Chương 513: Bách Quyển Lâu
Với tính cách của Lâm Hiên, một khi đã quyết định thì sẽ không chậm trễ. Sau khi khai mở cấm chế pháp trận, hắn hóa thành một đạo kinh hồng hướng phía Đông Nam bay đi.
Đương nhiên hắn vẫn thi triển Liễm Khí Thuật như trước, ngụy trang thành một tu tiên giả Nguyên Anh sơ kỳ.
Hơn trăm dặm không mất bao nhiêu thời gian. Hùng thành cự đại đã hiện trong tầm mắt.
Cách phạm vi cấm không cấm chế không xa, Lâm Hiên đang định hạ xuống thì đột nhiên như cảm ứng được gì đó.
Lúc này đang là buổi sáng, vầng thái dương đang lên cao. Ngàn dặm trên không trung không một gợn mây, nước biển cùng bầu trời đều là một màu xanh lam, nhìn qua vô cùng tinh thuần.
Lâm Hiên nhăn mày lại. Một sợi hắc tuyến mơ hồ ánh vào trong tầm mắt, rất nhanh liền rõ ràng.
Là một thượng cổ chiến thuyền cực lớn dài tới hơn trăm trượng!
Thân thuyền đen thui sáng loáng, tải trọng có vẻ rất nặng nề. Khoảng cách còn xa nhưng mơ hồ đã thấy tại hai bên sườn thuyền lộ ra một loạt Hải pháo đen ngòm.
Nhìn qua có vẻ rất uy mãnh, như là cùng loại với Tinh Uy pháo.
Lâm Hiên nheo mắt nhìn đại vật trước mặt, nó phát ra uy áp sắc bén khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Lúc này cự đại chiến thuyền đã rất gần Lâm Hải Thành. Trong vòng vài dặm trên bầu trời đã xuất hiện hàng trăm tu sĩ. Hàng loạt tiếng nghị luận truyền vào tai Lâm Hiên, hầu hết đều mang theo sự kinh ngạc.
"Thượng cổ chiến thuyền!"
"Không sai, đúng là nó. Tuy rằng cũng là một loại pháp khí phi hành nhưng luận phẩm chất quy mô hầu như không thứ nào có thể sánh được! Tu sĩ Nguyên Anh kỳ không có khả năng sở hữu, chỉ có lão tổ Ly Hợp kỳ làm đảo chủ một phương mới có thể có được."
"Không sai, nghe nói luyện chế một chuyến thuyền như này, chỉ là mua tài liệu cũng đã hao phí mấy trăm vạn trung phẩm linh thạch, lại còn dung thượng phẩm linh thạch làm năng lượng để điều khiển. Tiêu hao gia thân như thế này thì lão tổ Ly Hợp Kỳ bình thường cũng khuynh gia bại sản, chỉ có các đảo chủ hùng bá một phương hải vực mới có thể gánh nổi"
"Hừ, thượng cổ chiến thuyền tiêu hao nhiều tinh thạch nhưng uy lực không phải nhỏ. Công thủ toàn diện, với uy lực của hơn trăm khẩu Tinh Uy pháo thì lão tổ Ly Hợp Kỳ cũng phải chào thua."
"Biết là như vậy nhưng rốt cuộc thì chiến thuyền này là của ai, đến đây chẳng lẽ là muốn tấn công Hồng Diệp đảo sao?" Một tu sĩ ăn vận theo lối thư sinh, trên mặt tràn đầy sắc lo lắng.
"Hừ, xem ra ngươi bị dọa cho choáng váng rồi. Uy lực của thượng cổ chiến thuyền không phải nhỏ nhưng với lực phòng ngự của tiên thành, một chiến thuyền quy mô hơn trăm trượng mà muốn Hồng Diệp đảo ta quy phục thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày." Một hoàng bào đại hán không cho là đúng mở miệng.
"Vị đạo hữu này nói có lý, chẳng qua thiện thì không đến, đến thì không thiện. Khấp Mộc chân đã ngã xuống. Tu vị hiện tại của Hồng Diệp tiên tử chỉ là Nguyên Anh kỳ mà thôi, căn bản không xứng đứng đầu một đảo lớn như vậy, điều này không làm các thế lực khác động tâm mới lạ."
"Lời này của đạo hữu là có ý gì? Thượng cổ chiến thuyền này thật sự là đến tấn công Lâm Hải Thành chúng ta?" Ánh mắt của mọi người xung quanh có chút nghi hoặc nhìn lão giả vừa lên tiếng.
"Hắc hắc, không đến mức tử chiến nhưng khẳng định là không có ý tốt, có lẽ đối phương muốn không chiến mà khuất phục…" Lão giả dường như không để ý ánh mắt của mọi người, trên miệng hiện một nụ cười lạnh.
Lâm Hiên tuy ở cách một quãng xa nhưng với tu vị hiện tại thì những lời lẽ này đều lọt vào tai hắn. Đưa tay vuốt trán, trên mặt hắn lộ vẻ suy tư.
Mà thượng cổ chiến thuyền xuất hiện, tự nhiên đã kinh động đến thủ vệ trên Hồng Diệp đảo.
Boong!
Một hồi tiếng chuông kiên cố trầm trọng cổ xưa vọng lên. Chính là dấu hiệu báo nguy.
Một đội giáp sỹ xuất hiện trên tường thành. Tất cả đều mặc cùng một loại lân giáp, trong tay cầm trường mâu bằng đồng đen dài hai thước.
Nhân số mặc dù đông nhưng tu vị thì chẳng đáng nhắc tới, chỉ vừa tiến nhập Linh Động Kỳ mà thôi.
Lâm Hiên nheo mắt lại. Cho dù sau khi Khấp Mộc chân nhân ngã xuống, Hồng Diệp đảo có đi xuống nhưng thực lực không yếu đến thế này chứ?
Quả nhiên sau khi đội giáp sĩ sắc xanh xuất hiện, một đội tu tiên giả Trúc Cơ kỳ, Ngưng Đan kỳ liền bay ra.
Ngay sau đó là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, số lượng lên tới hơn trăm người.
Lâm Hiên không khỏi chấn động, chỉ là một chiến thuyền thượng cổ mà thôi. Chắc chắn Hồng Diệp đảo chưa đến mức thần hồn nát thần tính, đương nhiên không mang hết lực lượng tinh nhuệ ra. Tu sĩ cấp thấp thì không tính, chỉ bằng hơn trăm tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng có thể sánh được với căn cơ của ngũ đại thế lực tại Vân Châu.
Mà đây vốn chỉ là một hòn đảo nhỏ không ra gì nơi Linh giới mà thôi.
Ban đầu chỉ tiếp xúc với một số tu tiên giả cấp thấp nên Lâm Hiên không khỏi sinh ra một chút hoài nghi đối với thực lực nơi Linh giới này.
Hiện tại hắn mới biết suy nghĩ của mình sai lầm cỡ nào, đúng là ếch ngồi đáy giếng. Linh giới dù sao vẫn là Linh giới, không gặp không có nghĩa là Đông Hải không có tu tiên giả cấp cao. Thời gian hắn tới đây còn ngắn, hiểu biết về thế giới này chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm trên biển mà thôi.
Khi thượng cổ chiến thuyền tiếp cận, cả Hồng Diệp đảo như lâm đại địch. Trên bầu trời Lâm Hải Thành hiện lên một tầng bảo hộ màu xanh mờ ảo, tuy chưa hoàn toàn mở ra với sự huyền ảo thế này thì Lâm Hiên xem cũng đủ rồi. Mắt thấy không khí ngày càng ngưng trệ thì một lão giả râu tóc bạc trắng xuất hiện trong tầm mắt.
Nguyên Anh hậu kỳ! Hơn nữa như không phải là đại tu sĩ bình thường.
Vòng bảo hộ đã mở ra, thần thức không còn cách nào xâm nhập vào trong. Có điều dựa vào nhãn lực hơn người, Lâm Hiên nhìn ra thân phận của lão nhân này trên Hồng Diệp đảo tựa hồ rất cao.
Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác rất tôn kính, theo sự phân phó của lão. Tuy rằng trên mặt bọn họ lộ vẻ lo lắng nhưng cũng thu hồi vòng bảo hộ.
Chỉ thấy lão giả hóa thành một đạo kinh hồng bay ra khỏi thành, tiến đến giao thiệp với thượng cổ chiến thuyền.
Sau thời gian một bữa cơm, lão dẫn đại quái vật này tiến nhập vào Lâm Hải Thành.
Dường như tu sĩ trên chiến thuyền cũng không có ý xấu, một hồi nguy cơ vô hình hóa giải.
Không ít tu sĩ nhẹ nhàng thở ra nhưng trên mặt Lâm Hiên lại lộ nụ cười lạnh.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão, nếu hắn dự đoán không sai thì Hồng Diệp đảo sắp đến buổi loạn lạc.
Bất quá với tu vị thần thông của hắn, chỉ cần không bị cuốn vào trong đó thì không cần phải lo lắng.
Lâm Hiên để hai tay sau lưng, trên mặt hiện vẻ bình thản.
Mặt ngoài thì bình lặng không chút gợn sóng nhưng mấy canh giờ sau, Lâm Hải Thành mới giải trừ trạng thái cảnh giới.
Lúc này bên ngoài thành sớm đã tụ tập một lượng lớn tu tiên giả. Ngay lúc cửa thành mở, đã nhao nhao hóa thành từng đạo kinh hồng tấp nập tiến vào.
Trong khoảng thời gian ngắn, tình cảnh có chút hỗn loạn. Lâm Hiên cũng theo dòng người, tiến nhập vào trong thành.
Cảnh vật vẫn như trước, nhưng so với hôm qua thì chúng tu sĩ lại lộ vẻ vội vàng một chút.
Chiến đấu dù chưa khai hỏa nhưng người có tâm cơ đã nhìn ra chiến thuyền kia không có hảo ý.
Chẳng biết từ lúc nào, vốn là sắc trời sáng sủa cũng trở nên tối lại, gia tăng thêm cho bầu không khí vốn đã ngưng trệ này thêm phần lo lắng.
Nhưng không liên quan đến Lâm Hiên, với tu vị của hắn không cần sợ hãi tai bay vạ gió.
Lâm Hiên không chậm trễ, trực tiếp hóa thành một đạo kinh hồng thẳng đến phường thị phía tây thành.
Tài liệu để tu phục Ô Kim Long Giáp Thuẫn không phải tầm thường. Tại phường thị Nhân giới, cho dù có nhiều tinh thạch cũng tuyệt đối không mua được.
Nhưng Linh giới tài nguyên vô cùng phong phú. Có lẽ sẽ có thu hoạch trong phường thị chăng?
Hơn nữa hắn muốn xem qua xem phường thị nơi Linh giới là thế nào? So với Nhân giới thì có điểm gì khác?
Đang còn nghĩ ngợi thì một bài phường cực lớn đã hiện trước mắt. Bên ngoài có khắc mấy cái chữ cổ mà hắn nhận không ra.
Đương nhiên ngôn ngữ này có thể tìm trong ngọc giản cùng cổ tịch. Lâm Hiên không chút do dự độn quang hạ xuống.
Cạnh phường thị cũng có giáp sĩ tuần tra. Trong này không chỉ cửa tiệm của Hồng Diệp đảo mà còn có các thế lực khác. Đương nhiên đều phải giao nộp cho đảo chủ một số lượng lớn tinh thạch.
Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Đã được người khác cung phụng tự nhiên phải có sự che chở nhất định.
Có điều tu vị những giáp sĩ kia đều không đáng nhắc tới, đại bộ phận chỉ là Trúc Cơ mà thôi.
Bọn hắn chủ yếu là cảnh giới. Nếu có người làm loạn, tự nhiên sẽ có tu sĩ cấp cao trong thành đến xử lý.
Với tâm cơ của Lâm Hiên đương nhiên nghĩ ra những điều này. Lắc đầu, hắn cất bước tiến vào trong phường thị.
Nguyên Anh Kỳ tu sĩ không khiến người quá chú ý những vẫn rất được tôn trọng.
Toàn bộ phường thị chia làm hai khu vực đông tây.
Cái gọi là đông thị, tập trung chủ yếu là tu sĩ cấp thấp Linh động cùng Trúc Cơ.
Cửa tiệm ở chỗ này đa số đơn giản, không phải kiến trúc cố định, chủ yếu là những quầy bày bán hàng.
Lâm Hiên là tu tiên giả Ly Hợp. Cho dù là mới tới những cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp đến phía tây phường thị.
Đó mới là chỗ mà tu sĩ cấp cao tụ tập.
Nghe nói ngoài tài liệu dành cho cảnh giới Kết Đan cùng Nguyên Anh, trong này cũng không thiếu bảo vật của lão tổ Ly Hợp kỳ. Điều này khiến Lâm Hiên có chút kinh hỉ.
Thầm vui mừng, hắn chậm rãi đi vào.
Bên trong rộng lớn vô cùng, có rất nhiều ngã tư giăng khắp nơi. Các cửa hàng cửa hiệu mọc lên như san sát.
Phong cách kiến trúc ở đây rất đặc sắc, rất khác lạ so với Nhân giới, khiến người có cảm giác "cảnh đẹp ý vui".
Ánh mắt Lâm Hiên dán ở trên các tấm bảng hiệu bên đường, không ngừng đánh giá tìm hiểu, muốn có một ấn tượng toàn cảnh về nơi đây.
"Tiết Xảo Các..."
"Vạn Phúc Trai..."
"Bách Quyển Lâu..."
Thần sắc Lâm Hiên khẽ động, cất bước đi vào một thư điếm nằm ở bên trái. Do mặt tiền lớn nên sinh ý nơi đây khá tốt.
Trong này đa số là tu sĩ Ngưng Đan.
Mắt thấy một vị tiền bối Nguyên Anh kỳ cất bước tiến vào, lập tức một gã hầu việc trẻ tuổi vận thanh y tiến ra chào đón.
Thanh niên mới tầm dưới hai mươi, dung mạo sáng láng nhưng tu vị không thấp, là Trúc Cơ kỳ!
Lâm Hiên thầm kinh ngạc. Với nhãn lực của hắn đã nhìn ra đối phương còn trẻ không phải là do tu luyện công pháp có hiệu quả trú nhan hay là ăn linh đan diệu dược gì, mà là niên kỷ thật sự ít như vậy.
Cho dù tài nguyên tu luyện của Linh giới có phong phú tới bao nhiêu nhưng trẻ tuổi như vậy đã Trúc Cơ thành công, cũng coi như là thuộc vào hàng thiên tài rồi.
Thế mà ở chỗ này làm tiểu nhị? Chắc chắn có điểm ẩn tình nào không muốn người ta biết.
Hơn nữa tiểu gia hỏa này mặc mặc nam trang nhưng yết hầu không lộ, lại thêm lông mày như vẽ, rất rõ ràng là một thiếu nữ.
"Tiền bối xin nhận lễ, không biết người có gì phân phó?" Thiếu nữ thập phần cung kính mở miệng, Nguyên Anh kỳ tu tiên giả rất có thể là đại khách quan.
"Ừm, ta muốn một số điển tịch, tốt nhất là loại từ thượng cổ lưu truyền tới nay, càng nhiều càng tốt." Lâm Hiên bất động thanh sắc lạnh lùng mở miệng.
"Vâng, thỉnh tiền bối tới khách phòng thưởng trà, vãn bối phái người đi lấy."
Nàng này không mấy kinh ngạc, hơn phân nửa cao nhân Nguyên Anh kỳ tính tình đều cổ quái. Tiền bối này tới đây thu thượng cổ điển tịch, chẳng lẽ là muốn thẩm tra di tích nào đó?
Đương nhiên nàng không muốn xen vào việc khách nhân, chỉ mong thành khoản đại sinh ý trước mắt này thôi.
Dù sao thượng cổ điển tịch chỉ cần dùng thần thức sao chép vào trong ngọc giản còn trống, phí tổn rất thấp mà giá bán lại cao, chính là một vốn bốn lời.
"Không cần, ngươi đi lấy đi. Ta đi xem những thức khác một chút, không cần phái người mang trà nữa" Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Vâng!"
Thiếu nữ khẽ cúi người, sau đó cung kính lui xuống.
Lâm Hiên đến bên cạnh một thư giá thò tay lấy một ngọc giản, đem thần thức chìm vào bên trong.
Sở bán của nơi này chính là công pháp, đương nhiên trưng bày chỉ là một đoạn ngắn đầu để giới thiệu mà thôi.
Lâm Hiên từng tu luyện qua ba bộ công pháp, Huyền Ma chân kinh sớm chỉ để phụ trợ. Hiện chỉ muốn tham khảo một số bí thuật bên trong thôi.
Cửu Thiên Huyền Công từng trợ giúp hắn rất nhiều. Mấy trăm năm trước vẫn là công pháp chủ tu, uy lực không tệ nhưng đáng tiếc chỉ đến cảnh giới Nguyên Anh mà thôi.
Ở Nhân giới, hắn đã tu luyện công pháp này tới lô hỏa thuần thanh, muốn luyện thêm cũng không có cách nào.
Về phần Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết thì do cơ duyên xảo hợp, là di vật của Huyền Phượng tiên tử. Hôm nay hắn đã tu luyện tới cảnh giới tầng thứ năm rồi.
Tuy còn có bốn tầng sau nữa nhưng cái này chỉ là biểu hiện ra mà thôi.
Bốn tầng đầu của Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết thích hợp cho cảnh giới Nguyên Anh. Nhưng chẳng biết sao các tầng sau luyện nhanh hơn nhiều lại, năm sáu bảy là dành cho Ly Hợp sơ kỳ.
Hai tầng cuối dành cho Ly Hợp trung kỳ. Nói cách khác, chỉ cần Lâm Hiên tiến giai thì không bao lâu sẽ đối mặt với tình cảnh xấu hổ là không có công pháp có thể dùng.
Tình huống này từ mấy ngày trước hắn đã từng tinh tế nhận định qua.
Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết vô cùng uy lực. Chính là mô phỏng thần thông của bách điểu chi vương Phượng Hoàng.
Là tồn tại chân linh cấp cao nhất, Phượng Hoàng cùng Chân Long tại Linh giới đã là đỉnh giai cao thủ. Thực lực ngang ngửa cùng Tán Tiên, Yêu Vương.
Hơn nữa từ miệng phân hồn Ma Tổ kia, Lâm Hiên biết rõ Huyền Phượng tiên tử hiện tại đang ở Linh giới.
Nàng chính là nhân vật từ hàng trăm vạn năm trước. Hiện tại tu vị đã đến độ nào, Độ Kiếp kỳ hay là Tán tiên?
Đại năng tồn tại trong truyền thuyết này hiện giờ hắn đùng mơ có cơ hội nhìn thấy. Cho nên muốn từ nàngthu được phần sau pháp môn tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết rõ ràng là không thể thực hiện.
Như vậy đến trung kỳ chỉ có thể sửa tu thần thông khác.
Đây là lựa chọn duy nhất của Lâm Hiên khi rơi vào đường cùng này.
Bất quá hắn hiện chưa rõ ràng tu luyện thần thôn gì, trước kia điển tịch tại Nhân giới chỉ giới thiệu hời hợt một chút mà thôi.
Đương nhiên Lâm Hiên cũng không hy vọng có thể mua công pháp tu luyện trong phường thị. Loại bày ra trên kệ cửa hiệu hơn phân nửa là vật tầm thường, xem qua chỉ là tham khảo mà thôi.
Tuy thế từ Ly Hợp kỳ trở đi tiến giai khó khăn vô cùng. Cho dù tại Linh giới ít nhất cũng phải mất trên trăm năm.
Đối mặt thời điểm không có công pháp tu luyện còn xa nhưng sớm phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị thì luôn tốt hơn.
Trong Bách Quyển Lâu này, công pháp thích hợp tu sĩ Ly Hợp kỳ không nhiều. Chỉ có bảy tám bản nhưng Lâm Hiên đã rất mừng rỡ rồi.
Sau thời gian chừng một bữa cơm, thiếu nữ giả nam trang đã tới bên cạnh hắn:
"Tiền bối, vật mà người muốn đã chuẩn bị xong..."
Bách Luyện Thành Tiên
Huyền Vũ
www.dtv-ebook.com