mặt không chút máu, thân thể không ngừng phát run.
"Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng."
Lão đại mặc kệ đầm lầy tràn ngập tanh tưởi hôi thối, vù một tiếng quỳ xuống không ngừng dập đầu.
Lão nhị lão tam ngẩn ngơ cũng vội quỳ xuống. Con kiến còn ham sống huống chi là con người.
Ba người bọn họ đồng thời còn hung hăng giơ tay tát bành bạch vào mặt, một lát sau mặt mũi sưng đỏ triệt để biến thành mặt heo, hơn nữa đầy người bùn đất cực kỳ thương cảm.
Lâm Hiên vẫn lạnh lùng, kẻ ác còn có người ác hơn, đối với hạng bại hoại thế này không cần đồng tình.
Đừng xem Mông Sơn Tam Hùng giờ phút này chật vật, có trời mới biết ngày thường bọn chúng làm ra những chuyện thương thiên hại lí cỡ nào.
"Các ngươi không cần giả bộ, thức thời tự bạo hồn phách có thể bớt chút đau khổ." thanh âm Lâm Hiên lạnh lùng truyền vào tai.
"Tiền bối…" Lão đại có thân hình ục ịch ngẩng đầu, nhưng khi thấy ánh mắt của Lâm Hiên thì lời cầu xin tha thứ không cất lên nổi. Đối phương thần tình lạnh lùng tuyệt là kẻ tâm ngoan thủ lạt. Chẳng lẽ hôm nay phải ngã xuống tại đây?
Hắn không cam lòng, trong mắt lóe lên tia tàn khốc vươn tay vỗ tại bên hông tế ra một tấm phù.
Chỉ thấy khóe miệng Lâm Hiên hiện tiếu ý: "Kim độn phù, đạo hữu cho rằng có thể đào tẩu sao, ngươi không muốn tự sát thì Lâm mỗ đành phải tiễn một đoạn."
Lâm Hiên không có động tác gì mà không gian dao động rồi thiên địa ngưng tụ thành nguyên khí một thanh đại đao dài hơn một trượng. Thanh quang lập lòe một chút, đại đao liền cắt lấy thủ cấp của lão đại.
Hai gã còn lại trợn mắt há hốc mồm, đang chuẩn bị bỏ chạy nhưng thấy kết cục đồng bọn nhất thời sững sờ.
"Tiền bối…A.."
Hai người còn muốn cầu xin tha thứ thì linh áp đã ép chặt khiến thân thể bọn họ bạo thành hai đoàn huyết vụ.
Cách đó không xa Diệp Bình Nhi mở to đôi mắt đẹp, khuôn mặt thanh tú chuyển sang trắng bệch. Thần thông ba người kia nào phải nhỏ, mà tiền bối này chưa cần giơ tay nhấc chân đã sát diệt toàn bộ!
Người này rốt cuộc là tu tiên giả đẳng cấp nào mà pháp thuật nghịch thiên như thế!
Đối mặt ba gã kia nàng còn có thể lựa chọn tự bạo, nhưng trước mặt người này thì sinh tử đã không còn do nàng tự quyết.
Diệp Bình Nhi vội chỉnh đốn trang phục bái xuống thật sâu: "Tham kiến tiền bối, đa tạ ân cứu mạng của người. Tiểu nữ tử nhất định ghi lòng tạc dạ."
Lâm Hiên đương nhiên nhìn ra sự lo lắng của nàng. Bất quá so với trăm năm trước phong tư khí độ đều thành thục hơn rất nhiều.
"Diệp cô nương không cần sợ hãi, gặp lại không ngờ đạo hữu đã ngưng thành Kim Đan. Chẳng lẽ ngươi không còn ấn tượng gì về Lâm mỗ sao." Lâm Hiên cười cười, vẻ mặt ôn hoà mở miệng.
Diệp Bình Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, đánh bạo nhìn hắn một cái. Có chút quen thuộc tựa như gặp ở nơi nào nhưng nhất thời không nhớ ra.
Kỳ thật điều này cũng bình thường, Lâm Hiên dung mạo phổ thông mà trăm năm thời gian tuyệt không tính là ngắn.
"Cô nương chẳng lẽ đã quên, tại tổng đà Huyền Phượng môn Yêu Linh đảo..."
Lâm Hiên lời còn chưa dứt thì trong đầu Diệp Bình Nhi lóe lên tinh quang: "Lâm tiền bối! là người."
Lúc trước ác đồ của Côn Nam lão tổ toan làm nhục, chính là tiền bối này cứu nàng. Hơn nữa còn tặng cho đan dược khiến nàng có thể nhanh chóng Trúc Cơ.
Nghĩ tới đây Diệp Bình Nhi có chút hổ thẹn, ân công trước kia từng cứu mình, lúc này lại lần nữa tương trợ mà nàng không nhận ra.
"Tiền bối, thực xin lỗi, Bình nhi không phải cố ý..."
Lời còn chưa dứt thân thể mềm mại phát run, trên khuôn mặt trắng hồng tản ra một luồng hắc khí.
Lâm Hiên nhướng mày tay áo phất một cái, một bình ngọc bay vút đổ ra một viên dược hoàn màu đỏ, nó được một tầng linh quang bao phủ bay tới trước mặt Diệp Bình Nhi.


Bách Luyện Thành Tiên

Huyền Vũ
www.dtv-ebook.com


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất