Bởi vì do hành trình quá mệt mỏi, nên Minh Yên vừa về đến khách sạn là ngủ luôn, sáng sớm hôm sau dậy sớm, theo đoàn làm phim đến điểm quay phim để quay.
Đến nơi chỉ thấy khung cảnh non xanh nước biếc, bầu trời xanh mây trắng, cảnh quan tuyệt đẹp đến mức lòng người sảng khoái, ngôi làng cổ nằm giữa núi non sông nước, được gữi gìn và bảo vệ rất cẩn thận, bởi vì hầu hết dân làng đều chuyển đến thành phố sống, chỉ còn người già và trẻ em ở đây.
Thấy máy quay và xe buýt của đoàn làm phim được đưa tới, không ít đứa trẻ tò mò vây quanh xem, thích thú nhìn vào mấy anh chị xinh đẹp và máy móc lớn từ thành phố đem về.
Những người sống lâu trong thành phố nhìn thấy vẻ đẹp tự nhiên như vậy, tâm hồn đều cảm thấy được thanh lọc, cả đám đều lộ ra nụ cười, hô lên vì cảnh đẹp của địa phương này.
Minh Yên cố ý mang theo một vali kẹo cùng những đồ dùng cần thiết, cô và Thải Nguyệt lấy ra, đã bị một đám con nít vây quanh, trên khuôn mặt ngây thơ của những đứa nhỏ lộ ra nụ cười vui sướng, từng đôi bàn tay nhỏ bé duỗi qua, nhận lấy kẹo và bánh, sau đó cũng không nỡ ăn, mà nhét vào trong túi.
Minh Yên nhìn có chút chua xót xa, hơn nữa thấy móng tay của mấy đứa nhỏ này đều đen bẩn, tóc rối bù xù, vừa nhìn đã biết là không có người lớn chăm sóc.
Cô lấy tất cả đồ ăn vặt trong ba lô ra chia cho mấy đứa bé, sau đó thừa dịp đoàn làm phim dựng trại dựng máy móc, làm quen với môi trường xung quanh.
Thôn làng cổ này rất lớn, trong thôn còn có chùa được xây dựng xa hoa, bên ngoài thôn còn có mấy dặm đường toàn là hoa dại, mùa này hoa ở trên núi và đồng bằng đều nở rộ rất đẹp.
Trong bộ phim "Xuân Hoa", xuân hoa ám chỉ hoa anh túc, từ đầu đến cuối cả bộ phim, ngọn đồi phía sau ngôi làng nhỏ bị cô lập với thế giới bên ngoài trồng hoa anh túc đầy núi, cảnh sát nằm vùng giả làm trùm ma túy vào thôn trang giao dịch, nhưng thực ra tìm kiếm chứng cứ, tình yêu của nữ chính Tiểu Nhu cùng cảnh sát nằm vùng, tình yêu nảy mầm trong biển hoa, sau khi nữ chính tự sát, một trận hỏa hoạn thiêu đốt toàn bộ hoa anh túc, ám chỉ cái ác cuối cũng bị công lí đánh bại.
Cảnh quay đầu tiên chính là lần đầu tiên gặp nhau trong biển hoa.
Giai đoạn đầu vai diễn Tiểu Nhu ngây thơ hồn nhiên, chỉ có về sau mới hủy hoại bản thân trong sự giãy dụa của lương tâm, tình yêu, và tình cảm gia đình, có thể nói, sự bùng nổ của kỹ năng diễn xuất đỉnh cao là ở cuối cốt truyện.
Mặc dù Đoạn Triệu là một người rất thích chơi game, nhưng mà diễn xuất của anh ta rất tuyệt vời và tỉ mỉ, hai người đóng phim rất nhanh là có thể nhập vào nhân vật, nên quay phim rất lưu loát.
Minh Yên quay rất nhẹ nhàng, nhưng Đoạn Triệu và các diễn viên cũ khác thì quay không nhẹ nhàng, bởi vì bộ phim này là phim chống ma túy, cảnh đánh nhau rất nhiều, mỗi một cảnh quay Bao Tinh đều vô cùng cẩn thận, có một cảnh đánh nhau trong đêm mưa, đám người Đoạn Triệu cứ lặp đi lặp lại trong mưa hơn trăm lần, cảnh này mới qua.
Minh Yên đã rèn luyện thân thể trong thời gian dài, cơ thể linh hoạt cực tốt, lại có lợi thế về vũ đạo, cho dù có mấy cảnh đánh nhau, nhưng cô đã luyện tập võ thuật theo chỉ dẫn của thầy giáo rất nhiều lần, mài giũa mấy ngày đã thành công.
Vai diễn của cô không quá nhiều, thừa dịp Đoạn Triệu cùng các diễn viên lão làng đang quay, Minh Yên đi tìm hiểu trong ngoài thôn, có hơn hai mươi hộ gia đình. Coi như là một thôn trang lớn, có rất nhiều những ngôi nhà bị bỏ trống, được đoàn làm phim bỏ tiền thuê đến quay phim.
Môi trường và bầu không khí đoàn làm phim tất cả đều rất tốt, điểm duy nhất làm cho Minh Yên cảm thấy bất hòa chính là những người già trong thôn luôn bài xích với người ngoài, đặc biệt là khi đoàn làm phim khởi động máy, những người này sẽ chuyển động đôi mắt và nhìn chằm chằm vào họ, cô gần như nhìn thấy một dấu vết của sự thù hận.
Minh Yên day thái dương, nhất định là cô đã nhập vai quá sâu, coi những người này như làng độc trong phim.
"Minh Yên, cô có cảm thấy người trong thôn này đều kỳ quái hay không." Thải Nguyệt theo nhân viên đoàn làm phim đi nhận cơm hộp, trở về nhỏ giọng nói: "Những đứa nhỏ kia đều tới tìm chúng ta xin đồ ăn mỗi ngày, chúng ta không cho thì bọn chúng sẽ cướp rồi chạy đi, thậm chí những người già đó còn kỳ lạ hơn, mỗi lần tôi đều bị bọn họ nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại. Có phải bọn họ không muốn cho chúng ta quay phim ở đây không?”
"Có thể máy móc khởi động hơi ồn ào." Minh Yên nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Chị đi hỏi thăm, làm sao đạo diễn lại tìm được nơi này lấy cảnh, còn nói chuyện giá cả với ai?”
Minh Yên thấy Thải Nguyệt cũng có loại cảm giác này, nên cô hơi lo lắng, chuyện liên quan đến an nguy của mọi người, mỗi ngày quay phim đều bị theo dõi như vậy quả thực có chút sởn tóc gáy.
"Được." Thải Nguyệt gật đầu, đưa hộp cơm cho cô, sau đó tự mình đi nói chuyện phiếm với nhân viên làm việc trong đoàn làm phim hỏi thăm.
Cơm hộp của đoàn làm phim cũng rất chất lượng, đều đặt từ khách sạn năm sao, mỗi ngày mọi người ăn cơm xong sẽ đến quay phim. Buổi trưa người của khách sạn đưa cơm hộp tới, buổi tối mọi người trở về khách sạn ăn, xem như cũng rất tốt.
Minh Yên ăn cơm xong, đã thấy Thải Nguyệt trở về.
"Tôi vừa mới hỏi phó đạo diễn Tiểu Hồ, bọn họ nói đây là thôn độc dược còn xót lại, trước kia thông đồng với khu Tam Giác Vàng, sau đó bị một tổ chức chiếm đoạt, cả thôn đều tiêu tán, người già dân tộc thiểu số gần đây chuyển vào đây ở, đạo diễn vì muốn lấy cảnh chân thực, nên mới tìm đến địa điểm này, tìm thôn trưởng nói chuyện về việc thuê địa điểm, nhưng sau khi nhận được tiền thì ông ta liền biến mất, không tìm được người. Vì vậy, những người già này thực sự không vui mừng khi chào đón chúng ta.” Khuôn mặt Thải Nguyệt trắng bệch, cúi đầu nói: "Minh Yên, cô không sợ sao?”
"Đừng sợ, đoàn làm phim chúng ta có rất nhiều người, hơn nữa trong đoàn làm phim không ít người đều là thanh niên trẻ tuổi mạnh mẽ, không có việc gì đâu." Minh Yên an ủi, nhưng tim lại đập nhanh hơn một chút.
Trong lòng Bao Tinh vẫn luôn mang trong mình tinh thần phiêu lưu mạo hiểm, cho nên phim của anh ta luôn là con đường khác, có thể quay một số cảnh khiến mọi người thích thú và bất ngờ, loại tinh thần dám mạo hiểm vì nghệ thuật này, Minh Yên rất kính nể, hiện tại đã quay hơn nửa tháng rồi, chịu đựng một chút cũng không sao.
Tuy rằng Minh Yên nghĩ như vậy, nhưng ít nhiều cũng có chút lo lắng, cô gửi định vị cho Thời Gia, bảo anh hỗ trợ điều tra nơi này.
Thời Gia nhanh chóng gọi điện thoại tới, giọng người đàn ông ôn hòa dễ nghe: "Minh Yên, địa điểm của các cô quay phim có vấn đề gì sao?”
"Chỉ là cảm thấy người già trong thôn rất kì quái, những đứa trẻ bất kể lớn nhỏ cũng không đi học, quái lạ, xung quanh đây cũng không có trường học sao?" Minh Yên nói lo lắng của mình ra.
"Ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho bạn ở Điền Nam hỏi tình hình địa phương, đợi lát nữa sẽ trả lời cô." Thời Gia nói.
Mười phút, điện thoại của Thời Gia lại gọi đến, lúc này đây giọng nói của anh ta nghiêm túc vài phần: "Tình hình bên phía Điền Nam vẫn rất phức tạp, thuộc về phạm vi quản lý của quân khu được liên kết với người dân địa phương, những gì tôi biết là có hạn, tôi đã liên hệ với địa phương, và yêu cầu họ quan tâm hơn đến đoàn của cô. Họ sẽ cử người đến kiểm tra trong hai ngày tới."
Minh Yên nghe xong, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Cám ơn, làm phiền anh rồi.”
Thời Gia mỉm cười nói: "Tôi rất vui khi cô gặp vấn đề sẽ gọi điện thoại cho tôi, cuối tháng tôi sẽ đi Điền Nam công tác, Thời Cẩn nhờ tôi gửi một số đồ qua cho cô.”
“Gửi chuyển phát nhanh qua đây là được rồi, bên này giao thông không được thuận tiện lắm." Minh Yên cảm thấy như vậy rất phiền phức.
"Không phiền, thuận tiện coi như đi du lịch giải sầu, mỗi ngày các cô đều gửi ảnh trên núi cho Thời Cẩn, nó sắp bị điên rồi, nếu không phải đang là mùa tốt nghiệp, nó chắc chắn sẽ bay qua.”
Minh Yên mỉm cười, phong cảnh trong này thật sự rất đẹp, nơi cô lập với thế giới bên ngoài, có thể không đẹp sao?
Hai người tán gẫu mấy câu, Minh Yên phải đi quay phim, Thời Gia liền đi họp, rất nhanh đã cúp điện thoại.
Ngày hôm sau có người ở bộ công an địa phương lái xe tới điều tra, lại dặn dò đoàn làm phim nhất định phải kết thúc công việc sớm, không được quay suốt đêm ở nơi hẻo lánh, Bao Tinh liên tục gật đầu, nhiệt tình đưa cho đối phương một điếu thuốc, nhưng lại bị đối phương nghiêm khắc trả lại.
Đội trưởng dẫn đầu tìm được Minh Yên, cố ý dặn dò một lúc, sau đó mới dẫn người điều tra xung quanh một lần, mãi trời tối mới rời đi.
"Minh Yên, người này là cô tìm tới?" Bao Tinh cũng nhìn ra mấy người này đều hướng về phía Minh Yên, đối với Minh Yên càng ngày càng có ấn tượng không nhỏ, cô gái này thật thần thông quảng đại, ngay cả loại địa phương hẻo lánh này cũng có nhân mạch, lai lịch không nhỏ.
"Ừm, bạn tôi không yên tâm lắm, nên đã nhờ người qua điều tra một lần, cũng là vì an toàn cho mọi người trong đoàn làm phim." Minh Yên hào phóng thừa nhận, có lúc cần khiêm tốn nên khiêm tốn, có lúc cũng phải lộ ra một ít át chủ bài, để kịp thời chiến thắng.
Bao Tinh liên tục giơ ngón tay cái lên, các diễn viên lớn trong đoàn làm phim cũng nhìn Minh Yên với cặp mắt khác xưa, không còn coi cô là hậu bối trẻ tuổi nữa, trực tiếp đến kết giao, giọng điệu vô cùng khách khí.
Đoàn làm phim cũng kết thúc công việc khi trời tối, không hề dây dưa.
Cứ như vậy thuận lợi quay đến cuối tháng, mọi người cũng dần dần quen thuộc với khu vực này, tất cả đều buông lỏng cảnh giác, ngay cả Minh Yên cũng nhìn ánh mắt của những người già ở đây trở thành thói quen.
Cảnh quay của "Xuân Hoa" phần lớn ở địa phương, rất nhanh đã đến cảnh cuối cùng, Tiểu Nhu tự sát, và đốt cháy biển hoa anh túc.
Minh Yên vì nghiền ngẫm phân cảnh cuối cùng của mình, ngoại trừ ngủ, thời gian còn lại đều nhập vai đến mức có chút điên, dựa theo lời Thải Nguyệt nói, hàng ngày cô coi mình là Tiểu Nhu, mà không phải Minh Yên.
Đoàn Triệu cũng thấy cô nhập vai quá sâu, suýt nữa hoài nghi Minh Yên có phải là thích anh ta hay không, tim đập loạn xạ phấn khích như lúc chơi game, nhưng sau khi Minh Yên kết thúc công việc, anh ta đều suy ngẫm kịch bản của mình, trái tim đập loạn dần dần trở lại bình thường, ừm, quá chuyên nghiệp, không hiểu sao anh ta lại có chút xấu hổ.
Vì vậy, Đoàn Triệu, một kẻ cuồng game, hiếm khi bỏ game và dành hết tâm trí cho vai diễn.
Minh Yên cũng biết cô nhập vai hơi sâu, nhưng đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên của cô, lại là đề tài chính nghĩa, cô phải diễn vai này thật tốt, nhất định phải để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người hâm mộ.
Phân cảnh cuối cùng, Tiểu Nhu tố cáo toàn bộ người trong thôn, giao chứng cứ cho cảnh sát nằm vùng, thôn dân bị bao vây bắt đầu bạo động, trong một mảnh hỗn loạn, nhìn ba cùng cảnh sát liều mạng đánh nhau bị người mình thích giết chết, cô cuối cùng cũng nhấc súng lên để giải thoát chính mình.
Cảnh này xem như là cảnh đảo ngược cuối cùng của bộ phim, các loại tình tiết đảo ngược, với nhiều loại xung đột, hơn nữa còn là cảnh đêm, mọi người quay đến kiệt sức, chia nhỏ từng cảnh quay ra để quay và quay đến hơn 3 giờ sáng mới kết thúc, cuối cùng chính là một màn lửa thiêu đốt biển hoa. Một màn này, chỉ quay cận cảnh, viễn cảnh hoa anh túc vẫn phải dùng hiệu ứng đặc biệt để làm, bằng không chính là phóng hỏa đốt núi, dẫn đến cháy rừng.
Nhân viên công tác đoàn làm phim cầm đạo cụ, châm lên một bãi cỏ chất đống trước biển hoa phía sau núi thôn, nhất thời khói dày đặc bay lên.
Sau khi Minh Yên quay xong, cô mệt mỏi không nhúc nhích, phân cảnh của cô xem như là kết thúc, ngồi một bên uống nước bổ sung năng lượng, sau đó chỉ thấy trước đoàn làm phim có một đám đông, một mảnh ồn ào, cũng không biết sinh ra chuyện gì.
Cô đứng dậy, đi qua đó, chỉ nghe thấy ai đó gõ chậu và hét lên: "Cháy rồi, mọi người mau chạy về phía làng, lấy nước để chữa cháy."
Nhất thời hiện trường hỗn loạn, mọi người đều chạy vào thôn.
Không phải có bình chữa cháy sao? Tại sao phải nước trong làng? Minh Yên đang muốn hô, chỉ thấy phía trước khói dày đặc cuồn cuộn, lòng người hoảng sợ, lại là thời điểm tối tăm nhất lúc ba bốn giờ sáng, ngoại trừ khu vực được chiếu sáng bằng đèn do đoàn làm phim bật lên, mọi nơi khác đều tối đen như mực.
Minh Yên bị người ta đụng vài cái, cô muốn tìm Thải Nguyệt cũng không tìm được, sau đó đã bị một đôi tay nhỏ bé túm lấy.
Minh Yên cúi đầu nhìn, thấy là cô bé ngốc trong thôn, nhất thời chấn động, cô bé ngốc là cô gái lớn nhất trong thôn, năm nay mười ba tuổi, cô bé ngốc nhưng mà không ngốc, chỉ là trán có một vết bớt, lớn lên xấu xí, thường bị những đứa trẻ trong làng bắt nạt.
Minh Yên cơ hồ không thấy cô bé nói chuyện, mỗi lần những đứa nhỏ kia đến muốn ăn hiếp, cô bé ngốc đều sợ hãi đi theo phía sau, ngây ngốc nhìn cô, cô thật không đi qua được, mỗi lần đều vụng trộm nhét cho cô bé một số kẹo và đồ ăn nhẹ để cô bé tìm một nơi không có ai để ăn.
"Sao em lại ở đây? Muộn như vậy còn chưa ngủ à?” Minh Yên thấy cô bé gắt gao túm lấy cô, kéo cô đi về phía cửa thôn, hơn nữa đường đi đều là nơi tối đen, nhất thời sắc mặt khẽ biến đổi, cúi người lặng lẽ hỏi: "Em muốn đưa chị đi đâu?”
Đôi mắt to đen nhánh của cô bé ngốc nhìn cô một cái, sau đó so làm ra thanh âm "suỵt", cô bé chỉ chỉ phía trước.
Minh Yên nhìn khung cảnh hỗn loạn phía sau, lại nhìn cô bé một mình đi về phía cửa thôn, cô cắn răng đi theo, đồng thời cảnh giác mở điện thoại di động bật định vị hệ thống lên, mới đi được một đoạn đường, cô bé ngốc lôi kéo cô trốn ở phía sau cây đại thụ ở cửa thôn.
"Chết tiệt, ông đây chịu đựng đến bây giờ, cuối cùng cũng đợi được đám người này quay cảnh phóng hỏa đốt núi.”
"Anh hai, chắc bọn họ cũng sẽ không thiêu đốt núi chứ, nếu động tĩnh quá lớn, sẽ kinh động đến quân đội biên giới, đến lúc đó chúng ta làm sao có thể vượt biên chạy trốn đây?”
"Sợ cái gì, náo loạn càng lớn càng tốt, dù sao cũng không tra ra được chúng ta, đều là người của đoàn làm phim đốt, chúng ta thừa dịp loạn bắt những cô gái xinh đẹp của đoàn làm phim đi, tất cả đều bán cho tam giác vàng. Ông đây nhìn, có một minh tinh rất xinh đẹp, liếc mắt một cái đã cứng lên, đại ca Ô Lỗ nhất định sẽ rất thích, đến lúc đó chờ đổi lấy một lượng vũ khí lớn, cũng để chúng ta phát tài? Không uổng công ông đây ở trong thôn làm người chết trốn ba ngày.”
"Mấy cô bé trong thôn chúng ta cũng mang bán đi."
"Anh hai, chuyện này không tốt lắm, chú nói không thể bắt bọn trẻ trong thôn."
"Cút đi, ông ta là cái đếch gì, ông ta đánh bạc thua, nếu không phải ông ta nói có đoàn làm phim đang quay phim ở trong thôn, còn có gái đẹp, ông đây đã chặt hai tay của ông ta rồi.”
"Đợi lát nữa làm bộ là thôn dân, trói phụ nữ rồi đi, nếu bị người ta phát hiện thì trực tiếp làm."
Sắc mặt Minh Yên đột nhiên biến đổi, toàn thân rét run, thấy mấy tên đầu gấu đang tiến gần vào trong thôn, cô sợ tới mức gắt gao ôm lấy cô bé ngốc trong ngực, che miệng lại.
Cô bé ngốc không nhúc nhích, so với cô còn vững vàng hơn.
Chờ mấy người kia đi xa, cô mới túm lấy cô bé ngốc lảo đảo chạy ra ngoài thôn, buộc mình tỉnh táo lại, hai tay run rẩy lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.
Cô bé ngốc đột nhiên đánh rơi điện thoại di động của cô, kéo cô chạy như điên, thiếu nữ mười mấy tuổi giống như con khỉ khéo léo, túm lấy Minh Yên chạy trên núi, phía sau truyền đến tiếng mắng chửi giận dữ của người một đàn ông: “Nhóc con, xem mày chạy đi đâu.”