Sau khi Minh Yên trở về khách sạn, cảm lạnh cũng không được tốt lắm, mỗi ngày đều tiếp tục uống thuốc cắt gốc bệnh.
Rất nhanh là đêm giao thừa, Bắc Thành tiếp tục tuyết rơi dày đặc, trong sân khách sạn được bao bọc bởi màu trắng, Minh Yên chụp một tấm ảnh tự xướng cùng cảnh tuyết, đăng lên Weibo: "Chúc mừng năm mới.”
Trên Weibo nhất thời nổ tung.
Trong ảnh, Minh Yên mặc áo lông vũ, đội mũ đỏ, da trắng môi đỏ, nụ cười rạng rỡ.
Tất cả các fan của cô đều "a a a" thét chói tai, thần tượng nhà mình rốt cục cũng đăng ảnh, ôi, quá khó khăn, sau đó có một số fan tinh mắt phát hiện không ít anti-fan khoác lên lớp ngụy trang, ở dưới weibo chờ thời cơ mà động, bình luận đều vô cùng khả nghi:
- -------Tôi đang chờ cô trong ánh nắng mặt trời Nam Thành, Minh Yên của tôi.
- -------Một mình ăn Tết sao? Không về Nam Thành à?
- ------- Hàng ghế trước tại đêm xuân vãn đang còn, đến đây?
- ------- Năm mới vui vẻ, đừng để bị cảm lạnh.
Ừm???
Cư dân mạng vạn năng từng phút bắt đầu hóa thân thành Sherlock Holmes, vào weibo của đối phương, bắt đầu bóc phốt.
Ôi, những người này là ai, không phải nhị thế tổ cả ngày khoe khoang thì chính là CEO của một công ty niêm yết nổi danh.
Còn có một người trâu bò hơn, Weibo chưa xác minh, chỉ chú ý đến một mình Minh Yên, bạn bè cũng không nhiều, chỉ có hơn một trăm người đi, kết quả sau khi kích vào, cư dân mạng một phen nhốn nháo, a a, tất cả những người theo dõi anh ta đều là ông trùm.
Quỳ lạy!
Weibo nhanh chóng phá vỡ kỉ lục, hơn một triệu lượt thích.
Minh Yên chụp ảnh xong, liền trở lại đại sảnh khách sạn, quản gia tươi cười gọi cô: "Cô Minh Yên, hôm nay là đêm giao thừa, buổi tối khách sạn đặt cơm tất niên ở Đức Thịnh Vượng. Năm giờ tối xe của khách sạn sẽ đưa cô qua đó?”
Minh Yên sửng sốt một chút, Tiêu Vũ và Thư Ca đều mời cô đến ăn tất niên, tất cả đều bị cô từ chối, vốn định ở nhà gói sủi cảo ăn, thật không ngờ khách sạn lại đặt bữa cơm tất niên cho cô.
"Vâng, cảm ơn chú.”
"Quản gia Triệu, bên ngoài có người đưa quà tết tới, là cho cô Minh Yên.”
"Chú Triệu, lại có người kéo một xe quà tết tới.”
Một buổi chiều Minh Yên lục tục nhận được quà tết của hơn mười người, đều là hoa quả, thực phẩm, dinh dưỡng cùng với các loại quà mừng năm mới, Tiêu gia, Minh gia, Úc gia, còn có một đám con cháu theo đuổi cô ở Nam Thành thấy cô một mình ăn tết, cho người mua sắm đưa tới.
Còn nặc danh đưa qua, bỏ lại quà tết rồi đi, cô truy đuổi cũng không kịp.
Minh Yên không hiểu ra sao, bảo quản gia khách sạn không được nhận. Quà tết quá nhiều, cho dù năm sau Thời Cẩn cùng Thải Nguyệt trở về, ba người các cô cũng ăn không hết. Cô ở Bắc Thành một thân một mình, cũng không cần đi tết ai cả, vì thế trái cây tươi dễ thối rữa linh tinh, cô bảo quản gia lấy đi phân chia.
Mọi người trong khách sạn cũng có chút nghẹn họng, tuy rằng người vào đây ở đều có chút bối cảnh, nhưng những năm qua chưa từng thấy cảnh này.
Những thứ đặc biệt này ngoài chợ không bán, đều phải chồng chất thành núi, mọi người mỗi người đều chia ra vài thùng, đợi Minh Yên xuống thì càng thêm nhiệt tình, sau đó vui vẻ mang về nhà ăn tết.
Bữa cơm tất niên ở Đức Thịnh Vượng bắt đầu lúc 5 giờ.
Mặc dù là ăn tết một mình, nhưng cảm giác nghi thức vẫn phải có, Minh Yên thay đổi một chiếc váy dệt kim màu đỏ yêu thích, phối với áo khoác dáng dài màu đen, đến Đức Thịnh Vượng đã thấy Thời Cẩn mặc áo lông vũ màu hồng nhạt, mang theo mũ lông xù từ phía sau cây nhảy ra, cười nói: "Minh Yên, có ngạc nhiên không?”
Minh Yên bị cô ấy làm cho hoảng sợ, nhìn thấy cô ấy, cười nói: "Sao cô lại ở đây?”
"Ăn bữa cơm tất niên.” Thời Cẩn cười tủm tỉm kéo cánh tay cô, không nói một lời mà kéo cô lên phòng lầu hai: "Yên tâm, chỉ có tôi và anh trai tôi. Ba mẹ tôi đã đi xem xuân vãn rồi.”
"Bữa cơm tất niên là do các người đặt?”
Minh Yên vừa hỏi, vừa vào phòng, chỉ thấy Thời Gia đứng ở chỗ bình phong nấu trà, thấy cô đến, lộ ra nụ cười ôn hòa: "Là tôi đặt, sau đó lấy danh nghĩa khách sạn hẹn cô ra ngoài. Trà vừa được nấu xong, có thể uống rồi.”
Thời Gia rót cho Minh Yên và Thời Cẩn mỗi người một chén trà nóng, cười như gió xuân: "Chúng ta uống trà trước, cơm tất niên rất nhanh sẽ được bưng lên.”
Quả thực Minh Yên không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ đành ngồi xuống cười khanh khách tặng cho hai người một bao lì xì lớn.
Thời Gia tặng lại một bao lì xì lớn hơn, Thời Cẩn cũng tặng theo một cái. Ba người cô nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều nở nụ cười.
"Minh Yên, tôi mang theo một đống bao lì xì, đợi lát nữa mỗi bao lì xì của cô nhét một trăm đồng, chờ người tới chúc tết.” Thời Cẩn rút ra một bao lì xì lắc lắc, đắc ý nói: "Đảm bảo cô kiếm được đầy chậu đầy bát.”
"Còn có người đến chúc tết?” Minh Yên chớp chớp mắt: "Nhét một trăm đồng có phải quá ít hay không?”
"Không.” Thời Gia cũng cười nói theo: "Đều là bạn tốt của Thời Cẩn, tương đối thích náo nhiệt, chúng ta ăn trước, chờ khi ăn được một nửa bọn họ tới đây chơi, người khác cho lì xì cô phải nhận.”
Thời Gia cũng chuẩn bị một ít bao lì xì, xem như là chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Ba người ở bên này vui vẻ hòa thuận ăn cơm tất niên, biệt thự bên cạnh thì yên tĩnh như gà.
Sắc mặt Hoa Tư trắng bệch nhìn Úc Vân Đình, nghẹn ngào nói: "Anh trai anh đang oán tôi sao? Ăn Tết vui vẻ, nhất định phải chia làm hai bàn ăn.”
Úc Vân Đình còn buồn bực hơn cô ta, vừa hút thuốc, vừa lạnh lùng nói: "Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai? Năm mới, có thể đừng khóc lóc không.”
Sau khi Minh Yên rời đi, anh trai anh ta nhìn như khôi phục bình thường, làm việc và nghỉ ngơi giống như trước kia, mọi chuyện đều tiến hành một cách có trật tự, nhưng chính là quá bình thường quá điềm tĩnh, ngược lại có vẻ không bình thường.
Đầu tiên là ở nhà ăn cơm tất niên, kết quả trong nhà đều chuẩn bị thỏa đáng, tạm thời lại đổi sang Đức Hưng Long, còn chia làm hai bàn, anh cùng Hoa Tư bị đưa đến phòng ăn, ba anh ta, anh trai cùng Lâm Bình ở bên ngoài đại sảnh ăn.
Điều này rõ ràng là phân biệt đối sử.
Úc Vân Đình nghĩ đến từ sau khi chuyện ngọc chương Minh gia bị lộ ra ngoài, anh ta cũng không có một ngày bình yên.
"Chuyện lần trước tôi đã giải thích rất nhiều lần, là Minh Yên đẩy tôi, bản thân tôi không cẩn thận đập vỡ bình hoa, bị đâm vào tay, nếu không tôi tìm Minh Yên nói xin lỗi được chứ?” Hoa Tư nhíu mày hỏi: "Sao lại không thấy Minh Yên?”
"Cô có thể im lặng không, đừng tìm Minh Yên nữa, cô tìm một lần hại anh trai tôi suýt nữa bị phế một cánh tay, đến bây giờ còn chưa khỏi hẳn, cô tìm thêm vài lần nữa, anh trai tôi chắc canh tàn phế.” Úc Vân Đình cười lạnh nói: "Cô cũng đừng giả bộ đáng thương, anh trai tôi không có ở đây, giả vờ cũng không có ai đau lòng.”
Cho dù anh trai anh ta ở đây, cũng không có khả năng đau lòng, nếu không phải lúc trước đồng ý cho cô ta ăn bữa cơm tất niên, hôm nay cô ta cũng đừng hòng xuất hiện ở chỗ này.
Đừng nói Hoa Tư, ngay cả anh ta cũng sắp thất sủng, mấy ngày nay anh trai anh ta đã không thèm nói chuyện với anh ta rồi.
Hoa Tư bị anh ta châm chọc khiêu khích vài câu, sắc mặt cũng khó coi, giọng nói lạnh đi vài phần: "Sao anh lại nói chuyện khó nghe như vậy? Tôi không cầu xin anh ăn bữa cơm tất niên với tôi, nếu không muốn nhìn thấy tôi, anh đi ra ngoài là được.”
Úc Vân Đình đẩy ghế ra, không nói hai lời đi ra ngoài.
Hoa Tư tức giận đến mức quẳng đũa, gắt gao nắm chặt ngọc chương đeo trên áo len. Đây là ngọc chương sau này cô ta tìm người khắc cái mới, tinh xảo xinh đẹp, mấy ngày nay cô ta ngày ngày đeo trên người, chính là muốn nhắc nhở anh em Úc gia, về sự tồn tại của cô ta.
Nhưng Úc Hàn Chi vẫn vô cùng lạnh lùng với cô ta, cơ hồ không nói gì, Úc Vân Đình lại càng khó ở, cuộc sống của cô ta ở chỗ này còn không bằng lúc trước ở bên cạnh Lam Hi, ít nhất Lam Hi thật lòng thích cô ta.
Trong lòng Hoa Tư vô cùng ủy khuất, gọi điện thoại cho Lam Hi.
Lam Hi cũng đang ăn cơm tất niên, họ hàng Lam gia nhiều người, hàng năm bữa cơm tất niên đều là mấy bàn lớn.
Người đàn ông cầm điện thoại đi ra khỏi khách sạn, đứng bên ngoài, nhìn ánh đèn lấp lánh của Nam Thành, mở miệng nói: "Hoa Tư?”
"Lam Hi.” Hoa Tư nghẹn ngào nói, lải nhải chửi bới anh em Úc gia một phen.
Nói xong, đối phương vẫn không tiếp lời, Hoa Tư mới đột nhiên giật mình, hỏi: "Lam Hi, anh có đang nghe sao?”
"Ừm.” Lam Hi nhíu mày, thản nhiên nói: "Nếu không có việc gì anh đi ăn cơm, hôm nay đêm giao thừa, họ hàng trong nhà rất nhiều, năm mới vui vẻ, Hoa Tư.”
Người đàn ông nói xong liền cúp điện thoại, Hoa Tư ngơ ngác cầm điện thoại di động, vì sao, ngay cả Lam Hi cũng thay đổi, hình như đã lâu rồi anh không gọi điện thoại cho cô ta.
Lam Hi cúp điện thoại, xoa xoa lông mày nhíu lại, nhìn ảnh Minh Yên đăng trên weibo, thấy cô đứng trong tuyết cười xán lạn, không khỏi lộ ra một nụ cười, liền gọi điện thoại cho Minh Yên.
"Chúc mừng năm mới, Minh Yên.”
Minh Yên không lưu số điện thoại của Lam Hi, nghe được giọng nói của anh ta mới nhận ra, không khỏi cong mắt cười nói: "Năm mới vui vẻ.”
Giọng nói tươi đẹp không có một tia sương mù.
Lam Hi đứng dưới tàng cây, nhìn màn đêm buông xuống, khàn giọng nói: "Minh Yên, rõ ràng em theo đuổi anh bảy năm, vì sao sau này lại không thích nữa?”
Anh ta giống như một đứa trẻ được chiều mà sinh hư, được theo đuổi bảy năm thì thờ ơ, sau đó cô thu hồi đặc quyền với anh ta, anh ta mới ý thức được, mình đã mất đi cái gì.
Kỳ Bạch Ngạn mắng anh ta có mắt không tròng, coi mắt cá làm trân châu, bây giờ cuối cùng anh ta mới ý thức được Kỳ Bạch Ngạn mắng không sai.
Hoa Tư đã thay đổi, trước kia Hoa Tư thanh cao kiêu ngạo bị lạc trong danh lợi, Minh Yên cũng thay đổi, cô rời khỏi danh lợi sống vui vẻ với cuộc sống của mình.
Đáng tiếc anh ta giác ngộ quá muộn.
Minh Yên nhìn thoáng qua Thời Cẩn đang không kiên nhẫn gửi tin nhắn thoại bắt các anh em mau đến chúc tết, lại nhìn thoáng qua Thời Gia ôn nhuận như ngọc, mỉm cười: "Bởi vì sau này tôi thích người khác nha.”
Một lúc lâu sau Lam Hi mới lấy lại được tinh thần, cười ảm đạm, lúc này đây thật sự hết hy vọng. Cám ơn cô đã để lại thể diện cuối cùng cho mình, từ thích đến không thích, cũng không nói anh ta nửa điểm không tốt.
"Chúc mừng năm mới, Minh Yên.”
" Năm mới vui vẻ, Lam Hi.”
Minh Yên mỉm cười, cúp điện thoại, người thời thiếu nữ cô từng thích, cũng cứ như vậy trở thành quá khứ.
"Gọi điện thoại cái gì, Minh Yên, mau theo tôi xuống lầu, đại quân bao lì xì tới rồi. Anh, anh cũng đến để bảo vệ Minh Yên của chúng ta đi.” Thời Cẩn rút ra một đống bao lì xì, hưng phấn kéo Minh Yên xuống lầu.
Thời Gia bất đắc dĩ mỉm cười, đứng dậy đi theo.
Anh ta mới đi ra khỏi phòng, tầm mắt đã nhìn thấy người đàn ông nhàn nhã ngồi trong đại sảnh, bước chân dừng lại.
Úc Hàn Chi cũng đến đây ăn cơm tất niên? Còn ngồi ở đại sảnh?
Vị trí của anh đối diện phòng, tầm nhìn cực tốt.
Thời Gia híp mắt, đây là tới ăn bữa cơm tất niên, hay là đến xem Minh Yên?