Trên đường trở về Minh gia, tất cả mọi người đều không nói gì, Thải Nguyệt nhìn Minh Yên, lại nhìn Úc Hàn Chi, đột nhiên kêu lên: "Yên Yên, buổi hòa nhạc.”
Lúc này Minh Yên mới nhớ tới buổi hòa nhạc giữa cô và Thời Gia, vừa xuống máy bay cô đã vội vàng chạy tới đồn cảnh sát, đến bây giờ điện thoại di động vẫn để chế độ bay.
Cô điều chỉnh lại trạng thái điện thoại di động, chỉ thấy Thời Gia gọi vài cuộc điện thoại, còn gửi tin nhắn cho cô, nói anh ta đã thấy hot search, để cô an tâm xử lý chuyện ở Nam Thành, có vấn đề gì cũng có thể tìm anh ta.
Minh Yên thấy trong lòng hơi ấm áp, trả lời tin nhắn cho anh ta.
"Yên Yên, chờ lần sau Sim và Daisy mở buổi hòa nhạc, chúng ta sẽ đi nghe." Thải Nguyệt yếu ớt an ủi.
Minh Yên mỉm cười: "Được rồi.”
Úc Hàn Chi ngồi ở một bên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tái nhợt của cô, giữa hai hàng lông mày trầm xuống, năm ngón tay siết chặt thật sâu, lại có chút vô lực buông ra, anh nguyện ý đem tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian nâng lên trước mặt cô, chỉ hy vọng cô có thể thực sự vui vẻ.
Xe rất nhanh đã đến Minh gia, biệt thự Minh gia được xây dựng lại ở vị trí ban đầu, phong cách baroque xa hoa, tường trắng, trước biệt thự là một mảng cỏ lớn, Minh Yên đẩy cửa ra, nhìn đại sảnh quen thuộc, ngay lập tức hai mắt đã mờ mịt, thật sự là giống nhau như đúc, chỉ mới và xinh đẹp hơn so với ban đầu.
"Yên Yên, chúng ta về nhà rồi." Thải Nguyệt cũng vô cùng hưng phấn, đi lòng vòng hơn một năm, trải qua mưa gió, thật không ngờ các cô còn có thể trở lại Minh gia, nếu ba Minh Yên cũng có thể trở về, vậy thật sự quá tốt rồi.
Nội tâm Minh Yên cũng là trăm cảm xúc đan xen, cô nhìn thoáng qua Úc Hàn Chi đứng ở cửa. Người đàn ông đứng tại chỗ, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn nửa ẩn nửa hiện ở trong bóng tối, nhìn không ra bất kỳ biểu cảm gì.
"Cám ơn anh."
"Không cần." Úc Hàn Chi thấy tâm tình cô tốt hơn nhiều, cũng không tự giác lộ ra nụ cười: "Xây dựng theo phong cách trước kia, cố gắng trở về trạng thái cũ, nhưng có một số chi tiết cùng đồ đạc mềm mại vẫn không giống nhau.”
"Đã rất tốt rồi."
Người đàn ông gật đầu, ánh mắt tối nghĩa nói: "Vậy hai người nghỉ ngơi sớm một chút, có việc gì thì gọi cho tôi.”
"Được." Minh Yên mỉm cười.
Thải Nguyệt thấy Úc Hàn Chi cuối cùng cũng muốn đi, vui mừng kéo Minh Yên lên lầu: "Thật sự giống như trước đây, hơn nữa cảm giác các yếu tố khoe khoang đã được loại bỏ, có vẻ kém xa hoa hơn.”
"Có một chút. Thải Nguyệt, chị hỏi Lâm Bình xem căn nhà này tốn bao nhiêu tiền.” Minh Yên cũng thích biệt thự Minh gia được xây dựng lại, ngoại hình giống như trước kia, bên trong lại khiêm tốn hơn rất nhiều, quả thật có chút không giống thẩm mỹ của ba cô.
"Yên Yên, cô muốn mua lại sao? Vậy thì tiền của chúng ta có thể không đủ.”
"Ừm, trước tiên hỏi một chút, sau đó trả góp."
Thải Nguyệt vội vàng gọi điện thoại, Minh Yên thì đi vào phòng mình, chỉ thấy phần lớn vẫn giữ nguyên dạng, chỉ là trong phòng có thêm rất nhiều thứ, giống như được chuyển rất nhiều thứ của Thẩm Trạch tới đây, trong phòng thay đồ nhồi đầy quần áo và giày dép của cô, còn có lông xù cô thích, trên bàn trang điểm cũng có sản phẩm chăm sóc da chưa mở, đều là thương hiệu cô thường dùng.
Minh Yên đi tới, cô cầm hộp trang sức trên bàn lên, sợi dây chuyền kim cương màu lam trị giá mấy ngàn lẳng lặng nằm trong hộp trang sức, sợi dây chuyền ngọc lục bảo bị cô túm đứt cũng đổi thành một sợi xích khác.
"Minh Yên, Lâm Bình nói lúc trước căn nhà này được Hoa Tư thế chấp giá thấp, thế chấp 1000 vạn, cho nên chúng ta đưa 1000 vạn là được rồi." Thải Nguyệt hưng phấn nói, cô ấy nhìn thấy hộp trang sức trên tay Minh Yên, không khỏi mở to hai mắt.
Tại sao vòng cổ kim cương màu xanh này lại ở đây? Hơn nữa trong điện thoại, giọng điệu Lâm Bình ấp úng, có lẽ cảm thấy nói 1000 vạn là quá cao.
Úc thiếu là muốn tặng không đi.
Nơi như Nam Thành này, một căn biệt thự đều là hơn trăm triệu, huống chi căn nhà Minh gia này năm đó tiêu tốn không ít công sức cùng tài chính của Minh Hòa Bình, lại bị Hoa Tư thế chấp ra ngoài với giá một ngàn vạn, cũng không biết cô ta đem số tiền này tiêu xài đi đâu.
Minh Yên bị thuyết phục, gật đầu nói: "Vậy ngày mai chị chuyển 1000 vạn từ tài khoản cá nhân của tôi.”
"Được." Thải Nguyệt gật đầu nói: "Yên Yên, không phải không tìm thấy vòng cổ kim cương màu xanh này sao? Cho nên, lần đó Úc thiếu là tìm cớ? Muốn nối lại tình xưa với cô.”
Chuyện cho tới bây giờ, ngay cả người chậm chạp như cô ấy cũng đã nhìn ra, cuối năm ngoái Úc thiếu đi Bắc Thành, chính là muốn tìm Minh Yên tái hợp, tuy thủ đoạn có chút cực đoan, có thể đại lão có quyền có thế làm việc cũng khiến người ta khó nắm bắt đi.
"Không biết." Minh Yên thản nhiên lắc đầu, cô bỏ sợi dây chuyền vào trong hộp trang sức, đẩy cửa ban công ra, nhìn ngọn đèn như ẩn như hiện trong vườn, dãy núi phía xa trùng xuống, tầm nhìn rộng mở, cô bất giác mỉm cười, cuối cùng cô cũng trở về nhà rồi.
*
Sáng sớm hôm sau, Lâm Bình lái xe đưa đồ tươi sống tới, anh ấy đang nói chuyện với Thải Nguyệt ở trong đình vườn.
Buổi tối Minh Yên không đóng cửa ban công, nghe thấy thanh âm liền tỉnh lại, vừa nhìn đã hơn tám giờ, cô vội vàng ngồi lên.
"Đây là đồ Úc thiếu bảo tôi đưa tới, đều là đồ ăn và đồ dùng hàng ngày, có thể tự cung tự cấp một tuần. Trong khoảng thời gian này, cô và cô Minh Yên tốt nhất không nên xuất hiện trước công chúng. Chờ chuyện video ăn vạ bình ổn lại, hãy đi ra ngoài.”
"Chủ nhật tới Minh Yên có một cuộc phỏng vấn."
Lâm Bình trầm tư một chút, nói: "Thời gian một tuần gần như có thể bình ổn.”
"Trên mạng nói Hoa Tư mua chuộc phóng viên bày mưu tính kế vụ ăn vạ, là do các người làm?" Thải Nguyệt mở to hai mắt, có chút hưng phấn hỏi: "Lúc này đây Hoa Tư hẳn là sẽ không tái xuất như con bướm thiêu thân nữa đi.”
Thải Nguyệt vừa tỉnh dậy đã phát hiện sự việc xoay chuyển, ngày hôm qua là ngăn chặn lời đồn, hôm nay là túm kẻ sau màn ra. Vào buổi tối có cư dân mạng đưa ra chứng cứ cho rằng sự kiện ăn vạ này là do một tay Hoa Tư bày ra, mục đích chính là giẫm lên Minh Yên để tái xuất. Lần này Hoa Tư chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, đây có thể là nữ minh tinh bị rớt nhanh nhất trong giới.
Lâm Bình mỉm cười nói: "Việc này không phải chúng tôi nói, Úc tổng muốn mau chóng đè xuống chuyện này, là chủ xe bị ăn vạ Lưu thiếu nói trong nhóm, đám ăn chơi trác táng ở Nam Thành liền tìm người phát tán chuyện này ra ngoài, có điều như vậy cũng tốt, chứng cớ xác thực, về sau cô Hoa Tư hẳn là sẽ không có cơ hội trở lại giới giải trí nữa.”
Bây giờ danh tiếng của Hoa Tư đã thối nát, cơ hồ là ai cũng kêu đánh, đừng nói trở lại giới giải trí, hiện tại còn phải đối mặt với khiếu nại.
"Cô ta tự làm tự chịu." Thải Nguyệt nói xong cũng có chút thổn thức: "Tôi thật sự không ngờ, cô ta và Yên Yên cùng nhau lớn lên, cuối cùng làm sao có thể đi đến tình cảnh như hôm nay được chứ.”
"Danh lợi là như thế, rất dễ dàng đánh mất chính mình." Lâm Bình nói xong lắc đầu, anh ấy đi theo Úc tổng nhiều năm, gặp nhiều hào môn bấp bênh, cũng thấy nhiều cuộc đời thăng trầm, đã không cảm thấy kinh ngạc nữa rồi.
"Đúng rồi, cô thân với cô Minh Yên, nếu không có việc gì hãy nói tốt giúp Úc tổng chúng tôi. Ân oán gút mắc giữa Úc tổng và Minh gia không thể nói rõ, nhưng anh ấy chưa bao giờ nghĩ tới việc làm tổn thương cô Minh Yên.
Khoảng thời gian đó cô Minh Yên không dễ chịu, Úc tổng lại càng không dễ chịu, đến bây giờ mỗi ngày anh ấy chỉ ngủ ba bốn tiếng.”
Lâm Bình nói xong thở dài một hơi: "Úc thiếu luôn là điển hình mặt lạnh trong nóng, cho tới bây giờ chỉ làm không nói, hơn nửa năm nay, anh ấy đi theo các người đến Bắc Thành, lại đi đến trấn nhỏ Điền Nam, dãi nắng dầm mưa, luôn âm thầm bảo vệ cô Minh Yên ở nơi cô ấy không nhìn thấy, một người đàn ông như tôi nhìn cũng có chút cảm động.”
Thải Nguyệt thấy anh ấy nói chân thành tha thiết, có chút chần chờ nói: "Nếu đã thích Minh Yên nhà chúng tôi như vậy, tai sao ngay từ đầu anh ấy lại nhẫn tâm, vừa đuổi người vừa phong sát?”
"Yêu sâu đậm, hận sâu sắc, năm đó Minh Hòa Bình cấu kết với Kỳ gia, dẫn đến ba mẹ anh ấy gặp tai nạn hàng không, ông nội bệnh qua đời, nhiều mạng người như vậy, làm sao không lạnh lòng chứ, lúc đó cô Minh Yên lại không nhớ ra chuyện khi còn bé, chỉ có thể nói ma xui quỷ khiến đi."
"Cô xem Kỳ gia, cũng chỉ là chủ mưu Kỳ Chí Viễn song quy, Kỳ Bạch Ngạn đối tốt với cô Minh Yên, Úc tổng cuối cùng cũng không đuổi tận giết tuyệt, mặc cho một nhà bọn họ ra nước ngoài bắt đầu làm lại, nếu không lấy thế lực ở nước ngoài của Úc tổng, Kỳ gia đã sớm tuyệt hậu rồi. Úc tổng đối với Kỳ gia còn lưu lại một đường sống, huống chi là với cô Minh Yên. Mấy năm nay Úc tổng thật sự rất không dễ dàng.”
Thải Nguyệt nghe được nước mắt lưng tròng, nói: "Vậy tôi sẽ nói tốt giúp Úc thiếu.”
"Vậy thì cảm ơn cô rất nhiều."
Minh Yên đứng ở bên cầu thang, cô nghe được bảy tám phần cuộc trò chuyện của hai người, rồi trở lại phòng mình, ngồi trên sô pha ngẩn người.
Mấy ngày sau đó, Minh Yên vẫn ở nhà, ba bữa có Thải Nguyệt làm, bà Lý còn đặc biệt làm điểm tâm đưa tới, Úc Hàn Chi đưa một con chó trắng như tuyết cao nửa người tới đây, cô rảnh rỗi không có việc gì liền ngồi ở trong vườn đọc sách, chơi đùa cùng chó, cuộc sống nhàn nhã tự đắc.
Như vậy, rốt cục cô cũng tìm lại được cảm giác sống ở Minh gia trước kia, cả người vui vẻ hơn rất nhiều, mà lúc này vụ án liên quan đến Hoa Tư cũng có tiến triển.
Tên phóng viên kia bị thu hồi thẻ nhà báo, trở thành nỗi sỉ nhục của ngành, những kẻ tung tin đồn trên mạng đều được nhận thư của luật sư, đối mặt với khởi tố, Hoa Tư thì cùng Lý Quế Hoa xé nhau, cáo Lý Quế Hoa trộm cắp, Lý Quế Hoa thì cắn Hoa Tư sai bà ta đụng vào xe sang ăn vạ, hai bên cùng tổn hại, nhưng bọn họ giờ phút này ngược lại không tới cắn Minh Yên.
Có lẽ con người chính là như vậy, một khi chiếc thuyền lợi ích bị lật đổ, đồng minh một thời sẽ lập tức biến thành kẻ thù lớn nhất.
Cuối cùng Lý Quế Hoa vì số tiền trộm cắp rất lớn, bị kết án 2 năm tù, Hoa Tư tội vu khống, bị kết án một năm quản chế và phạt 300 vạn. Từ khi Hoa Tư gia nhập làng giải trí tới nay, tiêu xài hoang phí thành tính, tổng cộng đã quay một bộ phim truyền hình, số tiền kiếm được đã sớm tiêu bảy tám phần, mang theo khoản nợ phạt 300 vạn, lại bị khống chế mất tự do, cô ta khóc rống lên ngay tại chỗ.
Những chuyện này đều là Thải Nguyệt thuật lại, Úc Hàn Chi xử lý tất cả mọi chuyện, không cho cô nhúng tay làm ác nhân, để tránh khỏi khiến người ta chỉ trích.
"Mẹ Lý mắng Hoa Tư cẩu huyết đầm đìa, muốn đánh Hoa Tư ở tòa án, còn mắng cô bất hiếu, Hoa Tư trong một đêm giống như già đi mấy tuổi, cô ta kiêu căng tự mãn như vậy, lại cõng nợ nần, về sau Nam Thành cũng không ở lại được nữa. Yên Yên, cô nói xem, nếu như tất cả mọi người vĩnh viễn không bao giờ trưởng thành thì thật tốt.”
Minh Yên thấy bộ dáng buồn bã của cô ấy, cô đưa tay đón ánh nắng rải rác giữa những tán lá trong vườn, thản nhiên nói: "Lớn lên cũng tốt, tuổi trẻ có tuổi trẻ tốt, chúng ta chỉ có thể vĩnh viễn nhìn về phía trước, không quay đầu lại.”