Hôn lễ náo nhiệt đến tận nửa đêm, Úc Hàn Chi không thích ngủ ở bên ngoài, chờ đến khi bạn bè của họ kết thúc những trò chơi trong phòng tân hôn và mọi người cũng đã giải tán hết thì mới đưa Minh Yên về biệt thự Minh gia.
“Úc tổng, phía trước có người.” Lâm Bình nhìn thấy Kỳ Bạch Ngạn đang đứng chặn trước xe, thấp giọng nói.
Úc Hàn Chi liếc mắt nhìn Minh Yên mệt đến nỗi ngủ thiếp đi trong lòng mình, anh nhẹ nhàng di chuyển đầu của cô gái nhỏ lên ghế xe, sau đó đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn Kỳ Bạch Ngạn không quản xa xôi chạy tới đây.
Kỳ Bạch Ngạn mặc một chiếc áo khoác màu đen đứng ở trong gió lạnh Nam Thành, không còn khí chất như ngày trước, bây giờ đã trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều.
“Có chuyện gì?” Úc Hàn Chi xuống xe, mở miệng nói một cách lạnh nhạt.
Sáng nay Kỳ Bạch Ngạn đã đến Nam Thành, ở bên ngoài khách sạn chờ đợi cả một ngày, toàn bộ khách sạn đều được kiểm soát vô cùng chặt chẽ, ra ra vào vào đều là người giàu có và quyền lực. Nghĩ đến việc Úc Hàn Chi cuối cùng cũng lấy được Minh Yên, còn giấc mộng mà bản thân kiên trì bao lâu nay sớm đã bị hiện thực phá vỡ thành nhiều mảnh, trong một khoảnh khắc, Kỳ Bạch Ngạn không biết là nên mừng cho Minh Yên hay nên buồn cho chính mình.
Dù là trong mơ hay là thực tại, anh ta đều chưa từng có được Minh Yên, mà trong hiện thực, Minh Yên cuối cùng cũng đã có một kết cục tốt đẹp.
Người đàn ông lấy một bao thuốc từ trong túi quần ra, bật lửa và châm một điếu thuốc với dáng vẻ đơn độc, nói: “Minh Yên không định xuống xe sao?”
“Cô ấy ngủ rồi.” Người đàn ông thản nhiên nói: “Nếu như là lời chúc phúc thì tôi sẽ thay Minh Yên nhận.”
Anh nói xong liền muốn lên xe.
“Úc Hàn Chi.” Kỳ Bạch Ngạn lên tiếng gọi anh, anh ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông áo quần sang trọng, đẹp trai và cao quý hơn rất nhiều so với trước đây, khàn giọng nói: “Tôi đến tìm anh.”
Úc Hàn Chi hơi dừng lại, anh nheo đôi mắt phượng và không nói lời nào.
“Chăm sóc Minh Yên cho thật tốt, đừng để xảy ra những chuyện không vui, nếu như anh đối xử tệ với Minh Yên, tôi sẽ trở về đưa cô ấy đi bất cứ lúc nào.” Kỳ Bạch Ngạn cầm điếu thuốc trong tay, nói ra từng câu từng chữ với giọng điệu đe dọa.
Ngày đại hôn lại bị người khác uy hiếp, hơn nữa nói như thế cũng rất khó nghe, sắc mặt của Úc Hàn Chi lập tức trở nên lạnh lẽo hơn mấy phần.
“Anh sẽ không có được cơ hội này đâu.”
Anh quay người bước lên xe và ra lệnh cho Lâm Bình lái xe về biệt thự.
Kỳ Bạch Ngạn nhìn chiếc xe biến mất trong màn đêm, anh ta đứng ở bên đường hút xong một điếu thuốc, ngắm nhìn đêm khuya ở Nam Thành, trầm mặc cười: “Minh Yên, tân hôn vui vẻ.”
Bọn họ rồi sẽ có cuộc sống mới, bây giờ nhìn cô hạnh phúc như vậy, anh ta cũng yên tâm rồi.
Buổi tối Minh Yên có uống rượu vang, khi trở về biệt thự thì trời đã khuya rồi, Úc Hàn Chi ngửi thấy mùi hương rượu vang nhàn nhạt trên người cô gái nhỏ. Thấy cô mệt đến nỗi không mở mắt nổi nên anh không nỡ gọi cô dậy, cứ thế ôm cô lên lầu, giúp cô tẩy trang và thay đồ ngủ.
Minh Yên ngủ rất ngon, Úc Hàn Chi lại không ngủ được, nghĩ tới những lời nói khó hiểu mà Kỳ Bạch Ngạn nói, không nhịn được mà cau mày, cái gì gọi là đừng để xảy ra những chuyện không vui?
“Tại sao anh vẫn chưa ngủ?” Minh Yên mơ màng kéo lấy người đàn ông nằm ở bên cạnh, dụi mắt nói.
“Ừ.” Anh hôn cô một cái, khàn giọng đáp, sau đó quay người qua, ép cô dưới người mình rồi tùy tiện hôn lên môi cô.
Đêm đông lạnh lẽo, rõ ràng là trong phòng ấm áp như mùa xuân, nhưng Úc Hàn Chi lại rơi vào một giấc mơ trùng trùng điệp điệp, lạnh đến mức toàn thân đều run rẩy.
Anh mơ thấy bản thân một lần nữa quay trở về thời thơ ấu, nhìn thấy ông ngoại và bố mẹ đã mất nhiều năm nay, thấy Thẩm Trạch mỗi ngày đều có khách quý đến thăm, vô cùng náo nhiệt, sau đó lại nhìn thấy mình đang đi du xuân, chuyến đi làm thay đổi vận mệnh của anh.
Đừng đi!
Anh liều mình nói bản thân đừng đi, nhưng thiếu niên Úc Hàn Chi rất thích đi chuyến du xuân vào năm 12 tuổi đó, để rồi bị bắt cóc và đưa đến một căn hầm dưới lòng đất, ở đây anh gặp được Minh Yên 7 tuổi.
Cô gái nhỏ trong thời thơ ấu ấy mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, vừa xinh đẹp lại vừa kiêu ngạo. Anh rất muốn ôm lấy tiểu Minh Yên, vừa đưa tay ra thì lại đẩy cô đi.
Cô bé Minh Yên 7 tuổi khóc thút thít chạy đi, những câu chuyện phía sau của cơn ác mộng vẫn như thế, anh trở về Thẩm Trạch, trải qua cảm giác đau khổ khi người thân rời khỏi thế giới này, bắt đầu 15 năm phiêu bạt ở nơi đất khách quê người.
Những hình ảnh trong giấc mơ giống như cưỡi ngựa xem hoa, thay đổi rất nhanh, 15 năm cuộc đời chỉ như trong nháy mắt, thiếu niên ngày trước đã lớn lên và trở thành một kẻ báo thù với con tim lạnh lùng tàn khốc, quay về Nam Thành đòi lời giải thích cho chuyện năm đó.
Anh đi theo Úc Vân Đình tới tham dự bữa tiệc 22 tuổi của Minh Yên, ở trong căn phòng chờ gặp lại cô gái nhỏ một lần nữa, nhưng mọi chuyện đột ngột thay đổi, Minh Yên không đến mà người xuất hiện lại là Hoa Tư.
Anh nhìn cô gái bên cạnh Lam Hi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ra sức nhắc nhở bản thân, sai rồi, tất cả moi thứ đều sai rồi. Sau đó Úc Hàn Chi trưởng thành vẫn đi trên con đường báo thù của mình, đánh sập Minh gia, nhìn thấy cô gái nhỏ không nơi nương tựa nhưng anh lạnh lùng quay người rời đi.
Sau này Hoa Tư gia nhập vào giới giải trí với tư cách là ân nhân cứu mạng của anh và giành được sự nổi tiếng ngay lập tức, còn cô gái nhỏ của Minh gia đã chết trong một ngôi nhà của dân công bốn bề lộng gió trong một đêm đông lạnh giá. Từ đó, Kỳ Bạch Ngạn không gượng dậy nổi, anh cũng làm sụp đổ Kỳ gia mà không cần phí chút hơi sức nào. Tất cả mọi người đều phải nhận lấy báo ứng của mình.
Anh nhìn chính mình trong giấc mơ, thấy anh đang một tay che trời ở Nam Thành nhưng lại trải qua một cuộc sống không mấy vui vẻ, cuối cùng anh không lấy vợ và ra đi khi còn rất trẻ. Sau khi mất, Úc Đình Vân chôn cất anh trong một nghĩa trang ở Nam Thành, đối diện với bia mộ của Minh Yên ở đằng xa.
Bỗng nhiên Úc Hàn Chi tỉnh lại từ trong mơ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Ánh sáng ngoài trời xuyên qua cửa sổ, tuyết rơi rồi.
Anh vô thức nhìn vào Minh Yên, thấy cô gái nhỏ bình an vô sự nằm bên cạnh mình, anh ra sức ôm chặt lấy cô, cổ họng nghẹn ngào không nói được lời nào.
“Ôi!” Minh Yên bị anh ôm chặt, nghĩ mình sắp bị Úc Hàn Chi ghì đến nghẹt thở. Thấy anh toàn thân căng cứng, như vừa mới trải qua chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, cô vỗ nhẹ lưng anh, ngái ngủ nói: “Anh gặp ác mộng sao? Đừng sợ.”
Giọng cô vừa chiều chuộng vừa nhẹ nhàng, như đang dỗ dành chú cún nhỏ trong nhà. Đôi mắt phượng của Úc Hàn Chi ươn ướt, không hiểu sao khi được cô vỗ về, cảm giác ớn lạnh trong lòng anh liền biến mất, khàn giọng nói: “Ừ, là một cơn ác mộng rất đáng sợ.”
“Hóa ra cũng có thứ khiến anh sợ sao, anh mơ thấy gì thế?” Minh Yên cười nhẹ.
Điều mà anh sợ nhất là mất đi cô. Đôi mắt phượng của Úc Hàn Chi đỏ hoe, đến bây giờ nhớ lại những gì xảy ra trong giấc mơ vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Úc Hàn Chi cảm thấy giấc mơ vừa rồi quá chân thực, chân thực đến nỗi khiến anh vô cùng sợ hãi. Trong mơ, anh và Minh Yên không có bất cứ một giao điểm nào. Minh Yên luôn luôn chạy theo sau lưng Lâm Hi, cũng không sống qua mùa đông năm đó. Còn anh mặc dù có Hoa Tư ở bên cạnh, nhưng từ đầu đến cuối đều cảm thấy đó chỉ là một lời hứa từ thời niên thiếu, Hoa Tư không phải là cô gái mà anh muốn tìm.
Sau này anh đã tìm kiếm rất lâu, trong nỗi cô đơn đến nghẹt thở và những cơn đau đầu do thường xuyên bị mất ngủ trong nhiều năm, cuối cùng qua đời năm ba mươi lăm tuổi.
“Mơ thấy em không cần anh nữa.” Úc Hàn Chi khàn giọng nói.
Đây là lần đầu tiên Minh Yên thấy Úc Hàn Chi nói những lời yếu đuối như thế, cô bật cười thành tiếng, lúc này cô thật sự tỉnh táo rồi, xoa đầu anh và nói: “Không đâu, em vẫn luôn cần anh, chỉ cần anh không bắt nạt Tiểu Hàn Hàn.”
“Được.” Suy cho cùng Úc Hàn Chi cũng là một người có ý chí ngoan cường, anh nhanh chóng bình tĩnh lại, đè nét tất cả cảm xúc trong lòng xuống, hôn Minh Yên một cái rồi nói: “Bà Úc, tuyết rơi rồi, ăn xong bữa sáng chúng ta đưa chú cún nhỏ đi đắp người tuyết ở trong sân nhé?”
“Được, được.” Minh Yên vui vẻ, ra sức gật đầu: “Đắp một người tuyết là anh, một cái là em, sau đó lại đắp thêm chú cún nhỏ và chú chó chăn cừu, như vậy thì cả nhà chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi.”
Úc Hàn Chi nhìn thấy cô đứng dậy đi tắm gội một cách vui vẻ, đôi mắt phượng có chút bối rối, trong mơ và hiện thực vô cùng khác nhau, bất kể là thật hay giả, anh vẫn sẽ kiên quyết bảo vệ hạnh phúc của mình.
Ngày đầu tiên sau hôn lễ, tuyết rơi trắng xóa cả trời mang một ý nghĩa rất tốt. Sau khi ăn sáng xong, Minh Yên hớn hở đi đắp người tuyết ở trong sân nhà cùng Úc Hàn Chi, chú cún nhỏ cũng được mặc lên một bộ áo quần rất đáng yêu, nó thích thú vẫy đuôi, dùng chân đào tuyết với chú chó chăn cừu, chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Minh Yên chỉ là nhất thời hứng thú, người tuyết đều là do Úc Hàn Chi đắp lên. Anh còn đắp lên hai chú chó tuyết nhỏ giống như dáng vẻ của chú chó chăn cừu và chú cún con. Sau đó chụp một tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè: “Yên Yên nói đây là một gia đình đáng yêu.”
Trong nháy mắt vòng bạn bè đã vô cùng sôi nổi.
Ôn Yến: Làm người đi được không, không thể hiện tình cảm thì sẽ chết sao? Buồn nôn quá.
Úc Vân Đình: @Ôn Yến, tôi sẽ gửi cho anh mười hộp thuốc tiêu hóa.
Lê Lộc: Đây chính là người anh họ lạnh lùng của tôi sao?
Lê Linh: Vui như một đứa trẻ! Anh họ xông lên!
Lâm Bình: Tôi chỉ biết ngồi yên và hét lên: “Lợi hại”.
……
Sau khi đăng bài xong, nhìn thấy phần bình luận nổ tung, anh lạnh lùng trả lời: “Cấm truyền ra ngoài.”
Tất cả mọi người đang chụp màn hình liền lén lút thu tay lại, nhưng vì độc thân nhiều năm nên tốc độ tay rất nhanh, truyền ra ngoài rồi, thế là ngày đó mọi người trong giới hào môn ở Nam Thành đều phải ăn cẩu lương.
*
Những ngày tháng sau khi kết hôn hoàn toàn không giống như Minh Yên tưởng tượng, Úc Hàn Chi vẫn có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ như thế, thể hiện ở chỗ rất dính người, chỉ cần nửa ngày không nhìn thấy cô thì anh nhất định sẽ ra ngoài tìm, dường như chỉ có nhìn thấy cô, anh mới có thể yên tâm.
Tình trạng này vẫn luôn kéo dài cho đến khi Đêm hội Mùa xuân và thời gian nghỉ tuần trăng mật của hai người kết thúc mới có chuyển biến tốt, nhưng chỉ là tốt hơn một chút so với trước kia.
Thời gian nghỉ tuần trăng mật là do một tay Úc Hàn Chi lên kế hoạch. Đầu tiên là tới núi tuyết trượt tuyết và tắm suối nước nóng, tiếp theo sẽ đi Bắc Cực xem cực quang, sau đó giăng buồm ra biển để tận hưởng thế giới của hai người. Đến khi về Nam Thành đã là chuyện của nửa năm sau rồi.
Cũng vì chuyến đi này nên Minh Yên đã nửa năm không đi làm, cô bị Tống Điềm và những người khác trêu chọc bằng biệt danh “chồng kiểm soát chặt chẽ”, bọn họ tuyên bố chờ ngày cô trở lại sợ là xa vời vô hạn.
Dục vọng chiếm hữu của Úc Hàn Chi cũng quá mạnh đi.
Khi về Nam Thành để chuẩn bị quay bộ phim mới, Minh Yên phát hiện mình đã mang thai được một tháng. Lúc này, Úc Hàn Chi và bà cụ Lê gia đều khẩn trương không chịu nổi.
Thế là Minh Yên trơ mắt nhìn bộ phim mới đã đến tay lại còn bay đi mất, chỉ đành ở nhà dưỡng thai. Sau mười tháng mang thai cô hạ sinh một cặp song sinh.
Anh trai lấy tên là Úc An, còn em gái là Úc Điềm, mang hàm ý một đời bình an, hạnh phúc ngọt ngào!