Minh Yên trở lại phòng ngủ, tắm rửa sạch sẽ, chăm sóc da cơ thể, cô cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ.
Sau khi dưỡng da và tóc xong, cô ngồi trên ban công, mở ba cuốn kịch bản mà Lâm Văn đã đưa cho cô.
Cốt truyện dân quốc quá nặng nề, kịch bản hiện đại là nói về nghề nghiệp luật sư quá chân thực, Minh Yên trực tiếp lật xem cuốn tiên hiệp "Trường Tương Tư."
Đây là một bộ phim tiên hiệp nói về sự ngọt ngào và đau khổ trong tình yêu, kể về một vị thần Bồng Lai tiên sơn Trần Uyên ngàn vạn năm qua đều canh giữ một cây sáo thần cổ, lấy sức mạnh trên cây sáo để trừ bỏ tà ác.
Cây sáo tu luyện ngàn năm, đã sinh ra linh khí, hóa thành một con quỷ nhỏ bằng gỗ, Trần Uyên đem tiểu nhãi con dẫn về tiên môn, đặt tên là Tương Tư, hàng ngày bắt đầu nuôi dưỡng, Tương Tư có tính tình ngoan cố lại kém cỏi, cô trời sinh tính tình nghịch ngợm, lại thích xuống hạ trần nghe ngóng lung tung, biết được tình yêu là gì, liền thổ lộ với Trần Uyên nhưng bị từ chối.
Sau khi tuẫn khí trong cơ thể Tương Tư vô tình bị kích động, được ma sáo triệu tập, Trần Uyên vì bảo vệ Tam Giới, không được rút đao hướng về phía nhau.
Tương Tư tuyệt tình tuyệt ái, hòa làm một với ma sáo, rơi vào ma đạo.
Minh Yên không biết mình lại bị cuốn vào như thế, vừa khóc vừa đọc cảnh hai người yêu mà không được, đang muốn chửi rủa biên kịch, nhưng sau đó phát hiện, biên kịch để Tương Tư lấy thân tế sáo, hủy diệt ma địch, giữ lại linh hồn để tái sinh.
Trường Tương Tư kể lại hai đôi CP, CP chính là tình yêu bốn phía, CP phụ cũng ngược không kém gì, vai nữ số 3 Lâm Văn đề cử chính là vai nữ CP phụ, kể lại câu chuyện về Hổ Phách, chủ nhân của sáo thần trước khi Trần Uyên bảo vệ.
Hổ Phách chính là một con cửu vĩ hồ ly ở núi Đông Hải Vô Danh, bởi vì si mê tu sĩ Tang Bạch trong đạo quan giữa núi, nên đã hóa thân thành một tiểu hồ ly, ngày đêm làm bạn bên cạnh hắn ta. Nghe hắn ta giảng đạo, niệm kinh, mỗi ngày đều cùng hắn ta mơ mộng triền miên.
Tang Bạch cùng nàng trong mộng lâu ngày yêu nhau, cuộc sống ngọt ngào như mật, đáng tiếc cảnh đẹp không dài, tiểu hồ ly ham chơi, xông vào cấm địa ma tộc, vô tình phá hủy phong ấn ma sáo, đánh thức ma sáo đang ngủ say vạn năm.
Hổ Phách phạm nhiều quy luât, không thể dung túng. Tang Bạch vì cứu Hổ Phách lấy sinh hồn hiến tế ma sáo, Hổ Phách khôi phục linh trí thấy người yêu hồn phi phách tán, liền tự hủy linh hồn của mình, kết cục rất là thê thảm.
Minh Yên xem xong cuốn kịch bản khóc lóc khiến mắt đều sưng lên, nghĩ đến những tình yêu tuyệt mỹ kia chỉ có trong phim mới có, cô sống đến 22 tuổi chưa từng một lần yêu đương, bên người tràn ngập đều là tính toán vô tận, nếu như nửa năm sau cô không thoát khỏi cái chết, một mạng này, vậy càng không đáng.
Nghĩ đến đây, cô rốt cuộc nhịn không được, ôm lấy vở kịch, đi dép lê lên lầu ba gõ cửa phòng Úc Hàn Chi.
Úc Hàn Chi vừa tắm rửa xong, anh tháo kính mắt ra, chuẩn bị ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa giống như mèo con gõ cửa vậy, không khỏi híp mắt, nhìn đồng hồ đeo tay.
Cũng đã muộn, Úc Vân Đình cùng chú Lưu không thể lên đây quấy nhiễu anh, là Minh Yên?
Anh mở cửa phòng, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, đang muốn khiển trách cô, còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy cô ôm kịch bản, mở to đôi mắt xinh đẹp khóc đến sưng đỏ, nhào vào lòng anh.
Úc Hàn Chi kinh ngạc nhìn Minh Yên nhào vào trong ngực mình, cùng với quyển kịch bản rơi trên mặt đất, giọng nói nhu hòa khàn khàn hỏi: "Sao trễ thế này rồi mà chưa ngủ?”
Minh Yên ngửi thấy mùi thơm hương thảo và cỏ roi ngựa trên người anh, đem nước mắt cọ lên áo ngủ của anh, nghẹn ngào nói: "Kịch bản, thật dễ khóc, ô ô.”
Úc Hàn Chi thấy mắt cô đều khóc sưng lên, nhíu mày, nhặt quyển kịch trên thảm lên, kéo cô vào phòng ngủ.
"Ngồi trên sopha, đừng nhúc nhích." Giọng nói người đàn ông trầm xuống vài phần: "Cũng không được phép khóc.”
"Ồ." Cảm xúc của Minh Yên đã được thoát ly khỏi kịch bản, thấy Úc Hàn Chi mặc đồ ngủ màu đen thuần khiết, khuôn mặt tuấn nhã thiếu đi một chút ôn hòa, thêm một chút lạnh ùng, trái tim cô bỗng nhảy dựng lên “thịch thịch thịch”.
Úc Hàn Chi lấy mặt nạ mắt từ trong tủ ra, giúp cô đắp lên đôi mắt sưng đỏ, sờ sờ tay và trán cô, thấy bàn tay nhỏ bé của cô lạnh lẽo, không vui nhíu mày: "Sau khi cô trở về đã xem kịch bản, khóc bao lâu rồi?”
Minh Yên đeo mặt nạ mắt, đôi mắt thoải mái, bàn tay nhỏ bé túm lấy cổ tay anh lẩm bẩm nói: "Tôi lo lắng buổi thử vai sẽ bị trượt, nên trở về học thêm. Kết quả biên kịch hại tôi, ngoại trừ năm tập đầu là ngọt ngào, phía sau toàn là ngược tâm, ô ô.”
"Cảnh quá ngược sẽ không diễn." Nếu mỗi ngày đều khóc, chẳng phải là khóc đến mù mắt sao? Lông mày Úc Hàn Chi nhíu lại.
"Không được, tôi rất thích câu chuyện này." Minh Yên liên tục túm lấy tay anh, tiểu hồ ly tuyệt mỹ si tình, tu sĩ tuấn tú ngày ngày dây dưa quang phong tất nguyệt, không phải là cô cùng Úc Hàn Chi cũng như vậy sao? Phải diễn, cho thật giống.
Chỉ là tu sĩ kia vì tiểu hồ ly mà có thể bất chấp tất cả liều mạng, mà trong hiện thực lại không có người vì cô mà hi sinh, ngược lại cô càng quấn lấy anh không chừng anh sẽ xuống tay với cô mất.
Minh Yên vừa nghĩ đến đây, rốt cuộc có chút khó bình tĩnh, một tay kéo mặt nạ mắt ra, ôm lấy thắt lưng thon dài của anh, làm nũng nói: "Mắt đau, anh giúp tôi thổi.”
Nói xong cô liền bĩu môi đỏ lên, ngửa mặt lên nhìn anh.
Úc Hàn Chi nhìn Minh Yên xinh đẹp, cổ họng có chút khô, khàn khàn nói: "Cái này khó chịu sao?”
"Ừm, ngực cũng đau, cảm thấy sắp chết rồi." Minh Yên nặng nề gật đầu, đáng thương nói: "Úc Hàn Chi, nếu tôi chết, anh có buồn không?”
"Nói bậy cái gì vậy." Khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, gắt gao giữ chặt cổ tay cô, không hiểu sao lại nghĩ đến lời Úc Vân Đình nói lúc tối.
Anh gọi điện thoại cho Ôn Yến, Ôn gia ở Bắc thành gia thế thâm hậu, có thể tạm thời gây áp lực cho Kỳ gia, để Kỳ Bạch Ngạn không rảnh lo lắng chuyện ở Nam thành, chỉ là nếu muốn nhổ tận gốc Kỳ gia anh còn phải kết nối với Thẩm gia, một khi vận dụng, rất nhiều chuyện sẽ không thể khống chế.
Minh Yên thấy sắc mặt anh trong nháy mắt lạnh đi, ủy khuất kêu lên một tiếng: "Đau quá.”
Úc Hàn Chi vội vàng buông tay cô ra, thấy cổ tay mảnh khảnh như ngọc của cô đều bị anh bóp đỏ, mắt phượng hiện lên một chút ảo não, khàn khàn nói: "Cô ngồi ở đây, chờ tôi trở lại."
"Được." Minh Yên gật đầu, ngáp một cái, đợi một lát, thấy Úc Hàn Chi vẫn không trở về, cô bò lên giường anh.
Trên chăn và trên gối đều có mùi vị độc nhất vô nhị của anh, Minh Yên cọ cọ chăn, ngửi thấy mùi quen thuộc, liền buồn ngủ.
Anh xuống lầu hâm nóng một ly sữa, cầm khăn nóng cùng lọ dầu trở về, chỉ thấy Minh Yên đã bò lên giường anh ngủ thiếp đi.
Tư thế ngủ của cô rất không an phận, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào khủy tay, đầu tóc rải rác trên một chiếc giường, cổ tay trắng như ngọc lộ ra bên ngoài bị chiếc giường màu đen làm nổi bật.
Ánh mắt Úc Hàn Chi hơi tối, đem sữa nóng đặt sang một bên, vuốt ve mái tóc dài của cô, dùng khăn nóng đắp mắt cho cô, lại bôi thuốc vào cổ tay cô, và sau đó cúi xuống và bế cô lên.
Minh Yên cọ cọ vào ngực anh, hai tay giống như cành cây ôm lấy cổ anh, vùi mặt trước ngực anh, nghẹn lời nói: "Anh đi đâu vậy?”
"Cô ngủ tiếp đi?" Anh ôm cô nhẹ như không trong ngực, suy nghĩ cô quá gầy, sau này sẽ bồi bổ cho cô nhiều hơn, ở Minh gia không chăm sóc tốt cho cô sao.
"Ngủ với anh sao?" Đầu nhỏ của Minh Yên tiến vào trong ngực anh.
Bước chân Úc Hàn Chi rối loạn, thấy cô mơ nói nhảm nhí, thở phào nhẹ nhõm, ôm người vào phòng, giúp cô đắp chăn lại, bình tĩnh nhìn Minh Yên đang ngủ say, mắt phượng sâu thẳm.
Chờ cô đi ra ngoài quay phim, quen biết rất nhiều bạn bè ngoài giới thế gia, có lẽ sẽ không còn dựa vào anh như vậy nữa.
*
Ngày hôm sau Minh Yên tỉnh lại, phát hiện mắt ngoài ý muốn không sưng, chỉ có một chút quầng thâm. Tối hôm qua khi Úc Hàn Chi ôm cô trở về, cô còn có ấn tượng, đây là lần thứ ba ngồi trong lòng mà không loạn?
Minh Yên mệt mỏi đứng lên rửa mặt, sau đó gửi tin nhắn cho Lâm Văn, nói muốn diễn vai nữ số 3 Hổ Phách trong "Trường Tương Tư".
Lâm Văn nhanh chóng trả lời điện thoại: "Minh Yên, tôi sẽ liên hệ với đạo diễn và đoàn làm phim một chút, hẹn thời gian gặp mặt một lần, tôi mang cô vào đoàn nói, hẳn là không vấn đề gì lớn.”
"Được rồi." Minh Yên cúp điện thoại, tâm tình cực tốt, một bên ngâm nga bài hát, một bên mở tin nhắn nhóm ra xem, chính là rất nhiều tin tức mới mẻ phát ra.
Cô lướt lên trên, đầu tiên là scandal Lam Hi và Hoa Tư, tiếp theo là Úc Vân Đình náo loạn tiệc rượu của Hoa Tư.
Minh Yên nhíu mày, khó trách tối hôm qua trở về Úc Vân Đình có một khuôn mặt thối, còn đang hút thuốc, chỉ là Úc Vân Đình đang yên đang lành sao lại làm náo loạn tiệc rượu, nhìn lên trên, sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch.
Kỳ Bạch Ngạn ở trong nhóm buông lời tàn nhẫn: Úc Vân Đình, sau khi tôi về nước, tôi mà không có được Minh Yên, tôi sẽ khiến cho Úc gia các người chết thảm! Minh Yên là người của tôi, xem các người ai dám động vào một sợi tóc của cô ấy!
Con mẹ nó! Minh Yên tức giận đến phát run, vừa sợ vừa lo.
Tổ tiên hai đời Kỳ gia, trước kia cô căn bản chưa từng để vào mắt, nhưng trong mơ, cô chính là bị Kỳ Bạch Ngạn giết chết.
Tay chân Minh Yên lạnh lẽo, cô lướt tin nhắn, không thấy Úc Vân Đìng phản ứng lại, về phần Úc Hàn Chi căn bản không có thêm bất kỳ nhóm wechat nào.
Kỳ Bạch Ngạn mà nổi điên cả nhà anh ta đều sợ, Kỳ gia không dễ chọc, Úc Hàn Chi sẽ vì cô cùng Kỳ gia cứng đối cứng sao?
Minh Yên nắm chặt tay, tâm phiền ý loạn, một bước giẫm lên không trung.
"Minh Yên——" Giọng nói Úc Hàn Chi vừa trầm vừa gấp, xen lẫn âm thanh kinh hoảng của Úc Vân Đình và chú Lưu.
"Cô Minh Yên, cô có bị thương không?"
"Đang yên đang lành sao lại ngã?"
Minh Yên ngã đến đầu óc trống rỗng, cô muốn đứng lên, nhưng mắt cá chân phải truyền đến cơn đau đớn.
"Đừng nhúc nhích." Vẻ mặt Úc Hàn Chi lạnh lùng ôm lấy cô, vội vàng nói: "Vân Đình, lái xe đến bệnh viện.”
"Tôi không sao, chỉ là bị trật chân một chút." Minh Yên liên tục túm lấy cánh tay Úc Hàn Chi, giọng nói mang theo một tia nức nở: "Tôi không muốn đi bệnh viện.”
Sắc mặt Úc Hàn Chi càng trầm, ôm cô đặt xuống shopha.
"Anh, không phải là đã đến giờ đi làm rồi sao, trên đường đến bệnh viện sẽ bị kẹt xe, em bảo bác sĩ Cố qua xem, hẳn là bị bong gân." Úc Vân Đình nói gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của Úc gia.
Chú Lưu cầm hòm thuốc y tế đi qua, toàn bộ quá trình Úc Hàn Chi đều lạnh mặt bôi thuốc lên chân cô, cũng may cầu thang Úc gia rộng hơn, trên cầu thang lại trải thảm, Minh Yên sắp xuống lầu nên mới ngã xuống, chỉ là chân bị bong gân, trầy xước cũng không nhiều, đầu gối đập lên thảm, có chút sưng đỏ thôi.
Úc Vân Đình gọi điện thoại xong, nhặt điện thoại di động bị rơi xuống của cô lên, tức giận nói: "Cô lớn như vậy, đi không nhìn đường còn chơi điện thoại di động?”
Minh Yên bị mắng đến mất bình tĩnh, thấy khuôn mặt tuấn tú của Úc Hàn Chi không biểu cảm, kéo kéo quần áo của anh, cẩn thận nói: "Đừng tức giận, lần sau tôi không như vậy nữa, được không?”
"Ôi, đau quá." Minh Yên "rên" một tiếng, không ngừng túm lấy quần áo Úc Hàn Chi, đáng thương túm áo anh làm nũng.
Úc Vân Đình cảm thấy mắt của mình đều muốn rớt ra ngoài, chú Lưu đã biết điều mà đi xuống chuẩn bị túi đá.
Úc Hàn Chi bị cô náo loạn như vậy, tức giận ban đầu tiêu tan đi mấy phần, thấy mắt cá chân cô sưng lên, nhíu mày giúp cô đắp túi nước đá, dặn dò quản gia: "Chú Lưu, thảm trên cầu thang thay dày một chút, chống trơn trượt.”
"Vâng, đại thiếu gia."
"Anh, thảm đều chống trơn trượt, đây là Minh Yên đi không nhìn đường, không phải lỗi của thảm." Úc Vân Đình nhỏ giọng nói thầm.
Úc Hàn Chi lạnh lùng liếc anh ta một cái, Úc Vân Đình yên lặng đem miệng mình bịt kín.
"Sáng sớm, nhìn cái gì mà thất thần như vậy?"
Tâm tư Minh Yên khẽ động, mở nhóm wechat trong điện thoại ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nói: "Lời Kỳ Bạch Ngạn nói, tôi đều thấy rồi.”
"Không cần sợ." Đáy mắt Úc Hàn Chi hiện lên một tia lạnh lẽo, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé run rẩy của cô, trầm thấp nói: "Tạm thời Kỳ Bạch Ngạn không có trở về Nam thành. Cho dù anh ta trở về, cũng sẽ không dám trở mặt với Úc gia, cô an tâm ở lại, sẽ không có việc gì.”
"Thật sao?" Hai mắt Minh Yên mờ mịt nói.
"Đương nhiên, chuyện này tối hôm qua tôi đã nói với anh trai tôi, cô yên tâm đi, gặp được hai anh em tôi, kiếp trước cô hẳn là đã cứu giải ngân hà.” Úc Vân Đình ở một bên đắc ý nói.
Hòn đá lớn trong lòng Minh Yên rơi xuống, nín khóc mỉm cười nói: "Úc Hàn Chi, cám ơn anh, tôi còn sợ anh không cần tôi nữa.”
Anh đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt cho cô, ánh mắt sâu thẳm nói: "Sẽ không có chuyện đó."
"Sao cô chỉ biết cảm ơn anh tôi, mà không cảm ơn tôi chứ?" Úc Vân Đình chua xót nói, anh ta cảm thấy trong nhà không có chỗ cho mình.
“Úc Vân Đình, nghe nói tối hôm qua anh đem cả một bình rượu vang đỏ đổ lên đầu tên Tiền thiếu, xuất sắc!” Minh Yên nhìn về phía anh ta cười xán lạn.
"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ." Úc Vân Đình kiêu ngạo hừ một tiếng.
Sau đó bác sĩ tư nhân của Úc gia chạy tới, kiểm tra cho Minh Yên một chút, nói: "Không có việc gì, không nghiêm trọng, độ bong gân nhẹ, nhìn thì nghiêm trọng, nhưng dùng chút thuốc nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không có việc gì nữa. Ban ngày không có việc gì thì xoa bóp nhiều hơn.”
Không có chuyện gì lớn.
Bản thân Minh Yên cũng cảm thấy không có chuyện gì lớn, bôi thuốc, mắt cá chân sẽ không đau như vậy, chỉ là Úc Hàn Chi không chút giảng đạo lý, ra lệnh cho cô đi đâu cũng không được đi, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương.
Minh Yên ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày, ngoại trừ đi bộ không thể nhảy, những thứ khác không có gì đáng ngại.
Từ sau khi hiện ra giấc mơ trong tiệc sinh nhật, Minh Yên không sợ ai, sợ duy nhất chính là Kỳ Bạch Ngạn! Ngã một cái có thể đổi lấy Úc Hàn Chi mở miệng che chở cô, không bị Kỳ Bạch Ngạn quấy rầy, Minh Yên cảm thấy mình bỗng kiếm được hời!
Rất nhanh đã đến phiên tòa của Minh Hòa Bình.
Sáng sớm, Úc Hàn Chi đã đưa Minh Yên đến phòng xử án. Phiên tòa không được công khai bên ngoài, vì vậy không có nhiều người đến.
Minh Yên ở cửa ra vào đụng phải Hoa Tư cùng Lam Hi.
"Sao cô lại đến?" Hoa Tư thấy cô, hơi giật mình, có chút phòng bị nhìn Minh Yên.
"Tôi đến thăm ba tôi, mặc dù ông ấy không phải là ba ruột của tôi, nhưng đã nuôi tôi 22 năm, cũng không khác gì ba ruột." Minh Yên thản nhiên nói.
Hoa Tư nhìn thoáng qua Úc Hàn Chi tao nhã phía sau cô, nói với Minh Yên: "Tôi có chuyện muốn nói với cô, cô đi theo tôi.”
Minh Yên không biết trong đầu cô ta có ý đồ gì, nhưng vẫn theo cô ta đi đến chỗ hẻo lánh, không lạnh không nhạt mở miệng: "Có việc thì nói nhanh.”
"Cô rời khỏi Nam thành đi." Hoa Tư hạ quyết tâm nói: "Tôi đã nghe được chuyện của Kỳ Bạch Ngạn, anh ta nhất định phải có được cô, cô biết bọn họ là người như vậy, chơi với phụ nữ như thú vui của cuộc sống. Úc gia không thể vì cô mà trở mặt với Kỳ gia, tôi có thể cho cô một khoản tiền, cô tùy tiện đi một nơi nào đó rồi ở.”
Minh Yên chấn động, đôi mắt bình tĩnh đánh giá cô ta. Cô và Hoa Tư lớn lên cùng nhau, đều vô cùng hiểu biết lẫn nhau.
Hoa Tư vô cùng kiêu ngạo, cô ta cảm thấy tướng mạo tài hoa và học thức của mình cũng không kém người khác, thế nhưng gia đình lại là người giúp việc ở hào môn thế gia, xuất thân có thể nói là chỗ cô ta tự ti nhất, bây giờ thân phận đã thay đổi, sự nghiệp sau 22 năm khuất phục người khác đã thay đổi trong nháy mắt trở thành một sự ô nhục cho cô ta.
Cô ta có thể tốt với bất cứ ai, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là cô, trừ khi chuyện này có lợi.
"Vì sao cô lại không hy vọng tôi ở lại Nam thành? Sợ tôi gặp ba cô, sợ ông ấy bận tâm 22 năm tình cảm ba con nên để lại di sản cho tôi, không phải sao?” Minh Yên híp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia trầm tư, nghĩ đến mỗi một lần gặp mặt, tầm mắt của cô ta đều cố ý vô tình nhìn về phía Úc Hàn Chi, trong chớp mắt Minh Yên hiểu ra: "Cô thích Úc Hàn Chi?”
"Cô đang nói nhảm nhí gì vậy." Tôi là muốn giúp cô, tôi có chán ghét cô, cũng sẽ không trơ mắt nhìn Kỳ Bạch Ngạn chơi chết cô.” Đáy mắt Hoa Tư thoáng hiện lên một tia bối rối, cô ta cắn răng không thừa nhận.
Minh Yên khẽ cười một tiếng, nhìn thoáng qua Úc Hàn Chi cùng Lam Hi không xa.
Một người, nhã nhặn lịch sự, một người cao lớn anh tuấn, gia thế xuất chúng, đều là con cháu thế gia xuất sắc của Nam thành. Nếu không phải cô biết thân phận của Úc Hàn Chi, còn thật sự không dễ chọn.
"Thì ra cô cũng để ý Úc Hàn Chi, khó trách mấy ngày nay vẫn chưa nghe thấy cô cùng Lam Hi công bố tình cảm." Minh Yên đăm chiêu nói: "Mẹ Lam Hi là kén chọn nhất, nếu cô gả qua không thể không chịu những khiêu khích, nhưng Úc Hàn Chi thì khác, anh ấy là con nuôi Úc gia, không có ba mẹ, không nói là tướng mạo mà phẩm chất cũng không kém Lam Hi, là tôi, tôi cũng sẽ chọn Úc Hàn Chi.”
"Tôi có đôi khi cũng rất bội phục cô, tôi theo đuổi Lam Hi bảy năm, anh ta đều thờ ơ, cô để anh ta chờ cũng nhiều năm rồi, anh ta cũng không có oán hận, Lam Hi là một người đàn ông không tồi, đối với cô toàn tâm toàn ý, nếu tôi là cô sẽ chọn anh ta.” Minh Yên nói cũng có chút chua xót, thủ đoạn Hoa Tư đối phó với đàn ông, cô muốn học cũng không học được, hiện giờ cô trêu chọc Úc Hàn Chi cũng đã hơn một tháng, kết quả cảm giác vẫn là dậm chân tại chỗ.
Sắc mặt Hoa Tư trắng bệch, Minh Yên nói có đạo lý, hiện giờ trong giới ai cũng không tán thành cô ta có thể cùng Lam Hi qua lại, trước khi Úc Hàn Chi xuất hiện, cô ta cũng thấy Lam Hi là người thích hợp nhất, chỉ là mỗi lần nhìn thấy Minh Yên cùng Úc Hàn Chi ngọt ngào thân mật, cô ta sẽ không thể khống chế được cảm giác ghen tị.
Chỉ cần Minh Yên rời khỏi Nam thành, tất cả đều sẽ ổn thôi.
"Tôi không biết cô đang nói bậy cái gì, tôi thật lòng muốn giúp cô, cô lại không biết tốt xấu." Hoa Tư mặt không chút thay đổi nói.
"Tôi sẽ rời khỏi Nam thành, nhưng không phải hiện tại." Minh Yên thản nhiên nói xong, xoay người chậm rãi đi về phía Úc Hàn Chi.
Úc Hàn Chi thấy cô nói chuyện xong, anh tiến lên, đỡ lấy Minh Yên, ôn hòa trầm thấp nói: "Chân còn đau sao? Có cần tôi đỡ cô vào không?”
"Không đau, tôi đi chậm là được rồi." Minh Yên kéo khuỷu tay anh, tươi cười nói.
Hoa Tư nhìn cử chỉ thân mật của hai người, móng tay nắm chặt vào lòng bàn tay.