Từ khi chương trình tạp kỹ "Khách sạn mơ ước" được ghi hình đến nay, số lượng người xem livestream online liên tục tăng lên, rất nhanh đã trở thành chương trình tạp kỹ bùng nổ, chiếm lĩnh các bảng xếp hạng tạp kỹ lớn, mỗi ngày hot search đều là đề tài khác nhau.
"Bàn về giá trị nhan sắc của khách mời đến ở cuối cùng là cao bao nhiêu."
"CP Bạch Yên hôm nay rải đường sao?"
"Ca Ca Muội Muội lại đánh nhau sao?"
"Người con trai dũng mãnh và người con trai trên du thuyền bạn chọn ai?"
"Gói biểu tượng cảm xúc của nữ sinh CP dập đầu là gì?"
Hai con chó con của Kỳ Bạch Ngạn đã trở thành người nổi tiếng trên mạng, mà trên mạng các CP cũng khí thế hừng hực, có CP Bạch Yên, có trạm CP Hàn Yên, còn có CP Tiêu Yên, tóm lại cư dân mạng sa điêu dập CP bay lên.
Minh Yên cũng vì thế mà nổi tiếng, khiến hầu hết cư dân mạng nhớ đến cô.
Nhân dịp làn sóng nhiệt này, đoàn làm phim "Trường Tương Tư" đã đăng những bức ảnh hóa trang và ảnh trong phim của Minh Yên và Tiêu Vũ, trong nháy mắt khiến fan CP phấn kích và kỳ vọng của họ đối với bộ phim này cũng tăng lên vô hạn.
Mấy đôi CP cùng với hai con chó con hoàn toàn nghiền ép Tống Điềm và Tưởng Nghị, cũng chỉ có Thư Ca cùng ông xã Ngạn Bác thỉnh thoảng rải thức ăn chó có thể chiếm một cái hot search.
Tưởng Nghị vốn là người mẫu, trên chương trình tạp kĩ đã xào đủ nhiệt nên đối với việc này rất hài lòng, Tống Điềm thì tức đến gần chết, cô ta muốn xào CP của mình với Úc Hàn Chi, kết quả phát hiện chính là xào không nổi, mỗi lần tìm thủy quân đều bị từng phút áp chế xuống, nhiệt độ lại bị người mới Minh Yên đè xuống, nhất thời cảm giác giá trị nhan sắc chính nghĩa, vô cùng tàn khốc.
Minh Yên không hiểu sao lại phát hiện trên mạng xuất hiện một loạt người xào CP cô với ba người?
Tiêu Vũ cô có thể lý giải, dù sao cô và Tiêu Vũ cũng hợp tác chung một bộ phim, nhưng CP Bạch Yên là quỷ gì?
Hả? Bọn họ có biết Kỳ Bạch Ngạn là ai không? Bây giờ Kỳ Bạch Ngạn có biểu hiện ôn lương vô hại, nhưng cũng không thể che dấu được anh ta là một con sói ngủ đông hung tàn.
Về phần CP Hàn Yên, Minh Yên cảm thấy những cư dân mạng này quả thực là hỏa nhãn kim tinh, cô cũng không có cùng khung hình nào với Úc Hàn Chi, cái này đều có thể bị người ta đập trúng?
Trong nhóm bát quái thế gia mỗi ngày đều là tết, một đám con cháu ăn chơi trác táng bày ra trò chơi, đánh cuộc cuối cùng là Kỳ Bạch Ngạn sẽ đánh xanh mặt Úc Hàn Chi, hay là cô trèo tường vứt bỏ Úc Hàn Chi, tóm lại cô và Úc Hàn Chi là tỷ lệ cược một chọi chín, ngay cả Úc Vân Đình cũng đánh cuộc cô trèo tường vứt bỏ Úc Hàn Chi.
Đương nhiên các thiên kim thế gia bày ra một ván khác, đánh cuộc khi nào cô bị cả hai người Kỳ Bạch Ngạn cùng Úc Hàn Chi bỏ rơi!
Tàn nhẫn, vẫn là phụ nữ tàn nhẫn.
Minh Yên nhịn không được bội phục mình trước kia, 22 năm trước sợ là đầu óc đều dùng để đấu trí đấu dũng với đám phụ nữ này.
Ngay khi bên ngoài đang hừng hực đánh cuộc, Minh Yên nhàn nhã ghi hình chương trình tạp kỹ ở khách sạn, sáu giờ sáng rời giường chạy bộ buổi sáng, mỗi ngày Úc Hàn Chi đều ở chỗ cố định chờ cô, sau đó hai người cùng nhau chạy đến bãi biển ngắm mặt trời mọc. Ban ngày người đàn ông đến du thuyền làm việc, cô ở khách sạn nhìn hoa rơi đến ngẩn người, thỉnh thoảng lại nhìn Kỳ Bạch Ngạn và vuốt ve hai con chó nhỏ nhắn đáng yêu.
Buổi tối là thời gian tội ác, nhất là thời gian trên đảo quá nhàn nhã quá chậm, mỗi đêm cô giống như ở Nam Thành, đều phải đi tìm Úc Hàn Chi xoát một chút cảm giác tồn tại, muốn hôn một chút để ngủ ngon, sau đó tắm rửa cũng có chút loạn.
Ngay từ đầu người đàn ông còn rất bình tĩnh tự kiềm chế, điểm đến mới thôi, về sau lại càng hôn càng dài, càng hôn càng hung dữ, có đôi khi cô còn chưa mở miệng, đã bị người đàn ông chặn trong phòng hôn, một buổi tối cũng không biết làm cái gì, mấy tiếng đồng hồ không còn.
Hơn nữa chỉ cần ban ngày cô cùng Kỳ Bạch Ngạn nói thêm vài câu, buổi tối tất nhiên sẽ bị hôn đến không thở nổi, tâm can nhộn nhạo~
Có điều mặc kệ cô câu dẫn anh như thế nào, Úc Hàn Chi đều rất có chừng mực, vô cùng khắc chế.
"Minh Yên, cô đang ngẩn người cái gì mà mặt đỏ như vậy?" Tống Điềm cầm một đĩa nho được rửa sạch tới, đưa cho cô ăn.
"Sao cô không đi ngủ trưa?" Hai mắt Minh Yên ngập nước, ướt sũng, cô đang nghĩ đến chuyện ngày hôm qua.
Chạng vạng hôm qua, cô cùng Kỳ Bạch Ngạn tắm rửa cho Ca Ca và Muội Muội, chó con bị ướt khắp người, không cẩn thận làm ướt váy cô, Kỳ Bạch Ngạn tại chỗ liền chảy máu mũi, còn Úc Hàn Chi tại chỗ thì đen mặt, buổi tối người đàn ông làm mặt lạnh không cho phép cô đụng vào hai con chó kia, sau đó anh ấn cô ở trên sô pha hôn một giờ, việc này mới coi như bỏ qua.
"Ngủ không được, đúng rồi, cô và Úc thiếu đều là người Nam Thành, tôi thấy các người sao cũng không nói chuyện?" Tống Điềm nắm chặt cơ hội hỏi thăm.
Trong khoảng thời gian này, Kỳ Bạch Ngạn thường dắt chó đi dạo và nằm cả ngày trong khách sạn, thỉnh thoảng lại đi ra ngoài đua xe. Úc Hàn Chi ngoại trừ sớm muộn gì cũng trở về ở, phần lớn thời gian đều làm việc trên du thuyền của mình, không qua lại nhiều với tất cả mọi người trong khách sạn, cô ta dĩ nhiên vẫn không có phương thức liên lạc với Úc Hàn Chi.
Hiện giờ chương trình tạp kĩ đã tiến vào hồi kết, nếu không hỏi thăm sẽ không có cơ hội, lúc này Tống Điềm mới nóng nảy tìm Minh Yên.
Có lẽ cô biết một số tin tức mà người khác không biết.
"Chúng tôi không quen lắm." Minh Yên mỉm cười, hai má nóng lên, mỗi buổi tối đều bị hôn, không thể quen thuộc được hơn nữa.
"Không quen, vậy dù sao cô cũng nghe từ Kỳ thiếu một ít chuyện liên quan đến Úc thiếu chứ?" Tống Điềm chọn một quả nho lớn nhất, ân cần đưa cho cô, cười nói, "Ví dụ như Úc thiếu có phải độc thân hay không, trong nhà có mấy người?”
Minh Yên nâng cằm, nháy mắt nói: "Trước kia không phải cô thích Tiêu Vũ à? Sao giờ lại để ý tới Úc Hàn Chi?”
"Cô đừng nói bậy, tôi tùy tiện hỏi một chút, em họ tôi là fan hâm mộ của anh ta." Tống Điềm cự tuyệt không thừa nhận.
"Không phải là tốt rồi." Minh Yên nhìn trái nhìn phải, thấy không có người, lúc này mới hạ giọng nói: "Tôi nghe nói anh ta không thích phụ nữ, cô đã thấy qua người có bệnh sạch sẽ như vậy chưa? Để cho em họ của cô quay đầu là bờ, đừng nhảy vào hố lửa.”
Tống Điềm không dám tin mở to hai mắt, cô ta bị sốc, cười cũng cười không nổi, nhẹ nhàng rời đi. "Cám ơn nho của cô." Minh Yên tươi cười rạng rỡ nói, ngón tay xanh như ngọc nhấc nho tím đen lên ăn. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, về sau Tống Điềm sẽ cảm kích cô.
Minh Yên đảo mắt đã quên chuyện này, kết quả đến sau bữa cơm tối, mọi người trong khách sạn ngồi cùng một chỗ hóng mát nói chuyện phiếm.
Tiêu Vũ lại lặng lẽ hỏi cô: "Úc Hàn Chi không thích phụ nữ? Cho nên mỗi người đều lấy được nhu cầu, anh ta che chở cô, còn cô bảo toàn thanh danh của anh ta?”
Minh Yên suýt nữa phun một ngụm nước trái cây ra, cô túm lấy tay áo anh ta, hạ thấp giọng nói: "Anh nghe ai nói vậy?”
"Tưởng Nghị." Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Vũ hiện lên ý cười, anh ta chỉ Tưởng Nghị đang cùng nói chuyện phiếm với Kỳ Bạch Ngạn, khàn khàn nói: "Anh ta là nghe Tống Điềm nói, Tống Điềm nói việc này là do chính miệng cô nói cho cô ta biết.”
Minh Yên: "..."
Minh Yên đang muốn giải thích, chỉ thấy Úc Hàn Chi từ bên ngoài tiến vào, đôi mắt phượng sâu thẳm hẹp dài của người đàn ông trực tiếp rơi vào trên tay cô đang kéo Tiêu Vũ.
"Tiểu Úc tổng." Kỳ Bạch Ngạn ngậm một điếu thuốc, cũng không hút, anh ta đi qua, vỗ vỗ bả vai Úc Hàn Chi, tà tà cười nói: "Nghe nói anh không được? Hại anh đây lo lắng mấy tháng.”
Mọi người vểnh tai lên: "!!!”
Minh Yên: "..."
Mắt phượng Úc Hàn Chi đảo qua bả vai mình, sau đó híp mắt, lãnh đạm nói: "Nghe nói mấy năm trước Kỳ thiếu cũng là lãng tử trong giới thế gia, hẳn là rất được rồi.”
Điếu thuốc trong miệng Kỳ Bạch Ngạn rơi xuống, anh ta gãi gãi tóc, nói: "Mẹ kiếp, ai bôi nhọ tôi như vậy? "Đều là hư vinh tự đại làm nghiệt.
Mấy năm nay anh ta không đuổi kịp Minh Yên, lại không cam lòng bị người khác cười nhạo, còn muốn ngược lại Lam Hi, làm nhân vật nổi danh trong giới thế gia, vì thế dùng sức thổi mình, một tháng đổi bảy tám cái, cái gì song phi đều là việc nhỏ như con thỏ, sau đó cộng thêm tính tình anh ta nóng nảy, gây ra mấy chuyện, thanh danh này cũng không dễ chịu.
"Yên Yên, đó đều là do người khác bịa đặt tôi, em cũng không thể tin."
Úc Hàn Chi cười lạnh một tiếng, anh đi thẳng vào trong, trở về phòng cảnh biển của mình.
Mười phút sau, người đàn ông gửi tin nhắn.
“Lại đây!”
Tay Minh Yên run lên, cô chuyển màn hình di động thành màu đen, làm bộ như không nhìn thấy, đi làm ong mật nhỏ bận bịu đông tây của khách sạn, thẳng đến chín giờ tối, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi, cân nhắc Úc Hàn Chi chắc cũng đã nguôi giận, lúc này mới đi gõ cửa.
Phòng cảnh biển và ký túc xá không cùng một phương hướng, mỗi đêm Minh Yên thật thật giả giả đều phải ở khu giải trí của khách sạn chơi game, rất muộn mới trở về, vì lẽ đó lén lút đến gặp Úc Hàn Chi, Tống Điềm cũng không có hoài nghi qua.
Có điều chị Thư Ca và anh rể Ngạn Bác không chừng biết một chút, có mấy buổi tối bắt gặp cô đi về phía phòng cảnh biển, nhưng chưa bao giờ nhắc tới.
Cô nhẹ nhàng gõ ba cái, cửa bị người ta mở ra, người đàn ông đứng ở cửa, khuôn mặt tuấn nhã bao phủ trong bóng đêm và ánh đèn, mắt phượng sâu thẳm nhìn cô, không cho cô vào, cũng không nói gì.
"Không cho em vào, em sẽ trở về." Minh Yên chỉ chỉ phương hướng ký túc xá nữ sinh, cong mắt cười nói.
Mặt Úc Hàn Chi không chút thay đổi nắm lấy ngón tay xanh biếc như ngọc của cô, tầm mắt sâu thẳm nhìn cô từ trên xuống dưới từng tấc từng tấc dò xét một lần, sau đó kéo cô vào phòng, ấn ở trên cánh cửa.
"Em nói với bọn họ, tôi không được?" Giọng nói người đàn ông cực kỳ nguy hiểm, trầm thấp khàn khàn, bàn tay đè lại bả vai cô, nhiệt độ lòng bàn tay suýt nữa muốn thiêu đốt cô.
"Em không nói, em thề!" Minh Yên chớp chớp đôi mắt to vô tội, giơ ba ngón tay nhỏ xinh đẹp lên, nghiêm túc thề.
Úc Hàn Chi thấy cô há miệng nhỏ nhắn, vừa mở miệng đã nói dối, anh cười lạnh một tiếng, hôm nay phải dạy dỗ cô thật tốt.
"Trước khi em tới hẳn là đã xem tin nhắn trong nhóm, Kỳ Bạch Ngạn ở trong nhóm ồn ào đến tất cả mọi người đều biết, anh ta bảo chính miệng em nói với cô ca sĩ nhỏ kia, tôi không thích phụ nữ, tôi không được!"
Mấy chữ cuối cùng, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng cứng rắn.
“Tên chó này đổ oan cho em, anh ta muốn gây xích mích tình cảm giữa chúng ta!” Minh Yên tức giận hai mắt sáng ngời, len lén liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cô đưa tay ôm lấy anh, làm nũng nói: "Anh tin anh ta, mà không tin em sao?”
“Không, tôi tin tưởng vẻ mặt dương dương đắc ý của anh ta!” Úc Hàn Chi híp mắt, nguy hiểm nói: "Cho nên em cho rằng tôi không được?”
Minh Yên thấy khuôn mặt tuấn tú của anh u ám, đáy mắt đều là sâu không thấy đáy, nhìn không ra một chút cảm xúc, hiển nhiên là tức giận, cô vội vàng kiễng mũi chân, kề sát anh, thở phì phò: "Em biết anh được, lúc anh hôn em, em đều bị anh chọc đau.”
Người đàn ông đột nhiên giữ chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn cô gái kiều mị thanh thuần, anh hít sâu một hơi, sau này anh nhất định sẽ chết trên người cô!
"Minh Yên, trước khi trở về Nam Thành, lời này không cần nói nữa."
"Tại sao?" Minh Yên nâng cằm nhỏ lên, cô nói rất hàm súc mà, đã ở thời đại nào rồi, những phụ nữ trong giới thế gia ngủ với ai, đều sẽ ngầm lấy ra khoe khoang đây.